Dịch: Mộ Quân
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Thực ra lúc Nhạc Chấn Đào ngửi được mùi máu tươi, Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết cũng đồng thời ngửi thấy. Mùi máu tươi nồng nặc mang theo chút mùi thối của xác chết. Cơn gió thoảng qua cũng có thể ngửi được rõ ràng.
Mặt của cả ba người đồng loạt biến sắc. Nhạc Chấn Đào lao thẳng tới tung chân đạp bay cửa chính.
Ánh mặt trời bên ngoài theo đó mà chiếu vào trong phòng, đem quang cảnh bừa bộn trong nhà bày ra trước mặt ba người.
Máu tươi tung tóe vương vãi đầy trên mặt đất. Một cái xác nằm trên sàn nhà không xa phía sau, cánh tay duỗi ra phía bên ngoài một cách tuyệt vọng. Dường như tại những giây cuối cùng trước khi chết, ông lão này đang kêu gào muốn ra ngoài. Phía sau ông ấy là một vệt máu kéo dài trên sàn nhà.
Ở góc nhà có một bà lão cúi đầu ngồi trên ghế, hai tay buông thõng theo người. Máu tươi nhuộm đỏ toàn thân bà ta, đọng lại thành một vũng máu khô dưới đất chung quanh.
Một cái TV vẫn đang bật hình đặt đối diện với bà. Có lẽ là bị giết trong lúc đang xem TV, ngay cả sức lực để chạy trốn đều không có, cứ thế chết ngồi trên ghế.
Nhìn thấy thảm trạng trước mắt, sắc mặt cả ba đều không dễ nhìn.
Con chó vàng bị cột ở bên kia tru lên một cách phẫn nộ, âm thanh đã khàn đi, không biết trước Dương Húc Minh bọn họ đến nó đã sủa bao lâu rồi.
Thôn này vắng vẻ lại nằm xa thành trấn. Muốn đến thôn có người ở gần nhất thì cũng phải đi 20 phút.
Dù nó sủa tới chết ở đây, âm thanh cũng không cách nào truyền ra ngoài.
Ứng Tư Tuyết nhíu mày nói, - “Chết chưa lâu, nhưng có lẽ do thời tiết nóng nên đã bắt đầu bốc mùi, mặc dù rất nhạt, nhưng đúng thật là mùi xác rữa.
- “Hai người này đại khái chết khoảng tối hôm.” Nhạc Chấn Đào nắm chặt nắm đấm, một mặt phẫn nộ.
- “Giết hại người vô tội”
Ứng Tư Tuyết lại nhìn về phía Dương Húc Minh, - “Hai vị này là ông bà của Lý Tử sao?”
Dương Húc Minh đi một vòng quanh nhà, lắc đầu, - “Không phải, nơi này không phải nhà của Lý Tử, chắc là nhà hàng xóm kia, gia đình duy nhất còn lại trong thôn cùng với nhà cô ấy.
- “Bà nội Lý Tử rất mập, bà lão này lại gầy sọm, căn bản không phải bà nội của Lý Tử.”
Ứng Tư Tuyết lui về phía sau, nói,
- “Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện có người đang truy lùng bọn họ? Tại sao lại đột nhiên giết người?” Ứng Tư Tuyết lộ ra vẻ âm trầm. Sự việc bất ngờ làm nàng không kịp trở tay. Dương Húc Minh không nói một lời cứ thế im lặng rời khỏi căn nhà. Hắn nghĩ đến bóng dáng màu đỏ vừa nãy.
Trong lòng của hắn có một phỏng đoán kinh khủng.
Chẳng lẽ người chết ở đây là Lý Tử giết?
Thế nhưng vì sao Lý Tử phải giết người?
Nếu như giết người nhà của cô ấy còn hiểu được, đằng này nhà hàng xóm vô can cũng giết!
Mà người trong nhà này là bị giết tối hôm qua, chẳng lẽ tối hôm qua Lý Tử đã rời khỏi hắn rồi?
Trong lòng Dương Húc Minh rối bời một mảnh.
Ba người bọn họ rời khỏi căn nhà này rồi tiếp tục đi vào sâu trong thôn.
Phía trước có một đoạn sườn núi phải leo lên. Trên sườn núi có một căn nhà hoang, then cửa vắt vẻo một bên, tản mát ra mùi nấm mốc gay mũi đặc trưng của mấy căn nhà hoang. Ba người không dừng lại, tiếp tục đi về phía thôn làng.
Sau khi đi qua căn này, bọn họ nhìn thấy một căn nhà xi măng 2 tầng. Cửa chính mở toang, toàn bộ mọi thứ trong phòng đập vào mắt họ.
Xác người.
Hai cái xác người già.
Một bà già mập mạp ngã trên mặt đất, toàn thân đẫm máu. Phía sau thi thể bà lão là một cái xác nam giới không đầu.
