Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 433: Chương 433: So với quỷ còn đáng sợ hơn




Dịch: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Đứng bên giếng nước, Dương Húc Minh tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, hắn quét mắt về bốn phía. Hành động khác thường như vậy, tất nhiên không thể nào lọt qua mắt của Ứng Tư Tuyết, cô hỏi Dương Húc Minh:

- “Từ nãy đến giờ em thấy anh rất kì quái… Dương đại sư, anh đang tìm kiếm gì sao?”

Dương Húc Minh quay đầu lại, nhìn Ứng Tư Tuyết và Nhạc Chấn Đào, trầm mặc vài giây sau đó nói:

- “Kì thật, ngay khi chúng ta bắt đầu đi vào làng, anh đã nhìn thấy Lý Tử xuất hiện bên trong đó. Thi thể trong vườn rau và giếng nước đều là cô ấy chỉ dẫn cho anh, anh mới phát hiện được.

Nhưng mỗi lần cô ấy xuất hiện chỉ lóe lên sau đó biến mất, hiện tại thì không thấy bóng dáng đâu nữa, anh không biết nơi này còn có ai khác chết không.”

Sau khi Dương Húc Minh nói xong, Nhạc Chấn Đào cảm thấy kinh sợ.

- “Cô gái kia…ở gần đây ư?”

Vừa nghe Ứng Tư Tuyết kể về chiến tích hung hãn của Lý Tử, rồi lại thấy Dương Húc Minh nói vị lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết đang ở quanh đây, Nhạc Chấn Đào chưa chuẩn bị tâm lí trực tiếp bị dọa cho đái ra quần.

Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh nói:

- “Anh đang lo lắng cho Lý Tử ….phải không? Lý Tử đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, chứng minh tâm tình của cô ấy có sự dao động.

Ngẫm lại thì chuyện đó cũng bình thường. Tận mắt chứng kiến người nhà chết thảm, mặc kệ là bi thương hay hả hê, chắc chắn tâm tình sẽ bị dao động.

Chỉ là chúng ta không rõ ràng, tâm tình của Lý Tử dao động đến cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu. Dù sao tâm trạng của Lý Tử từ trước tới nay đều ở trạng thái không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế, nhưng cô ấy cố gắng cưỡng ép lại tình cảm của mình để không đánh mất sự khống chế bản thân mà giết anh.

Nếu vì nhìn thấy người nhà chết, dẫn đến cảm xúc của cô ấy vốn đang yếu ớt trở nên vỡ òa, mất khống chế, triệt để phát cuồng cũng không phải là không có khả năng...Hả…Chẳng lẽ đây chính là mục đích của người nuôi quỷ sao?

Bọn chúng định dùng thủ đoạn này để kích thích Lý Tử, khiến cô ấy triệt để phát cuồng, sau đó giết chết anh? Nhưng đám người nuôi quỷ sao biết được tình huống của chúng ta….?”

Ứng Tư Tuyết nhíu mày trầm tư, - “Chắc không phải chúng ta bị theo dõi…”

Cô nhìn Nhạc Chấn Đào ở phía đối diện, nói:

- “Nhạc lão sư, hôm qua lúc đợi trong phòng của Sơn Quỷ, anh có từng kiểm tra sơ qua tình huống của gian phòng chưa? Liệu có camera thu nhỏ nào không?”

Nhạc Chấn Đào lập tức hiểu được ý của cô, anh ta nói:

- “Ý cô là…Cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm qua…tất cả đã bị đám người nuôi quỷ biết được? Nếu nói như vậy, chẳng phải hành động của chúng ta hoàn toàn bị bại lộ rồi ư?”

Nhạc Chấn Đào bị hù dọa sợ quá nhảy cẫng lên, Ứng Tư Tuyết nhìn thấy bộ dạng của anh ta, bất đắc dĩ an ủi.

- “Không có chuyện gì đâu, anh đừng nóng vội, chúng ta cũng không từng đề cập tới tin tức cụ thể về gia đình anh.

Coi như gặp tình huống xấu nhất bị đám người nuôi quỷ tìm tới, họ cũng sẽ không thể nào hại đến gia đình anh đâu.

Mà nếu đám người nuôi quỷ thực sự biết nhà anh ở đâu, tối qua chúng đã đi giết anh rồi, căn bản anh không còn sống tới ngày hôm nay.”

Đối với Nhạc Chấn Đào lúc này, chết không phải điều gì quá đáng sợ. Nhưng anh ta lo cho hai người phụ nữ trong nhà, nếu bởi vì anh ta mà bị liên lụy vào chuyện này, dù ông ta có chết thảm tại chỗ cũng không cách nào nhắm mắt xuôi tay. Cho nên dù lời của Ứng Tư Tuyết rất có lý, nhưng anh ta vẫn rất lo lắng.

- “Anh có thể gọi điện thoại kiểm tra một chút không?”

Ứng Tư Tuyết gật đầu, Nhạc Chấn Đào vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho cô em vợ Triệu Trúc.

- “Tiểu Trúc à? Em và cháu ở nhà vẫn ổn hả…Quá tốt. Hôm nay em mang San San đi công viên thiếu nhi chơi trò chơi đi, đêm anh sẽ sang đón hai cô cháu về. Nhớ kĩ, phải đợi anh tới đón, trước khi anh tới thì không được quay về nhà, biết chưa?....Cứ chơi vui vẻ là được, không cần lo lắng gì cả, đêm anh sẽ đến đón.

