“Hôm nay bổn cung đến đây, chắc hẳn con biết bổn cung muốn nói gì mà!”
Thái tử giả vờ cắn thử ít điểm tâm mà hoàng hậu mang đến. Hắn vừa ăn vừa gật đầu tấm tắc khen ngon. Hắn bảo:“Mẫu hậu, loại bánh này ngon thật!”
Hoàng hậu là người thông minh. Để leo lên được ngôi vị hoàng hậu cũng không phải là dễ dàng. Nhưng để ngồi vị trí này lâu như thế càng khó hơn. Bà ấy cười nhếch môi nói:“Bổn cung không giỡn với con! Đã đến lúc con nên nạp thê thiếp! Nếu con muốn để vị trí chính thê cho người con yêu, điều đó có thể. Nhưng...con cũng có thể nạp thiếp trước. Sắp đến lúc đăng cơ, làm gì có vị vua nào không có phi tần mỹ nữ bên cạnh hầu hạ. Sau này còn phải có người kế vị ngôi vị của con!”
Thái tử vẫn không trả lời. Hắn vẫn giả vờ cúi mặt xuống ăn và ăn. Ăn xong lại uống, uống xong lại ăn. Hắn chỉ gật gật đầu cho xong chuyện.
Hoàng hậu nói tiếp:“Ta thấy thiên kim nhà Sở tướng quân rất được. Cầm kì thi hoạ, hội tụ đủ các tài năng mà còn rất xinh đẹp. Gia thế con bé lại tốt. Khi con đăng cơ, Sở tướng quân cũng có thể giúp chúng ta nhiều việc. Thiếu ông ta không được đâu!”
Thấy thái tử không nói gì, hoàng hậu nói tiếp:“Hay là bổn cung lệnh cho bọn họ vào cung. Con xem ai vừa ý thì nói với bổn cung. Bổn cung liền an bài.”
Thái tử đặt miếng bánh xuống bàn, thái độ không vừa ý:“Mẫu hậu, con vẫn chưa muốn. Khi nào con thực sự muốn, con sẽ tự động nói với mẫu hậu!”
“Đây không phải là chuyện muốn hay không muốn! Mà là bắt buộc. Mấy quan thần trong triều cứ nhắc nhở mãi. Cũng là vì Thiên Kỳ thôi! Chuyện này không thể chậm cũng không thể qua loa nữa!”
Hoàng hậu tiếp tục nói:“Hay...con vẫn còn thích Nghiên Dương?”
Hoàng hậu hỏi, sau đó nhìn xung quanh xem có ai đó lạ không, bà nói nhỏ với thái tử:“Bổn cung biết ai là người đã sát hại Trần quốc công! Con không có khả năng đâu! Với lại bây giờ con bé đó cũng là thê tử của nhị hoàng tử Bắc Triều rồi! Kể cả có hưu nó đi, con bé đó không còn giá trị gì nữa rồi! Đừng mơ tưởng nữa!”
“Mẫu hậu biết sao? Là ai đã sát hại Trần quốc công vậy? Thực sự con rất tò mò đó!”