Nhìn qua giống như bị hung thủ chém bay đầu lúc đang chạy trốn, tư thế của cái xác trông rất chật vật. Cái đầu chắc là lăn vô trong buồng.
Ứng Tư Tuyết hỏi, - “Là nơi này sao?” Dương Húc Minh mang sắc mặt âm trầm gật đầu, gian phòng khách cùng với cái cửa bằng xi măng này giống hệt lúc Lý Tử gọi video cho mình. Chỗ này chính là nhà Lý Tử!
Nhạc Chấn Đào cảnh giác nhìn bốn phía, thấp giọng nói, - “Nếu như là đám nuôi quỷ giết. Nói không chừng bọn chúng còn ở quanh đây... Mọi người cẩn thận một chút.”
Ba người bắt đầu đi vào nhà.
Nhà Lý Tử có vẻ khá “lâu đời”, nó rách nát một cách tàn tạ.
Nhưng cái này không có nghĩa là cha mẹ của cô ấy thuộc dạng bần cùng. Ngược lại là đằng khác, cha mẹ của cô ấy kiếm được rất nhiều tiền.
Lý Tử đoán cha mẹ đi làm công mấy năm qua chắc chắn để dành được hơn năm trăm ngàn.
Chỉ là bọn họ tiếc tiền, quần áo toàn hàng vỉa hè giá rẻ. Bọn họ cũng chỉ mua quần áo loại mấy chục một bộ cho Lý Tử.
Trong nhà này chỉ có quần áo giày dép của cậu em trai mới tương đối tốt, cũng khá mắc tiền.
Em trai Lý Tử.
Dương Húc Minh đi vào buồng trong, tìm thấy cái đầu lâu kia lăn ngay góc tường. Là đầu của ông nội Lý Tử. Đồng thời hắn cũng nhìn thấy em trai Lý Tử.
Một cậu con trai mặc đồng phục trung học bị treo cổ trên trần nhà, hai mắt trợn lên biểu lộ sự đau đớn vô cùng.
Hai cánh tay buông thõng bên thân tràn đầy vết máu đã khô, ngay trên cổ tay có vết thương sâu tới xương, sàn nhà bên dưới thi thể cũng đọng một vũng máu lớn đã đông cứng lại.
Xem ra cậu học sinh này đã bị cắt cổ tay rồi treo lên. Không biết nó chết do ngạt thở hay do mất máu. Ứng Tư Tuyết kinh ngạc nhìn thằng bé trước mắt, thấp giọng nói, - “Đây chính là em trai...Lý Tử?”
Dương Húc Minh lắc đầu, - “Tôi không rõ, tôi chưa thấy qua em trai của cô ấy. Nhưng có thể xuất hiện trong căn nhà này, khả năng là cậu ta rồi.”
Nhạc Chấn Đào kéo cái ghế bên cạnh đặt chếch với thi thể một chút rồi định leo lên, đem treo thi thể gỡ xuống. Ứng Tư Tuyết vội vàng ngăn cản, - “Đừng phá hủy hiện trường gây án!” Ứng Tư Tuyết nói, - “Đợi lát nữa báo cảnh sát, để cảnh sát tự mình kiểm tra. Chúng ta không nên làm hỏng hiện trường”
Nhạc Chấn Đào gật đầu, - “Nói cũng đúng.” Hắn leo xuống, hỏi, - “Giờ báo cảnh sát hả?”
Ứng Tư Tuyết nhìn về phía Dương Húc Minh, lúc này Dương Húc Minh đã đi ra phía sau nhà, bảo:
- “Không gấp, cứ quan sát trước đã. Biết đâu có phát hiện ngoài ý muốn.”
Hai người đi theo Dương Húc Minh ra đằng sau. Phía sau nhà là một bãi đất trống nho nhỏ.
Phóng mắt tới trước không xa là một vườn rau nhỏ được hàng rào quây lại. Phía sau còn có một cái chuồng đang nuôi nhốt hai con heo.
Dương Húc Minh đi lại gần, ồ hai con heo nãy vẫn còn sống bình thường.
- “Chỉ giết người không giết động vật sao?”
Dương Húc Minh đứng sau nhà, nhìn những thứ trước mắt mà cảm thấy mù mờ.
Tâm tình của hắn mỗi lúc mỗi u ám thêm. Cảm giác ngột ngạt không thể giải thích càng ngày càng nghiêm trọng, tựa hồ có chuyện kinh khủng nào đó sắp sửa phát sinh.
Nhưng Dương Húc Minh lại không rõ sẽ phát sinh cái gì. Loại cảm giác này trước khi đụng phải lệ quỷ cũng thỉnh thoảng xuất hiện.
Chỉ là lần này, Dương Húc Minh đúng thật không biết được ai giết hai hộ gia đình cuối cùng của thôn này.
Khoảnh khắc hắn quay đầu lại nhìn về phương xa, một bóng áo cưới đỏ như máu lại lướt qua khóe mắt.
Kia là... Lý Tử?