Dịch: Hồ Mị Không Về
Biên: VôMệnh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Cái không khí tĩnh mịch, đen tối, nặng nề xung quanh khu mộ phần đã bị tan biến hoàn toàn. Thay vào đó là những âm thanh y như công trình đang được thi công.
Từng tiếng đùng đùng vang lên chấn động nhói cả màng nhĩ của Dương Húc Minh.
Hắn và Nhạc Chấn Đào cùng nhìn về phía thôn Liên Hương, may là nơi đó cách nơi này khá xa. Hơn nữa, dù thanh thế mà Ứng Tư Tuyết gây ra rất đáng sợ, nhưng cường độ âm thanh không phải cực lớn nên chắc chắn không vang vọng đến ngôi làng kia.
Cuối cùng, ngô mộ giữa khu rừng hoa bị đánh nát một nửa, lộ ra một góc quan tài màu đen.
Lúc này, “Hư giả thế giới” của Ứng Tư Tuyết mới chịu ngừng tay.
Cô thở phào một hơi trước mộ phần.
“Sớm biết nhanh gọn lẹ như thế, thì mình ra tay trước rồi.”
Nhạc Chấn Đào vẫn luôn cảnh giác bốn phía, bèn nói: “Mặc dù vẫn chưa thấy côn trùng kêu vang, nhưng cảm giác rợn người ban nãy đã biến mất. Chẳng lẽ quỷ cũng sợ người hung dữ à?”
Ứng Tư Tuyết nhìn về phía Dương Húc Minh: “Dương đại sư, anh mở nắp quan tài đi.
Lửa quỷ của anh có khả năng chữa trị mọi vết thương, là lựa chọn thích hợp nhất. Trong ba người chúng ta, chỉ có anh là hồi phục nhanh nhất khi bị thương!”
Ứng Tư Tuyết nói: “Nếu trong quan tài ấy đang chôn một con quỷ, vậy em với thầy Nhạc sẽ gánh chịu nguy hiểm khi khai quan.”
Dương Húc Minh phùng mang trợn mắt nhìn cô nàng: “Ủa ủa? Vậy anh không nguy hiểm à? Ngộ nhỡ con quỷ trong đó có năng lực ở mức thần thánh, ví dụ như [Khai quan là chết] thì tính sao? Chẳng phải anh lên bảng đếm số luôn à?”
Dù miệng luôn phàn nàn như thế, nhưng Dương Húc Minh vẫn vác xẻng đi thẳng đến ngôi mộ trước mặt.
Lúc này, ngôi mộ hình tròn đã vỡ nát, vì những cú đấm của Ứng Tư Tuyết mà đất đá vỡ nát, nằm vung vãi khắp nơi.
Nhớ đến cảnh ban nãy, Dương Húc Minh liếc nhìn Ứng Tư Tuyết rồi tự nói: “Đồ vũ phu!”
Sau đó, hắn nhảy lên trên ngôi mộ, đứng sát vị trí quan tài nhô ra. Đó là một cái quan tài gỗ màu đen dính đầy bùn đất vì chôn quá lâu rồi. Dương Húc Minh thọt xẻng vào khe nắp quan tài, vừa nói: “Giờ anh mở nắp đây,“ vừa nhìn về phía Ứng Tư Tuyết.
Ứng Tư Tuyết nói: “Anh dùng ngọn lửa trắng bao phủ cây xẻng và toàn bộ quan tài đi. Sau đó anh tăng mạnh tất cả trọng lực lên quan tài, dù có thứ gì bên trong thì nó cũng không chạy ra nổi đâu.”
Ngọn lửa trắng xuất hiện từ tay Dương Húc Minh, thiêu đốt cả cây xẻng, rồi lướt qua vị trí tiếp xúc, bao trùm cả cổ áo quan. Hắn gồng mạnh hai tay được cường hóa bởi ngọn lửa trắng, nạy một phát.
Một luồng gió âm lãnh thoát hiện, thồi từ trong quan tài ra ngoài. Dương Húc Minh đang đứng sát bênh, há mồm chửi: “Đệch mợ, có quỷ!”
