Dịch giả: Doãn Đại Hiệp
Cộp cộp cộp
Trên đỉnh đầu Dương Húc Minh vang lên tiếng bước chân dồn dập. Có người đang chạy trên cầu thang, nó muốn xuống đây!
Hình ảnh bên trong trò chơi, trên lưng nhân vật chui ra một nửa thân thể khác đang không ngừng đu đưa qua lại, nụ cười trên mặt nó quỷ dị vô cùng làm người ta sợ hãi.
Dường như nó đang cười với Dương Húc Minh bên ngoài màn hình.
Mặt Dương Húc Minh cau lại.
Đồng hồ đếm ngược ở góc trên bên phải chỉ còn 15 giây. Thời gian về 0 còn nhanh hơn hắn nghĩ. Lúc này trong màn hình, nhân vật đã chạy xuống cầu thang, đi vào lầu một. Sau lưng Dương Húc Minh, cũng đồng thời xuất hiện tiếng bước chân dồn dập. Trong màn hình trò chơi hiện ra phòng khách lầu một tối om. Màn hình LCD lóe lên. Mà trên ghế sofa đối diện màn hình, một thanh niên mặt tái nhợt đang ngồi, hai tay hắn cầm cái điều khiển trò chơi.
Phía sau người thanh niên, một bóng người quỷ dị mọc ra đầu với lồng ngực, cùng hai tay, đang cười một cách quái dị nhưng lại không có âm thanh. Nó quơ hai tay trong không khí như muốn chui ra ngoài.
Nhân vật trong trò chơi đã thấy thanh niên này. Mà thanh niên đang ngồi ở chỗ đó, đưa lưng về phía nhân vật trò chơi, không hề nhận ra có thứ gì đó đến sau lưng mình.
Thấy cảnh này, tim Dương Húc Minh đập thình thịch.
Chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.
Dương Húc Minh trong trò chơi bị hắn điều khiển khi gặp chính hắn trong hiện thực thì chuyện gì sẽ phát sinh?
Một giây sau, tay cầm trong tay Dương Húc Minh rung mạnh một cái.
Sau đó, trên màn hình LCD hiện lên một khung chat màu đỏ máu.
“Kẻ xâm nhập ẩn danh”: - Ta đã thấy hắn! Ha ha ha ha ha... Ta đã thấy hắn! Ta có thể thay thế hắn! Cuối cùng ta có thể ra ngoài!
Sau đó là hình ảnh nhân vật trò chơi trực tiếp nhảy ra ngoài. Nhưng Dương Húc Minh không hề điều khiển nó. Nhân vật trong trò chơi đã thoát khỏi sự điều khiển của hắn, tự mình lao đến thanh niên đang ngồi trên sofa. Cùng lúc đó trong hiện thực, sau lưng Dương Húc Minh truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Giống như có cái gì đó chạy rất nhanh về phía hắn. Dương Húc Minh ớn lạnh toàn thân. Hắn bỗng nhiên hiểu rõ.
Nhân vật trò chơi mà hắn điều khiển thực ra không phải hắn, mà là một con quỷ cải trang giống hắn!
Bây giờ con quỷ muốn đến giết hắn!
Tiếng bước chân dồn dập đã ở ngay sau lưng Dương Húc Minh.
Nhân vật trong màn hình đã vọt tới thanh niên quay lưng về nó. Hai tay nó vươn về phía thanh niên đang ngồi kia.
Trong bóng tối, một tiếng cười quái dị của nam giới vang lên.
- Ha ha ha há há há
Tiếng cười vô cùng hưng phấn vang lên trong trò chơi đồng thời cũng vang lên ngay sau hắn. Hai tiếng cười hoàn toàn cộng hưởng với nhau nghe vô cùng chói tai.
Dương Húc Minh giãy giụa muốn đứng lên, nhưng thân thể bị lực lượng vô hình cưỡng ép ở trên ghế sofa, không thể cử động. Trên màn hình trò chơi, tay của “nó” sắp chạm vào cổ Dương Húc Minh. Cảm giác lạnh buốt dường như đã chạm vào làn da Dương Húc Minh. Trong bóng tối, Dương Húc Minh tức giận kêu lớn. Một đôi tay con gái tái nhợt lướt qua tai Dương Húc Minh, hắn cảm thấy như cơn gió rét mùa đông thổi qua. Cánh tay trắng bệch của Tiểu Tư vồ ra sau đầu Dương Húc Minh.
