Dịch: Hồ Mị Không Về
Biên: VôMệnh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nửa đêm, lúc 00:25, ánh trăng khuyết lặng yên giữa bầu trời đen kịt. Trông nó cứ như một loại tế phẩm xui xẻo sắp sửa bị cắn nuốt, chỉ có thể giữ lại một chút ánh sáng giữa nhân gian.
Giữa bóng đêm nơi rừng núi, từng tiếng côn trùng kêu vang. Âm thanh ấy rất ồn ào, lại khó hiểu. Sự náo nhiệt của ban ngày đã quá xa xôi, như những câu chuyện truyền thuyết lâu đời. Nhạc Chấn Đào chống xẻng sắt, thở dài khi nhìn xuống ngôi làng yên tĩnh:
“Mọi người đi hết cả rồi.”
Ứng Tư Tuyết đứng sau lưng anh ấy, dõi mắt nhìn thôn Liên Hương rồi nói: “Ngày mai sẽ có nhiều người hơn, mãi cho đến khi độ nóng của vụ này giảm xuống thì ngôi làng này mới an tĩnh trở lại.”
Dương Húc Minh leo lên đến mộ phần, nói: “Giờ bắt tay vào việc nhỉ? Đêm nay mây nhiều, chẳng ai đến đây đâu.”
Ứng Tư Tuyết liếc hắn, nói: “Trông anh có vẻ hưng phấn nhỉ? Có phải do truyền thống đào mồ mã từ gia đình ảnh hưởng đến anh hay không? Hay dòng máu ngủ say đang thức tỉnh?”
Dương Húc Minh trợn mắt nhìn cô: “Nhà họ Dương của anh làm nghề Cản Thi, chứ không phải làm Mô Kim Giáo Úy*, làm gì có bản năng đào mồ cuốc mã?”
(Chú thích: Mô Kim Giáo Úy là một trong bốn phái Trộm mộ của Trung Quốc thời xưa, gồm: Mô Kim, Phát Khâu, Bàn Sơn, Tả Lĩnh)
Ứng Tư Tuyết nhìn Nhạc Chấn Đào, nói: “Đề phòng an toàn, anh dùng năng lực bao trùm khu vực xung quanh nơi này đi.”
Nhạc Chấn Đào gật đầu, nhắm mắt, bắt đầu gọi vợ mình. Dương Húc Minh hỏi khi đang đứng trên đỉnh mộ: “Ý em là, em sợ có ma quỷ trong đây à?”
Ứng Tư Tuyết gật đầu: “Em lo thế thôi, dù tỷ lệ không cao lắm, khoảng 10%. Nhưng mình nên chừa đường lui lại.
Chúng ta đang ở thế bị động, phải cẩn thận gấp nghìn lần. Dù là 1/10.000 khả năng xảy ra cũng phải cẩn thận.
Ngộ nhỡ Quỷ Diện để thứ gì đó trong đây, vậy chúng ta sẽ gặp nguy hiểm khi đào mộ.”
Do đó, Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh đành phải đợi thêm một lát nữa trong khi Nhạc Chấn Đào bố trí khu vực phát động năng lực.
Một lát sau, Nhạc Chấn Đào mở mắt ra, nói: OK rồi, trung tâm khu vực chính là ngôi mộ này. Trong chu vi trăm mét, anh đã dị hóa tất cả. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta đều có thể thoát thân hoặc kéo kẻ địch vào thế giới của anh.”
“Nói cách khác, chẳng có bất cứ người sống nào trên ngọn núi này ở thời điểm hiện tại. Chẳng ai giám sát chúng ta.” Ứng Tư Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Ok, chuẩn bị phá mộ.” Cô nhìn Dương Húc Minh: “Dương béo ú, chúng ta đào thôi.”
Dương Húc Minh liếc mắt: “Tư lệnh Ứng đang ra lệnh cho anh sao? Được rồi, ai bảo anh cao to đẹp trai làm gì!”
Nói xong, hắn bắt đồng cắm xẻng xuống đất, đào từ dưới lên. Nhạc Chấn Đào cũng bước đến trợ giúp. Ứng Tư Tuyết đứng trên một sườn dốc cao cao, nhìn hai người làm việc chứ chẳng thèm động tay động chân. Mặc dù anh Đào nói xung quanh không có ai, nhưng cô ấy vẫn phải cảnh giác.
Âm thanh xẻng sắt cắm vào đất đá nghe rất ngột ngạt, cứ từng tiếng trầm đục vang lên. Tiếng quật mộ thế này vang lên giữa rừng vắng đêm khuya tạo ra một bầu không khí rất quỷ dị.