Sau đó, hắn hét to: “Thầy Nhạc, nhanh lên!”
Trong nháy mắt, hắn thấy rõ một bóng người bên trong quan tài.
Thật sự có quỷ trong quan tài!
Hơn nữa, con quỷ đó còn ôm một quyển sách trong ngực.
Dương Húc Minh chưa kịp thấy rõ hình dáng của con quỷ đó thì từng làn gió rét cuốn đến một cách mãnh liệt.
Nắp quan tài vừa bị cạy ra một nửa đã bị gió rét thổi tung lên, đập mạnh vào người Dương Húc Minh, tông hắn văng ra xa.
Dương Húc Minh bị hất văng lên, ọc máu, cảm giám xương cốt trong lồng ngực mình đã bị đánh gãy nát.
Hắn hô lên một cách khó tin, “Thầy Nhạc!” rồi nhìn chằm chằm vào bóng người trước mộ trong khi nghe thấy giọng nói lo lắng của Nhạc Chấn Đào vang lên.
“Tiểu Thiến! Bắt lấy nó vào thế giới ác mộng!”
Anh ấy ra lệnh cho vợ mình.
Con quỷ trong quan tài đã đứng lên.
Thầy Nhạc gọi vợ mình tấn công con quỷ ấy.
Một giây sao, một luồng không khí âm lãnh xẹt ngang người hắn, bắn thẳng đến Ứng Tư Tuyết. Thế rồi, cô nàng biến mất một cách đột ngột.
Giữa núi rừng mênh mông, Dương Húc Minh sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong khi Nhạc Chấn Đào cũng vô cùng kinh hãi.
“Tiểu Thiến, anh bảo em tấn công con quỷ đó mà! Em đang làm gì vậy?”
Vị trí mà Dương Húc Minh bị đánh bay rồi té xuống ban nãy có một nhành cây trồi lên. Lúc hắn rơi xuống, thân thể hắn bị nhành cây đâm xuyên qua, máu tươi ướt đẫm cả người.
Cơn đau ấy làm tầm mắt Dương Húc Minh tối sầm lại.
Cũng may, vết thương không gây nguy hiểm đến tính mạng. Hắn cắn chặt răng, cố chịu cơ đau từ vết thương ngay ngực, gắng gượng đứng dậy.
Sau đó, hắn rút mạnh nhành cây ra khỏi người mình. Máu tươi bắn ra như suối. Dương Húc Minh vội vàng dùng tay che ngực, triệu hồi ngọn lửa màu đỏ ra, thiêu đốt điên cuồng lên vết thương.
Nhạc Chấn Đào đang đứng trước ngôi mộ, cả người cứng nhắc. Trong khi đó, bóng quỷ trước quan tài dần dà di chuyển. Anh Nhạc nhăn mặt, “Em đừng sử dụng năng lực, vì... năng lực của con quỷ này là quấy nhiễu!
Rõ ràng là vừa rồi Tiểu Thiến định bắt nó đi, mục tiêu cũng đã xác định là nó, thế mà kẻ biến mất lại là Ứng tiểu thư! Chắc chắn năng lực của nó là quấy nhiễu!”
Nhờ ánh trăng, cuối cùng Dương Húc Minh đã có thể nhìn thấy quỷ ảnh đứng trước mặt mình. Nó quấn băng vải toàn thân, y hệt một cái xác ướp. Nhưng mà, trên cái xác ấy, còn có những con dao giải phẫu đâm vào khắp người, chẳng khác gì một con nhím.
Nơi duy nhất không bị băng vải trùm kín chính là đôi mắt.
Đó là một đôi mắt đỏ lòm giữa bóng tối, ghê rợn, tà dị vô cùng.
Nhưng điều khiến Dương Húc Minh quan tâm nhất chính là quyển sách mà nó đang ôm chặt.
Đó là một quyển sách có bìa da. Ngay khi Dương Húc Minh trông thấy quyển sách đó, hắn giật mình, cảm giác vô cùng thân thiết từ tận đáy lòng.
“Chẳng lẽ...”