Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 74: Chương 74: Tí tách




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

...Tí tách… Tí tách… Tí tách…

Trong nhà tù an tĩnh, âm thanh tí tách chậm rãi vang lên thanh thúy, giống như vòi nước vặn không chặt nên nhỏ nước thánh thót.

Mã Đức Toàn nhìn về phía rãnh nước dơ bẩn chảy ra cống thoát nước. Nơi đó chính là hướng truyền đến âm thanh nước nhỏ giọt.

Tí tách… Tí tách… Tí tách…

Âm thanh tí tách vang lên trong đêm yên tĩnh khiến người ta có cảm giác ghê tai sợ hãi.

Mã Đức Toàn bước xuống giường, đi tới phía rãnh thoát nước. Cái âm thanh đột nhiên xuất hiện này để hắn cảm thấy bực bội khó chịu.

Hắn đi qua vặn chặt lại vòi nước.

Tiếng nước nhỏ giọt biến mất, Mã Đức Toàn thở phào một hơi khoan khoái. Một thân một mình đứng trong nhà tù trống trải, lại vừa gặp cơn ác mộng kia khiến cho gã cảm thấy một nỗi sợ hãi cô độc mơ hồ.

Những căn phòng trong tù này tất cả đều trống trải, rất ít đồ đạc. Chỉ có một cái giường, hố xí bệt, bồn rửa tay. Bất kỳ một người nào bên ngoài chỉ cần đi qua, liếc nhìn vào cửa là có thể biết được rõ ràng tình huống trong phòng.

Nhưng bản thân gã đứng trong căn phòng trống hoác bỗng dưng cảm giác như đang phơi bày ra với cả thế giới, không được bất cứ thứ gì che chắn. Gã hiểu rõ trong phòng tù này, nếu có chuyện gì đáng sợ xảy ra thì gã tuyệt đối không có chỗ nào ẩn núp.

Trong bóng tối, loại cảm giác bị “để mắt” kia tựa hồ càng lúc càng mãnh liệt. Mã Đức Toàn sợ hãi nhìn khắp bốn phía, cố gắng tìm ra xem ai đang theo dõi gã. Nhưng trong nhà tù u ám, tựa hồ mỗi góc tối đều có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào gã.

Mồ hôi ướt đẫm trên mặt Mã Đức Toàn.

Gã hiện tại rất muốn xin cảnh sát an bài cho hắn bị nhốt chung với một vài tù nhân khác, ít nhất có người sống bên cạnh, gã còn có thêm chút cảm giác an toàn. Bây giờ chỉ có mình gã ở trong căn phòng này, coi như gã chết cũng không có ai phát hiện ra.

Mã Đức Toàn nuốt một ngụm nước bọt, liên tưởng đáng sợ này khiến gã lạnh gáy, nổi hết da gà.

Gã vội vàng trở lại giường, trùm chăn kín mít từ đầu đến chân, cuộn tròn thành một đống trong góc giường.

Bịt kín trong chăn cũng giúp gã có thêm một điểm an toàn, tựa hồ chỉ cần trốn trong chăn thì bên ngoài bất luật chuyện gì phát sinh cũng không ảnh hưởng đến gã.

Mã Đức Toàn dần dần trở nên bình tĩnh hơn, tim đập cũng chậm lại bình thường.

Tí tách… Tí tách… Tí tách…

Đột nhiên tiếng nước nhỏ giọt lại vang lên. Trong nháy mắt nghe thấy âm thanh này, trái tim Mã Đức Toàn như bị ai bóp chặt

- Con mẹ nó, lại nữa!

Gã rõ ràng đã vặn chặt cứng van vòi nước, vì cái gì còn có tiếng nước nhỏ giọt?

Chẳng lẽ là ai mới lén mở ra?

Mã Đức Toàn vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Âm thanh chói tai kia không ngừng vang lên trong đêm yên tĩnh cứ như những mũi dùi xoáy vào trong tai gã. Cuộn mình trong góc tường, gã cắn chặt răng, nhắm mắt, cố gắng không để ý đến âm thanh kia.

Tí tách… Tí tách… Tí tách… Tí tách

Tiếng nước nhỏ giọt càng lúc càng nhanh, giống như ai đó đang mở vòi nước lớn hơn. Từng giọt từng giọt nhỏ xuống rãnh nước thải vang lên từng tiếng chói tai càng lúc càng rõ.

Cuối cùng, âm thanh nhỏ giọt này trực tiếp biến thành tiếng nước chảy ào ào, tựa hồ như vòi nước đã bị mở ra hết cỡ. Tiếng rào rào xối xả như rót trực tiếp vào trong màng nhĩ Mã Đức Toàn. Rốt cuộc gã chịu không được.

Mã Đức Toàn ngồi bật dậy, tung chăn ra, bước xuống giường, vẻ mặt vặn vẹo vì phẫn nộ nóng nảy. Gã lao vọt tới bồn rửa tay, muốn xem cái vòi nước hỏng này đến cùng là đang xảy ra chuyện gì.

