Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 73: Chương 73: Tiếng cười trong tủ lạnh




Dịch giả: Cua Đá

Phòng ngủ lặng ngắt như tờ.

Dương Húc Minh toàn thân suy kiệt, ánh mắt ngây dại nằm trên giường hệt như món đồ chơi bị phá hỏng. Nỗi đau đớn vì bị ngạt thở suýt nữa đã cướp đi tính mạng hắn.

Vào giây phút thập tử nhất sinh đó, hắn đã cảm nhận được bóng đen hắc ám của tử thần.

Nếu cuốn nhật ký không dừng lại đúng lúc, hắn tin chắc rằng Lý Tử sẽ không do dự mà trực tiếp đoạt mạng hắn.

Bây giờ miễn cưỡng nhặt cái mạng nhỏ về, xem ra còn phải mang ơn cô nàng Tiểu Tư đã buông tha cho hắn vào những giây cuối cùng đây mà? Nguyên nhân cô nàng buông tay thực ra đã khá rõ.

Người bị Lệ quỷ giết, hoặc hài cốt sẽ tan biến, hoặc là sẽ biến thành Trành quỷ. Tiểu Tư muốn giết hắn chắc hẳn là muốn biến hắn thành Trành quỷ. Nhưng nếu Lý Tử giết chết Dương Húc Minh trước, hắn sẽ biến thành Trành quỷ của Lý Tử.

Cho nên vào giây phút quyết định, Tiểu Tư đã chọn bỏ cuộc. Suy cho cùng, cứ khư khư cố chấp thì cũng là tốn công vô ích mà thôi.

Trước tình cảnh này, Dương Húc Minh thật nghẹn cmn lời.

Hắn chậm chạp xoay đầu.

Bên trên tủ đầu giường, cây nến đỏ mang nhân duyên của hắn và Lý Tử đang leo lét cháy.

Ánh nến vàng lợt lạt bùng lên như đang lặng lẽ chế giễu hắn.

Ai da, theo lý thuyết mà nói, nến đỏ chưa cháy hết, Lý Tử sẽ không làm hại hắn.

Nhưng ở đời, cái “lý thuyết” này thật tình rất biến báo nha.

Dương Húc Minh mặt mày thẫn thờ.

Nằm trên giường một lúc, cảm thấy thân thể đã không còn tê dại, Dương Húc Minh chậm rãi ngồi dậy.

Trên trang thứ ba của Sinh Tử Lục vẫn là những dòng chữ trước đây, không có bất cứ thay đổi nào. Nhưng giờ này, nhìn lại những dòng chữ nhắc nhở cảnh cáo nhức mắt kia, Dương Húc Minh cảm thấy đúng là nó đang giễu cợt mình mà.

Chiếu tướng con hàng sách nát một hồi lâu, cuối cùng Dương Húc Minh cũng đành mặc kệ nó vậy. Mặt mày đầy vẻ cam chịu, hắn lẩm bẩm:

- Mình thật đúng là tám kiếp xủi xẻo mà... Chú Sinh, người đem cái đồ đồng nát này tặng cháu, cuối cùng là đồ thật hay đồ chơi đây?”

Phải chi Chú Sinh có hệ thống tiếp nhận năng lượng tiêu cực, lúc này hẳn sẽ nhận được đánh giá +999 đến từ người dùng Dương Húc Minh. Đương nhiên, tiền đề là chú Sinh còn sống.

Dương Húc Minh thở một hơi thật dài rồi nhìn sang quyển nhật ký trước mặt. Cuốn nhật ký màu hồng phớt đã khép lại từ bao giờ, hiện lẳng lặng nằm trên tấm chăn. Bóng lưng cô gái nhỏ ngồi trên đồng cỏ vẫn như ban đầu, nhưng mái tóc đen nhánh kia càng nhìn càng thấy quỷ dị. Hai cánh tay cô gái rủ xuống rõ ràng là cánh tay trắng bệch của người chết.

Giờ phút này nhìn lại quyển nhật ký, thậm chí Dương Húc Minh có cảm giác như mình đang nhìn một thi thể.

Hắn bất động nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký nhưng nó vẫn yên tĩnh nằm trên giường, không có bất kỳ biến hoá nào xảy ra. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, đôi bên vẫn ở thế giằng co kỳ cục như thế.

...

Cùng lúc đó, trong trại tạm giam Lục Bàn Thủy.

Mã Đức Toàn đang ở phòng biệt giam bỗng nhiên bị ác mộng đánh thức.

Là một tên sát nhân liên hoàn cực kỳ hung ác, gã bị cách ly và được ưu đãi dành riêng một phòng. Đãi ngộ đặc biệt loại này chỉ dành riêng cho VIP như gã.

Nhưng lúc này đây, khi Mã Đức Toàn từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, nhìn thấy gian phòng quạnh quẽ trống trải, tên này cảm thấy không khí thực sự u ám.

Trong cơn ác mộng, gã về nhà.

Nhà của gã không bật đèn, tối đen như mực.

