Dịch: Mộ Quân
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Một lần nữa nhìn thấy bóng áo đỏ tươi khiến Dương Húc Minh vội vàng đuổi theo. Nhưng chung quy đó cũng chỉ là một vệt sáng vụt qua trong tầm mắt rồi nhanh chóng biến mất, khi hắn định thần nhìn lại thì đã không còn gì ở đấy nữa.
Có điều Dương Húc Minh vẫn không dừng lại, hắn nhắm thẳng nơi Lý Tử biến mất mà đi đến. Do chỗ này khá cao nên đứng ở đây có thể bao quát toàn bộ vườn rau, chỗ mà lúc nãy đứng sau nhà không thấy được.
Bên trong vườn trồng khá nhiều loại rau, có cải thảo, có bắp cải, có tỏi cùng hành lá, thậm chí còn có chừa một góc nhỏ trồng ớt. Nhưng lúc này cái hấp dẫn ánh mắt của Dương Húc Minh lại không phải là đám rau ngon mắt trong vườn, mà là một cái xác nằm sấp giữa vườn rau.
Thi thể là nữ, tay phải đang cầm một nắm rau, mặt úp trên đám bùn đất, nếu như không tới gần nhìn còn lâu mới thấy được.
Chắc là bị ai đó ở phía sau giết chết lúc đang xoay người hái rau, tư thế có chút quái dị, không giống với kiểu đứng lên nằm xuống thông thường. Dương Húc Minh đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, nhẹ nhàng đem đầu thi thể quay về phía mình.
Hắn nhìn thấy một khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Mắt mũi hoàn toàn biến dạng, con mắt trừng lớn, khoang miệng đầy máu, còn có biểu tình dữ tợn này, đây tuyệt đối không phải vẻ mặt mà người sống có thể bày ra.
Thế nhưng hiện tại, mẹ Lý Tử không phải đang ở bên ngoài làm công sao? Vì sao lại về nhà?
Vợ chồng bọn họ một năm cũng khó mà về nhà một lần đấy! Sau lưng Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết cùng Nhạc Chấn Đào cũng chạy tới và nhìn thấy thi thể trong vườn rau. Ứng Tư Tuyết kinh ngạc nói, “Người này chẳng lẽ... mẹ Lý Tử?”
Dương Húc Minh gật đầu, “Mặc dù mặt mũi đã biến dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bộ dáng khi còn sống. Lý Tử từng cho tôi xem hình chụp cha mẹ cô ấy, dùq là dáng người hay nét mặt đều chứng tỏ đây là mẹ Lý Tử.
Dương Húc Minh đứng lên, trầm mặc nhìn quanh. Sau đó hắn lại thấy cái bóng đỏ tươi đó một lần nữa.
Một bóng áo cưới màu đỏ như máu đang đứng trong sân sau nhà, nơi bọn Dương Húc Minh vừa mới đứng lúc nãy. Bóng dáng đỏ tươi đó dừng lại một chút, đủ để Dương Húc Minh thấy được đường nét trên gương mặt trắng xanh kia.
Và, hắn đờ đẫn mím chặt bờ môi.
“Ở đó”
Dương Húc Minh rời khỏi vườn rau, đi về nơi hình bóng màu đỏ biến mất.
Trở lại sân sau, ở đấy có một giếng nước không hề bắt mắt được xây bằng xi măng. Dương Húc Minh đi tới cạnh giếng, cúi đầu xuống, nhìn chăm chú lòng giếng đen ngòm. Từ miệng giếng tràn ra hơi lạnh nhè nhẹ.
Dương Húc Minh chỉ nhìn thấy một mảnh đen thui trong lòng giếng, mà không cách nào thấy rõ bên trong tột cùng có cái gì. Suy nghĩ một lát, hắn giơ tay phải lên, gọi ra ngọn lửa quỷ trắng nhợt rồi ném vào trong giếng. Lửa quỷ màu trắng từ từ rơi xuống giếng không một tiếng động.
Ánh lửa nhờ nhờ chiếu sáng thành giếng, Dương Húc Minh bọn họ nhìn thấy có một cuộn đen đen đang vội vã tránh xa ngọn lửa trắng. Cuối cùng, ngọn lửa cũng chạm đến đáy giếng, hắt ánh sáng lên một bộ thi thể đang chìm dưới đó, rồi biến mất nhanh chóng.