Còn có, nhớ kĩ đừng có đi vào nhà ma, anh nghe nói nơi đó cực kì đáng sợ, có quỷ, có ma, em đừng dắt San San vào mà làm con bé sợ hãi…”

Nhạc Chấn Đào lo lắng, sau khi căn dặn em mình một tràng dài, lúc này mới hạ điện thoại di động xuống, nhẹ nhàng thở ra. Anh ta nhìn về phía Ứng Tư Tuyết.

- “Trong nhà không có chuyện gì. Vậy bây giờ chúng ta có cần quay về Bạch Trạch xem xét lại căn phòng ngày hôm qua, kiểm tra xem có camera thu nhỏ không?”

Ứng Tư Tuyết lắc đầu.

- “Coi như căn phòng ngày hôm qua thực sự có camera thu nhỏ, hiện tại chúng ta đi khẳng định cũng tìm không thấy.

Điều khiến em hiếu kì nhất chính là đám người kia sao lại biết được tình hình của chị Lý Tử. Ngày hôm qua trong lúc nói chuyện, chúng ta cũng không bàn luận quá nhiều về tình huống của chị ấy. Chị ấy cũng chưa từng xuất hiện, đám người kia làm sao khẳng định được chị ấy đang ở trạng thái không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế?”

Ứng Tư Tuyết sờ sờ cằm, cắn cây kẹo mút trong miệng, trầm tư, sau đó bất đắc dĩ nhìn Nhạc Chấn Đào, nói:

- “Đừng dùng loại ánh mắt hoài nghi kia nhìn em, Nhạc lão sư, em không phải đang nghi ngờ anh, cũng không cho rằng anh là nội gian.”

Nhạc Chấn Đào gượng cười một tiếng, - “Thật sự.... Thế nhưng là từ tình huống trước mắt đến xem, khả năng lớn nhất chỉ có thể là do anh tiết lộ cho bọn họ thôi.”

Ứng Tư Tuyết cười hắc hắc:

- “Sai, tình huống trước mắt ngược lại chứng minh một việc, đó chính là anh vô tội, anh thực sự không có bất kì quan hệ nào với đám người nuôi quỷ kia.”

Nhạc Chấn Đào rất hiếu kì hỏi:

- “Vì sao?”

Ứng Tư Tuyết phì cười nói:

- “Bởi vì hôm qua trong lúc nói chuyện, em đã cố ý lộ ra một tin tức tình báo trọng yếu cho anh. Đó chính là di thể của Lý Tử phi thường quan trọng, chúng ta rất cần di thể của chị ấy.

Nếu anh thực sự là người nuôi quỷ, vậy việc ưu tiên nhất bọn anh cần làm bây giờ, chính là đi tới nhà xác trộm thi thể của Lý Tử, chứ không phải chạy tới Bành Trạch giết người làm lớn chuyện ra.

Hiện tại Bành Trạch xảy ra án mạng, nhà xác dưới mặt đất lại không hề có động tĩnh gì, điều này vừa vặn chứng minh anh không phải nội gian.”

Nhạc Chấn Đào cười khổ nói:

- “Cái này…Cũng đúng, nhưng chúng ta hiện tại chạy tới Bành Trạch, nếu như anh thật sự alf nội gian, người nuôi quỷ khác vẫn có thể chạy tới nhà xác dưới mặt đất trộm đi thi thể mà?”

Ứng Tư Tuyết chậc chậc lắc đầu:

- “Nếu là như vậy thì còn gì bằng, em đã mời thám tử chuyên nghiệp bí mật giám sát xung quanh nhà xác hai tư trên hai tư, hiện tại đừng nói là người, cho dù là một con ruồi bay vào trong phạm vi nhà xác, em cũng sẽ nhận được báo cáo ngay lập tức.

Giả sử đám người nuôi quỷ thực sự đi trộm thi thể, đảm bảo trong ba phút người em an bài sẽ xuất hiện ngăn chặn bọn họ. Sau mười phút, cảnh sát sẽ xuất hiện trước mặt bọn chúng.

Trừ phi bọn chúng dám giết người công khai trên đường phố, đồng thời còn giết hại liên tục mấy chục người, nếu không chắc chắn sẽ không trốn thoát. Đương nhiên, coi như bọn họ thật sự dám hạ sát thủ, điều đó cũng không quan trọng.

Các thiết bị khoa học mặc dù không cách nào giám sát quỷ, nhưng có thể giám sát người sống. Chỉ cần bọn chúng xuất hiện trong phạm vi camera giám sát, dựa vào hình ảnh truyền về, dù bọn họ che kí toàn thân, nhưng em vẫn tìm ra được nhờ vào hành trình của bọn chúng, sau đó cấp tốc khóa chặt mục tiêu, bắt chúng về quy án.”

Ứng Tư Tuyết cười tủm tỉm nhìn Nhạc Chấn Đào nói:

- “Mà khi đó, bọn em sẽ ngay lập tức bắt giữ anh – người nuôi quỷ luôn đi cạnh tụi em. Như vậy bọn em có thể tiêu diệt hoàn toàn tổ chức người nuôi quỷ, sau đó tiến hành lễ kỉ niệm đại kết cục…Đáng tiếc, anh không phải người nuôi quỷ.”

Ứng Tư Tuyết nói một cách rất bình tĩnh, nhưng Nhạc Chấn Đào nghe được lại cảm thấy da đầu tê dại. Anh ta nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, rốt cuộc phát hiện bên trong vẻ đẹp rạng ngời của cô là một bộ não có độ nguy hiểm level max.

Cô gái bên cạnh Dương Húc Minh này… So với quỷ còn đáng sợ hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.