Thế mà tên này không cảm giác được có gì khác lạ, vẫn như ngày thường cứ thế mở tủ lạnh ra, lấy ra một chai nước.

Đúng lúc này, dưới ngăn đá truyền lên một âm thanh sột soạt.

Dường như có ai đang nói chuyện ở bên trong.

Nhưng trong ngăn đá sao có thể có tiếng người nói chuyện? Mã Đức Toàn lấy làm kỳ quái: Đây chính là ngăn đá, tất cả thực phẩm bên trong đều đã đông thành đá nha?

Mang theo một chút hiếu kì, Mã Đức Toàn ngồi xổm xuống rồi mở ngăn đá.

Hắn không nghe được gì.

Dường như khi tên tội phạm này mở cửa ngăn đá, tiếng nói chuyện biến mất theo.

Mã Đức Toàn có chút hoang mang.

Thằng này mò đâu ra được một chiếc đèn pin chiếu vào ngăn đá. Ở nhiệt độ -18 độ C, mọi đồ vật bên trong đều đã cứng thành đá, gồm cả đầu của vợ gã. Trong ngăn đá tối như mực, một cái đầu người bày ở chính giữa.

Lúc ánh đèn pin chiếu vào có thể thấy được lớp vụn băng đọng trên làn da. Khuôn mặt vợ tên sát nhân này vẫn duy trì vẻ mặt tuyệt vọng khi sắp chết: Đôi đồng tử kinh hoàng mở to đã trở thành màu trắng dã, không còn trong veo như ban ban đầu. Miệng cô ta há to có thể nhìn thấy được đầu lưỡi cứng đờ bên trong.

Cứ như thế, Mã Đức Toàn nhìn đầu vợ mình, lẳng lặng nhìn biểu cảm hoảng sợ đến tuyệt vọng đã bị đông cứng của người đã từng chung chăn chung gối. Theo bản năng, tên sát nhân hàng loạt đưa tay sờ lên khuôn mặt cô ấy.

Lạnh như băng.

Cảm giác lòng bàn tay lạnh lẽo ướt át, tựa như đụng vào mặt băng.

Trong chớp mắt khi tên độc ác này chạm tay vào đầu người...

“Ha ha ha...”

Trong tủ lạnh, đôi mắt người chết bỗng nhiên chớp chớp, con ngươi trắng dã đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm vào Mã Đức Toàn đang ở trước cửa tủ lạnh. Cái miệng vốn đông đá bị vỡ ra, lộ ra một nụ cười nham nhở điên cuồng.

Cô ấy đang cười.

Tiếng cười âm u quỷ dị đầy sát ý uy hiếp khiến toàn thân gã ta run rẩy.

Trong nháy mắt, Mã Đức Toàn tỉnh giấc từ trong ác mộng.

Mồ hôi lạnh vã như tắm.

Trại tạm giam lúc rạng sáng yên tĩnh không một tiếng động, kể cả tiếng ngáy ngủ của bạn tù sát vách lúc này cũng biến mất. Trong phòng giam quạnh quẽ tĩnh mịch, Mã Đức Toàn trong bộ dáng thất kinh ngồi trên giường trầm ngâm nửa ngày.

Nằm mơ gặp điềm xấu ư?

Đầu của vợ gã vì sao lại cười? Cô ta cười cái gì? Vì sao gã lại mơ thấy ác mộng như thế này?

Theo bản năng, Mã Đức Toàn lật ống tay áo.

Nương theo ánh trăng lạnh lẽo nơi phòng giam, tên sát nhân nhìn hình xăm màu đen ở cổ tay. Đó là một con mắt. Chỉ là đường cong màu đen phác hoạ đơn giản thành hình con mắt. Hình này mới xuất hiện sau khi gã bị cảnh sát bắt. Trước đó, trên cánh tay gã không có thứ đồ chơi này. Trong ánh trăng lờ mờ, tên giết người hàng loạt này ngạc nhiên nhìn hình xăm, bỗng dưng cảm giác toàn thân ớn lạnh rét run.

Con mắt này có đường cong vô cùng đơn giản, nhưng lại vô cùng sinh động.

Thậm chí nó mang lại cho cảm giác như là con mắt thật.

Dường như giữa cõi vô minh thật sự có một con mắt đang nhìn gã chằm chằm.

Mã Đức Toàn cảm giác toàn thân khó chịu. Gã vội vàng dùng ống tay áo che đi hình xăm trên cổ tay, nhưng loại cảm giác bị dò xét vẫn không biến mất. Gã ta không biết hình xăm này từ đâu mà có. Hình xăm quỷ dị xuất hiện thần bí này khiến gã nảy sinh cảm giác mình đã bị “để mắt” tới.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa, kẻ để lại hình xăm trên người gã sẽ tới tìm gã chăng?

Nhưng nơi này là trại tạm giam của cảnh sát mà! Chắc là sẽ an toàn lắm chứ!

Hẳn là hắn sẽ an toàn chứ?

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.