Nhưng bất kể là Dương Húc Minh, hay Ứng Tư Tuyết cùng Nhạc Chấn Đào đang theo sát phía sau, đều đã thấy rõ cái xác bên trong giếng nước rồi.
Đó là một cái xác đàn ông, tuy chưa thể nào thấy rõ diện mạo. Nhưng có thể phán đoán đó là cha của Lý Tử.
“Giết cả nhà sao..” Ứng Tư Tuyết nghiến răng, vô ý thức đưa ngón tay lên muốn cắn, lại phát hiện đầu ngón tay đang quấn băng gạc, nên chỉ có thể khó chịu mà bỏ tay xuống. Nàng lấy một cây kẹo que trong túi, bóc vỏ rồi nhét vào miệng.
Cắn kẹo que, cảm giác khó chịu do không được cắn ngón tay của Ứng Tư Tuyết mới giảm bớt một chút. Sắc mặt Ứng Tư Tuyết rất xấu, “Trước kia đám đó luôn bị Quỷ Diện kiềm chế hành vi giết chóc, cấm bọn hắn không được gây sự chú ý. Giờ thì bãi bỏ lệnh hạn chế giết người như thế. Lẽ nào bọn chúng mang tâm lí vò mẻ lại nứt, cùi không sợ lở hay sao?
Hay nói kiểu khác, chúng cảm thấy được nguy cơ nào đó, chấp nhận gây ra các vụ án hình sự chấn động cả nước, chấp nhận có khả năng bị cảnh sát điều tra truy đuổi cũng phải giết hết người trong thôn này để bịt đầu mối?
Nhạc Chấn Đào do dự một chút, hỏi, “Ờ...ừm...có thể xác định không phải bạn gái của cậu Dương đây giết sao? Đứng từ góc độ của cô gái kia thì mấy người nhà này đúng là đối tượng bị oán hận.”
Ứng Tư Tuyết lắc đầu, “Không thể nào là Lý Tử giết. Nếu như là Lý Tử giết, những người này sẽ không chết thoải mái như thế đâu”
“Trước đó Lý Tử từng giết hai người có thù oán với mình, một người bị bẻ gãy tay chân, toàn thân bị đâm thủng lỗ chỗ, còn nhét vào trong bình hành hạ tới chết.”
“Một người khác thì lăng trì đúng nghĩa đen, trạng thái lúc chết cực kì kinh khủng.”
“Nếu như là Lý Tử ra tay, những người này sẽ không chết đơn giản, gọn gàng vậy đâu.”
Nhạc Chấn Đào nghe được mà tê cả da đầu, “Ặc...Khủng bố như vậy sao...”
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Dương Húc Minh, “Hóa ra bạn gái cậu...lợi hại như thế?”
Dương Húc Minh đứng lên, một lần nữa nhìn bốn phía.
Nhưng mà lần này, hắn không thấy gì nữa. Thân ảnh áo đỏ cứ luôn không ngừng xuất hiện từ lúc đi đến thôn này đã không còn thấy nữa.
Là do không còn ai chết nữa sao?
Thế nhưng Lý Tử chủ động hiện thân như vậy là vì cái gì?
Vì chỉ cho hắn vị trí thi thể của người nhà? Dương Húc Minh không tin mục đích đơn thuần chỉ có thế.
Dưới tình huống không có kẻ địch xuất hiện, mỗi lần Lý Tử hiện thân, đều đại biểu cho việc cảm xúc của cô ấy đang dao động.
Ví dụ như lúc về quê ở Tương Tây, Lý Tử nhìn thấy hắn và Ứng Tư Tuyết trò chuyện vui vẻ với mẹ hắn, liền đột ngột hiện thân.
Lần đó có lẽ là Lý Tử cảm giác bị cướp đi thứ thuộc về mình nên sinh ra cảm xúc bất mãn, oán hận. Thế bây giờ Lý Tử hiện thân, là bởi vì người nhà chết đi, ảnh hưởng đến tâm tình của cô ấy sao?
Lý Tử nhìn thấy người nhà chết, tâm trạng sẽ như thế nào?
Dương Húc Minh không dám khẳng định.
Mà giờ đây hắn lại đang lo lắng một chuyện. Đó là Lý tử nhìn thấy người nhà chết thảm thế này thì cô ấy sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì đây.