Dịch: Tiểu Tán Tu
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ứng Tư Tuyết vừa nói xong, Dương Húc Minh đang chạy bỗng nhiên đứng lại. Sau đó hắn cũng khẩn trương nhìn bốn phía bóng tối xung quanh, nhưng hắn không thấy bóng áo cưới màu đỏ như máu nào cả.
Dương Húc Minh lúc này mới thở phào một hơi. Sau đó tức giận trừng mắt với Ứng Tư Tuyết, nói:
- “Em định hù chết anh à! Đừng có dọa người lung tung nữa được không?”
Ứng Tư Tuyết trừng mắt lại, rút tay ra khỏi bàn tay của Dương Húc Minh.
- “Em nghĩ anh đừng dắt em chạy nữa… Em tự đi được, em cũng không muốn để lão bà của anh trông thấy cảnh hai chúng ta nắm tay nhau chạy.
Sekiro của em chỉ đánh hạ nốt con Boss cuối cùng là có thể hoàn thành thăng cấp, sau đó còn phải vượt ải Tam Quốc, loay hoay với anh cả ngày chẳng làm được gì, anh hại chết em rồi.”
Ứng Tư Tuyết hất tay Dương Húc Minh ra, chạy về phía trước. Trong sơn động tối đen như mực, hai người hối hả chạy, một trước một sau.
Nhưng cũng may tình huống Dương Húc Minh lo lắng cũng không xảy ra, Lý Tử vẫn chưa đến, như vậy Ứng Tư Tuyết vẫn giữ được mạng nhỏ.
- “Lên xe…lên xe….đi”.
Hai người vừa chạy ra khỏi hang núi, Dương Húc Minh thúc giục.
Xe Porsche của Ứng Tư Tuyết vẫn đỗ tại chỗ cũ, nhưng bên cạnh còn một cái xe BYD. Cô nàng nhanh chóng mở cửa xe, đồng thời hỏi:
- “Chiếc xe này xử lí thế nào đây? Người trồng hoa chết trong hang Dã Cô, cảnh sát sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức chứ?”
Dương Húc Minh cảm thấy khó hiểu hỏi lại:
- “Cảnh sát sao lại phải tìm chúng ta gây phiền phức?”
- “Bởi vì người trồng hoa đến chỗ này, sau đó liền mất tích không rõ nguyên nhân!” - Ứng Tư Tuyết đau đầu nói - “Hai người chúng ta để lại dấu vết quanh đây, lỡ cảnh sát hoài nghi chúng ta thì sao?”
- “Cái này… Vậy thì chúng ta hãy chuẩn bị trước khẩu cung, nói rằng nữ nhân kia, sau khi xuống xe rồi đi vào sơn động một mình, về sau xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không biết. Dù sao người cũng hoàn toàn chính xác không phải chúng ta giết. Chúng ta không thẹn với lương tâm!”
Dương Húc Minh nói xong, Ứng Tư Tuyết chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu:
- “Được rồi, cũng chỉ còn cách như vậy.”
Sau đó, cô nàng khởi động ô tô, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe trong màn đêm.
Trên đường đi, Dương Húc Minh lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, thậm chí thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn sau lưng, tựa hồ sợ hãi ai đó.
Ứng Tư Tuyết nhìn bộ dạng này của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
- “Bình tĩnh đi, nếu bạn gái anh tới thật, anh lo lắng cũng chẳng làm được gì, hãy thoải mái đi.”
Ứng Tư Tuyết thậm chí còn bật nhạc lên nghe. Dương Húc Minh im lặng nhìn bộ dạng này của cô nàng, cảm thấy bất đắc dĩ.
Nếu như Lý Tử tới thật, người nguy hiểm nhất chính là Ứng Tư Tuyết, tại sao cô nàng này lại không sợ một chút nào như vậy?
Trong màn đêm, chiếc Porsche lao vun vút trên đường núi không bóng người, Dương Húc Minh lần đầu tiên phát hiện, khả năng lái xe của cô gái này cũng khá là điêu luyện.
Chừng nửa canh giờ, Ứng Tư Tuyết đã đưa hắn tới công viên Đầm Lầy, tốc độ thực sự là quá nhanh.
Lúc Dương Húc Minh xuống xe, hắn giơ ngón tay cái lên nói
- “Với tốc độ này, em có thể chạy hai vòng núi cũng còn sớm”.
Ứng Tư Tuyết trừng mắt lườm hắn:
- “Nhanh về nhà đi, đừng có xàm xí nữa, bạn gái anh thực sự tìm tới đây,em xem anh khóc thảm thiết thế nào.”
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Dương Húc Minh chạy bộ chầm chậm về phía nhà mình.
Rạng sáng, trên đường phố khu công viên Đầm Lầy không một bóng người. Dương Húc Minh bước dưới ánh đèn mờ mờ, đi vào khu nhà trọ.