Ứng Tư Tuyết nhìn thấy lớp sình đất mà hai người đàn ông đào lên càng lúc càng nhiều, nhưng cứ có cảm giác gì đó rất kỳ quái. Chẳng biết lúc nào, cô ấy đã nhíu mày thật sâu, tim đập thình thịch.
Không đúng... Kỳ lạ... Rất kỳ lạ...
Cô chợt hô lên: “Dừng tay!”
Hai cái bóng đen nơi mộ phần ngừng tay, quay lại nhìn Ứng Tư Tuyết.
Khuôn mặt của hai người rất mơ hồ, khó mà trông thấy rõ, có vẻ âm u đáng sợ, tựa như hai cái bóng quỷ xa lạ.
Ứng Tư Tuyết lùi về sau một bước trong vô thức.
Hai bóng người đứng nơi mộ phần nhìn nhau một cái, rồi có kẻ lên tiếng:
“Sao thế? Đại tiểu thư nhà em phát hiện có vấn đề gì sao?”
Ứng Tư Tuyết trả lời: “Hình như có gì đó là lạ thiệt, mấy anh chờ xem.” Nhạc Chấn Đào gật đầu, dõng tai lắng nghe, “Đúng là kỳ lạ, tại sao âm thanh của bầy côn trùng im bặt hết rồi?”
Anh ta vừa nói xong thì Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh cũng phát hiện ra.
Vốn dĩ rừng cây khá ồn ào bởi những tiếng râm rang liên tục. Thế mà, ngay giữa bóng tối mịt mùng, bốn phía chung quanh mộ phần lại vô cùng yên tĩnh, không hề có một con côn trùng nào kêu vang. Thậm chí, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Dương Húc Minh cảm giác tay mình nổi đầy gai óc.
“Chuyện gì thế này...?” Hắn chà xát hai tay, nói: “Anh thấy hơi lành lạnh! Lạnh đến nổi sởn hết cả da gà.”
Ứng Tư Tuyết vội nhìn về Nhạc Chấn Đào: “Thầy Nhạc!”
Không đợi Ứng Tư Tuyết nói xong, Nhạc Chấn Đào lập tức nhắm mắt lại rồi mở mắt ra sau vài giây.
Giữa mộ phần, anh nói: “Xung quanh chẳng có bất cứ thế giới ác mộng nào xuất hiện cả. Nơi đây quả thật không có người sống nào mà!”
“Không có người sống...” Ứng Tư Tuyết nhìn về phía mộ phần, “Chẳng lẽ bên trong ngôi mộ này có một con quỷ?”
Dương Húc Minh vội nhảy khỏi phần mộ rồi quan sát nó thật kỹ, “Nếu trong này có quỷ, chẳng lẽ là Ngô Tiểu Tùng, con trai của Quỷ Diện?”
Ứng Tư Tuyết lắc đầu: “Không đâu, ngộ nhỡ Quỷ Diện cất giấu thứ gì đó quan trọng nơi đây, chắc chắn sẽ để lại một con quỷ nào khác để bảo vệ vật đó cũng không chừng.”
“Mụ ta có bí kíp của nhà họ Dương, thủ đọa điều khiển quỷ siêu tuyệt, không chỉ những thứ mà mụ ấy truyền thụ cho nhóm Người nuôi quỷ mà còn những thủ đoạn khác nữa.”
Nhạc Chấn Đào cũng nhảy ra khỏi phần mộ, hỏi: “Vậy chúng ta có đào tiếp không?”
Ứng Tư Tuyết chau mày, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mấy anh lui ra xa một chút.”
Nghe thế, Dương Húc Minh đã biết cô nàng định làm gì, bèn mở lời góp ý: “Nếu em phá hư nó nhiều quá thì khì đắp lại như lúc ban đầu nha.”
... Đùng...
Bóng người nhợt nhạt “Hư giả thế giới” xuất hiện, giáng một đấm thật mạnh vào lớp đá bên trên mộ phần.
Một tiếng nổ thật to vang lên đi kèm với lực phản chấn cực mình. Lớp đất đá dày cộm, bùn đất và lớp cỏ dạy bay ra tứ tán sau một quyền cửa năng lực đến từ Ứng Tư Tuyết.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh đưa tay che miệng, tự hiểu mình vừa lắm lời rồi.
Còn may, đây là nơi rừng rú hoang dã, tiếng động khó mà truyền đến thôn Liên Hương nên chẳng ai mò đến đây vì một chiêu của cô nàng Đại tiểu thư này cả.
Trước tình huống này, Ứng Tư Tuyết chỉ trả lời nhẹ: “Em tự có chừng mực!”
Nói xong, “Hư giả thế giới” lại đấm ra một quyền.
Từng âm thanh đùng đùng vang lên, đất đá bán ra loạn xạ!