Người đó chính là thất vương gia. Chàng mặc bộ y phục màu đen rất huyền bí đến cứu cô.
Chàng đưa tay lên miệng xuỵt một cái rồi cởi trói cho Nghiên Dương. Trong lúc hành động, bọn người đó đã quay trở lại.
Lần này không phải một người mà là rất nhiều người. Bọn chúng đã phát hiện ra chàng. Tên cầm đầu lên tiếng:“Đến cũng nhanh đó chứ! Nhưng...đừng hòng ai thoát được! Bọn bay đâu...bắt hai đứa này lại cho ta!”
Một bọn người to cao, vóc dáng khoẻ mạnh, khuôn mặt hung tợn xông lên. Mặc dù thất vương gia rất giỏi võ công nhưng phải đấu với nhiều người cùng một lúc, chàng thực sự đấu không lại.
Chàng kéo Nghiên Dương ra sau lưng mình rồi rút thanh kiếm ra. Chàng nói:“Ta bảo vệ nàng! Đừng sợ!”
Bọn người kia hùng hổ lao lên, chàng cũng thế. Chàng anh dũng, cầm kiếm đấu với bọn chúng.
Tên cầm đầu ra lệnh:“Bắt lấy cô ta!”
Thế là trong lúc đấu kiếm với bọn người đó, thất vương gia không kịp cứu cô.
Tên đó kề một lưỡi dao sắc lên cổ của cô rồi nói:“Thả kiếm xuống! Quỳ xuống không ta giết con ả này!”
Nghiên Dương muỗn vùng vẫy cũng không được. Cô nói:“Vị huynh đệ này, có gì chúng ta có thể thương lượng...phụ thân ta...có rất nhiều ngân lượng...”
Thất vương gia quay ra, chàng bỏ thanh kiếm của mình xuống, chàng nói:“Ngươi thả nàng ấy ra! Có gì chúng ta có thể thương lượng!”