Màn hình LCD bỗng dưng tắt ngúm.
Sau lưng Dương Húc Minh, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Hắn ngay lập tức nhảy lên
Bình!
Một tiếng trầm đục trong bóng tối vang lên, một thứ gì đó bị Dương Húc Minh phang một gậy bay ra ngoài.
Lực phản chấn rất mạnh, thậm chí Dương Húc Minh có ảo giác mình vừa đánh vào một khối thịt to tướng.
Hắn cảm giác đã nện vào một thứ rất nặng. Sau đó, cánh tay Tiểu Tư rút về. Trong bóng tối, máu tươi chảy xuống tí ta tí tách, nhưng không phải là máu Tiểu Tư. Trong tay Tiểu Tư cầm một cái tai dính máu. Đây là cái tai của con quỷ bị Tiểu Tư giật xuống đây? Dương Húc Minh liếc mắt nhìn cái tai.
Hắn đá văng ghế sofa trước người, nhìn thấy bóng đen kia đã lộn một vòng bò về phía phòng ngủ duy nhất ở lầu một.
Thấy vậy, Dương Húc Minh lao ra đuổi theo.
Nhưng hắn vẫn không thể đuổi kịp bóng đen kia, đành trơ mắt nhìn đối phương bò vào trong phòng ngủ.
Trong màn đêm yên ắng, tiếng cửa phòng ngủ bị sập lại rất mạnh nghe vô cùng chói tai.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Dương Húc Minh cũng chạy tới, trực tiếp giờ chân đá mạnh vào cửa.
Rầm!
Một tiếng vang inh tai nhức óc, cái cửa rung lên mãnh liệt.
Biên độ đung đưa, làm người ta có cảm giác cái cửa này không chịu nổi một đạp Dương Húc Minh.
Trong biệt thự, tiếng Dương Húc Minh vang lên trong bóng tối.
- Mở cửa ra! Con mẹ mày giỏi đánh lén lắm cơ mà, mày ra đây xem nào? Mở cửa ra con cờ hó này!
- Con mẹ mày không phải muốn thay thế tao sao? Không phải mày muốn đi ra ngoài à? Mở cửa tao xem nào!
- Con mẹ mày có mở cửa không! Dương Húc Minh chửi ầm lên.
Vừa mắng, hắn vừa dùng chân đạp cửa liên hồi, ý đồ dùng cách này ép con quỷ bên trong thẹn quá hóa giận mà chui ra ngoài.
Vừa nãy con Lệ Quỷ này còn gáy rõ to mà giờ này lại im thin thít. Dương Húc Minh đứng ở cửa chửi mắng một hồi, nó không đáp lại cái gì. Mà tay tiểu Tư đã mang cái tai rút vào trong túi áo Dương Húc Minh.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh đột nhiên nhớ ra.
Trên lưng của hắn, hình như còn có cái gì đó?
Dương Húc Minh suy nghĩ vài giây, sau đó cắn răng một cái vung cành liễu lên đánh thẳng vào lưng hắn.
Ầm!
Lại là một tiếng trầm đục vang lên, cành liễu bị thứ gì đó chặn lại, không hề đập lên người Dương Húc Minh.
Vậy là trên lưng hắn thực sự mọc ra một con quỷ?!
Cảm nhận được sức lôi kéo rất mạnh từ cành liễu phía sau, Dương Húc Minh một cắn răng hô to.
- Tiểu Tư! Chơi nó!
Một đôi tay trắng nhợt chui ra từ túi áo Dương Húc Minh.
Sau đó, đôi tay này vòng qua eo Dương Húc Minh, vươn ra sau lưng của hắn. Từ xa nhìn lại, giống như Dương Húc Minh bị đôi tay ôm lấy. Cảm giác lạnh như băng làm Dương Húc Minh rét run. Hắn cảm thấy rùng mình. Mà phía sau hắn, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết của một gã đàn ông.
- Em sai rồi! Em sai rồi đại ca ơi! Tha cho em! A a a a a a a a!!! Tha cho em đi mà a a a a a!!!
Tiếng kêu bi thảm nghe rợn cả tóc gáy.