Gã trợn mắt lên khi nhìn thấy một màn khó tin, cái vòi không hề có nước chảy.

Trong bóng tối nhập nhoạng, vòi nước bằng inox cáu bẩn nằm yên tĩnh, không hề có nhỏ giọt hay chảy nước gì hết. Nhưng mà tiếng nước xối xả quỷ dị vẫn tiếp tục vang lên, ngay bên cạnh Mã Đức Toàn.

Mã Đức Toàn sửng sốt, gã quay nhìn khắp phòng một lần nhưng không hề nhìn thấy chỗ nào có vòi nước hay nước chảy, cả căn phòng rõ ràng chỉ có một vòi duy nhất ở bồn rửa tay. Chẳng lẽ là tù nhân phòng bên cạnh đang mở nước?

Đột nhiên, tiếng nước chảy biến mất cũng quỷ dị như lúc nó xuất hiện, tựa như đã chảy hết nước rồi ngưng lại.

Mã Đức Toàn thở dài một hơi, nhưng chỉ giây lát sau, tim gã như thắt lại. Bởi vì trong bóng tối, gã nhìn thấy trong rãnh nước trước mặt bỗng xuất hiện một vũng nước lênh láng.

Vũng nước này dưới đèn phòng âm u phản chiếu ra một thứ ánh sáng trắng bệch quỷ dị. Mã Đức Toàn nuốt ực một ngụm nước bọt, vô thức lui lại hai bước.

Vũng nước này ở đâu mà ra? Không lẽ ở B a ch ng oc sach.ccom mà ra?

Gã có thể khẳng định chắc chắn lúc nãy gã đến vặn chặt vòi nước thì trong rãnh căn bản không hề có nước.

Mã Đức Toàn vẻ mặt kinh hoảng nhìn dáo dác bốn phía. Cảm giác bị ai đó theo dõi càng lúc càng mãnh liệt. Gã quay người định trở lại giường trốn vào trong chăn như lúc nãy.

Ngay khoảng khắc gã xoay người lại, từ trong vũng nước phía sau bọt nước bắn tung lên, một đôi tay trắng bệch quỷ dị thò ra chụp lấy đầu gối gã rồi giật mạnh.

Mã Đức Toàn không kịp phản ứng, cả người té ngửa về phía sau, đầu gã rơi vào đúng vũng nước lạnh như băng. Nước lạnh ngắt trong nháy mắt bao phủ đầu gã.

Đôi tay quỷ dị kia sau khi đạt được mục đích kéo ngã Mã Đức Toàn liền thả chân gã ra, chuyển sang tóm chặt lấy đầu rồi ghì chặt xuống vũng nước. Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay và cả dòng nước đang bao trùm khiến cả người gã như đóng băng.

Mã Đức Toàn liều mạng giãy dụa nhưng đôi tay vẫn mạnh mẽ ghì chặt đầu gã. Gã há mồm định kêu cứu nhưng lập tức nước lạnh tràn vào đầy miệng gã, chui vào trong mũi trong họng khiến gã ho lên sặc sụa. Dòng nước dơ bẩn lạnh buốt chui vào miệng kích thích dạ dày gã co thắt muốn ói mửa.

Thân thể Mã Đức Toàn điên cuồng giãy đạp nhưng đầu của gã không cách nào thoát ra khỏi vũng nước. Ngập trong nước không thở được khiến động tác của gã càng lúc càng yếu đi, một lát sau cơ thể gã giật giật lên vài cái rồi mềm nhũn nằm oặt bên cạnh rãnh nước.

Qua một hồi lâu, nhà tù trở lại trạng thái tĩnh mịch như ban đầu, không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào khác. Trong phòng, thi thể Mã Đức Toàn nằm lặng im bên cạnh rãnh thoát nước. Đôi tay trắng bệch kia chậm rãi rụt trở lại vào trong vũng nước…



Ánh nắng bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Trên giường, Dương Húc Minh thức trắng đêm trợn đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, nhìn chằm chằm vào quyển nhật ký màu hồng phớt. Hắn đã đối mặt với quyển nhật ký này cả đêm, không ngủ chút nào.

Hoặc có thể nói hắn không dám ngủ chút nào. Cửa phòng ngủ đã bị phá tan hoang, bất kỳ lúc nào cũng có Trành quỷ mò vào. Trên giường thì có quyển nhật ký kinh dị lúc nào cũng có thể thôn phệ hắn. Bởi vậy, Dương Húc Minh cố gắng nén cơn buồn ngủ, thức trắng đêm canh chừng.

Bây giờ nhìn thấy ánh mặt trời xuất hiện, Dương Húc Minh cuối cùng thở phào một hơi.

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ có thể ngừng theo dõi canh chừng quyển nhật ký hay chưa, thì đột nhiên điện thoại di động kêu vang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.