Tất cả đều bình thường, điện thoại di động của hắn cũng không có tin nhắn mới, dường như Lý Tử đang đợi hắn ở trong nhà. Dương Húc Minh không dừng lại, tiếp tục đi lên lầu, mở cửa, bước vào phòng khách.
- “Lý Tử ơi, anh đã về”.
Dương Húc Minh nhanh mồm nhanh miệng hô một tiếng, nhưng mà phòng khách vẫn như trước hoàn toàn im ắng, không ai đáp lại, cũng chẳng có bóng người mặc áo cưới đỏ chót nào ngồi chờ hắn.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh thở dài một hơi, Lý Tử không đuổi theo thật là tốt.
Tâm tình của hắn buông lỏng một chút, trực tiếp đi tới bên ngoài cửa phòng Lý Tử, Dương Húc Minh đắn đo, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
- “…Lý Tử, anh đã về.”
Dương Húc Minh cực kì lễ phép gọi.
Nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại, trên thực tế thì cũng không thể nào có tiếng đáp lại được, vì dù sao những lần trước Dương Húc Minh nói chuyện với Lý Tử, nàng cũng không đáp lại, cho nên hắn đã thành thói quen.
Dương Húc Minh cứ như vậy đứng ở ngoài cửa, thuật lại toàn bộ sự việc trong hang Dã Cô, nhân tiện biểu hiện một chút quyết tâm.
- “Lý Tử, em hãy yên tâm, chờ thêm chút nữa. Đời anh đã sai lầm một lần, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai. Anh nhất định sẽ đòi lại công đạo cho em, tuyệt đối phải bắt những người đã làm hại em phải trả món nợ máu này.”
Dương Húc Minh nói vô cùng nghiêm túc. Nhưng trong phòng, vẫn không có tiếng trả lời.
...
Cùng lúc đó, ở khu biệt thự Hưng Diệp.
Ứng Tư Tuyết dừng xe ở dưới lầu, vừa ngáp vừa mở cửa nhà.
Giày vò một đêm, bây giờ cũng đã gần sáng, con cú đêm hay thức khuya như cô cũng có chút buồn ngủ. Cô định đi rửa mặt sau đó leo lên giường.
Trong biệt thự lập tức đèn đóm sáng trưng, từ sau sự kiện xác chết mặt cười, Ứng Tư Tuyết đã tập thành thói quen, đó là mỗi khi trời tối nàng sẽ bật tất cả đèn trong nhà.
Mặc dù Lệ quỷ mặt cười và con mèo đen đã được giải quyết, nhưng mà ám ảnh để lại cho cô cũng không dễ tiêu tan như vậy được.
Ứng Tư Tuyết bật tất cả đèn trong biệt thự, ngáp một cái, rửa mặt, rồi thay đồ ngủ đơn giản.
Ngay khi cô vừa đi toilet xong, điện thoại trong túi áo bỗng nhiên reo lên, cô nàng mở ra xem thì có một tin nhắn của người quen.
- “Chưa ngủ à?”
Nhìn tin nhắn này, Ứng Tư Tuyết giật mình. Người quen này được cô lưu tên trong điện thoại là “Mama”.
Nhìn ảnh mẹ mình, Ứng Tư Tuyết trầm mặc mấy giây, sau đó mới trả lời.
- “Mẹ cũng chưa ngủ sao?”
Vài giây sau, mẹ cô nhắn lại:
- “Mẹ bị ác mộng làm tỉnh giấc”.
- “Ác mộng gì vậy mẹ?” - Ứng Tư Tuyết đáp.
- “Mẹ mơ con cả đời không kết hôn, sống cô độc suốt quãng đời còn lại…Dọa mẹ sợ hết hồn, con gái ngoan của mẹ, khi nào con mới cưới chồng? Ra nước ngoài sống cùng cha mẹ có phải tốt hơn không?”
- “Con tạm thời không muốn thay đổi cuộc sống, con và Hữu Phi vẫn ổn, anh ấy du học ba năm nữa mới trở về, con sẽ đợi thêm ba năm.” - Ứng Tư Tuyết nhắn lại.
- “Ba năm? Đời người liệu có mấy lần ba năm?” - Mẹ cô chất vấn.
- “Dù sao con cũng không muốn kết hôn quá sớm.”
- “Hay con thử tìm người khác, để mẹ giới thiệu cho con vài anh chàng đẹp trai ưu tú.” - Mẹ cô vẫn cố gắng thuyết phục thêm.
- “Được rồi, không nói chuyện với mẹ nữa, lãng phí thời gian, con ngủ đây, mẹ ngủ ngon.”
Nhìn dòng tên bà mẹ chuyển sang chế độ offline, Ứng Tư Tuyết liền bỏ điện thoại sang một bên, rúc vào trong chăn, trùm đầu lại, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Cô và mẹ mình đã ba năm không nói chuyện, ngoài ra mẹ của cô tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô...