Đột nhiên, thuộc hạ thân cận nhất của thái tử - Lãng Nghệ, chạy đến báo tin. Hắn ta hành lễ với hai người.
Hắn ta nói nhỏ cho thái tử điều gì đó. Sau đó hắn nhìn hoàng hậu một lúc.
Đột nhiên mặt của thái tử đơ ra, hắn ta tỏ vẻ ra thất vọng. Hắn nhìn thẳng vào mắt của hoàng hậu và nói:“Mẫu hậu! Nhi thần không ngờ mẫu hậu lại là ngừoi như vậy. Thì ra bốn chữ mẫu nghi thiên hạ đó chí là giả dối. Người thật tàn nhẫn!”
Hoàng hậu không hiểu gì. Hắn ta đang nói cái gì vậy. Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Bà ấy nói:“Bổn cung làm cái gì? Hỗn xược! Dám nói bổn cung như vậy! Ngươi có tin...bổn cung sẽ...!”
“Mẫu hậu đã sát hại cả nhà Trần quốc công! Một mình ông ấy và Từ đại nhân không đủ sao? Mẫu hậu nhất thiết phải sát hại cả gia đình nhà bọn họ sao? Bằng chứng đã được tìm rõ ràng, có cả nhân chứng. Lần này chỉ có trời mới giúp được mẫu hậu thôi! Nhi thần không thể giúp gì được!”
Hoàng hậu bị đổ oan nên tức giận lắm. Mặt bà ấy nổi cả gân xanh, hừng hực chỉ tay thẳng vào thái tử nói:“Ngươi...dám cho người hãm hại bổn cung! Bổn cung không làm! Bổn cung không hổ thẹn lòng! Dù có chết, bổn cung vẫn sẽ ám theo ngươi để nguyền rủa ngươi! Ngươi chết cũng không được toàn thây. Từ nhỏ, bổn cung nuôi dưỡng ngươi, bây giờ ngươi trả cho ta ân huệ này! Đúng là số của ta...bạc mệnh mà!”
“Bà còn dám nói sao! Mẫu thân của ta, là ai đã hãm hại bà ấy! Bây giờ bà bị như vậy cũng đáng! Người đâu....hoàng hậu sát hại cả gia đình Trần quốc công...mau bắt hoàng hậu lại cho ta. Chuẩn bị thẩm tra.”
“Ngươi....! Nhất định....ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây!”
Thái tử gật gật đầu ra ám hiệu cho Lãng Nghệ.
Lãng Nghệ rút một cây trâm cái tóc bằng vàng chuẩn bị sẵn trong y phục của mình. Hắn ta giả vờ cúi chào thái tử lui ra ngoài.
Lúc này, cửa phòng vẫn còn đóng.
Khi đi ngang qua hoàng hậu, hắn lấy cây trâm đâm thẳng vào tim của hoàng hậu. Máu bắt đầu chảy ra không ngừng...Bà ấy chết ngay lập tức nhưng...bà ta chết không cam lòng. Mắt bà ta mở trừng trừng nhưng không còn hô hấp nữa!”