Nghiên Dương lén cúi người xuống. Cô định cầm cái cây bằng gỗ kia để đánh bọn người đó. Cô đá mắt ra tín hiệu cho thất vương gia.
Thất vương gia dơ tay lên vờ đầu hàng, chàng nói:“Các ngươi biết ta là ai không? Ngươi không biết ngươi đã đụng trúng ai rồi đâu!”
Tên cầm đầu bĩu môi cười, hắn ta không cần biết, hắn chỉ cần ngân lượng. Hắn vuốt bộ râu của mình, giọng nham nhở nói:“Ta không cần biết! Bây giờ, ngươi...đi về lấy ngân lượng ra đây! À không...ngươi viết một bức thư rồi gửi đi! Nội trong sáng ngày mai phải có thật nhiều ngân lượng cho ta!”
Trong khi bọn người kia không để ý, Nghiên Dương đã lấy được cây gỗ đó. Cô rón rén đánh vào chân của tên cầm đầu.
Tên cầm đầu đau quá nên la làng la nước lên. Nghiên Dương nhanh tay hơn, cô nhặt lấy kiếm rồi ném qua cho thất vương gia. Cô hả hê nói:“Này...các người mà qua đây, ta đánh gãy chân hắn ta! Có ngon thì nhào vô! Chắc bổn cô nương sợ mấy người á...Giỏi thì vào đê....!”
Đột nhiên thất vương gia hét lên:“Dương Nhi, cẩn thận!...”
Bất chợt, cô nghe cái “bốp” nhưng...không phải vào cô. Thất vương gia đã đỡ cho cô một gậy của bọn bắt cóc. Nghiên Dương quay lại thì thấy thất vương gia đã ngất nằm trên sàn, đầu thì chảy rất nhiều máu.
Cô rất lo lắng cho thất vương gia, cô quỳ xuống cạnh bên chàng và đỡ chàng dậy:“Này....chàng tỉnh dậy đi...tỉnh dậy....đừng làm ta sợ....!”
Tên cầm cây đập thất vương gia lúc nãy, hắn ta có vẻ rất sợ. Hình như đây là lần đầu mà hắn hành động. Hắn run run nói:“Lão đại,....giết người rồi...giết người rồi....!”