Tỉnh dậy, đầu thật đau nhức. Thất vương gia ngồi dậy thì thấy một nữ nhi nằm gục ngay giường của mình mà ngủ rất ngon lành.
Chàng nhìn nữ nhi này một chút, trông cũng khá ưa nhìn, da trắng, có nét rất giống Trần quốc công. Nhưng...sao người này lại ở đây? Chàng thực sự không thể nhớ gì nữa rồi!
Một lát sau, Nghiên Dương thức dậy. Cô vươn vai mình, vặn người một hai cái cho đỡ mỏi. Cô thấy thất vương gia đã ngồi dậy, cô mới hỏi:“Chàng tỉnh rồi? Còn đau ở đâu không? Ta gọi thái y cho chàng!”
Cô quay lưng đi định gọi thái y thì chàng nói:“Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong phòng của ta? Ta có quen ngươi sao?”
Cô ngạc nhiên, chàng không nhớ cô nữa rồi. Cảnh này khiến cô liên tưởng lại mấy bộ phim mà cô đã từng xem. Nam hoặc nữ chính mất trí nhớ, sau đó rất nhiều tình tiết cẩu huyết xảy ra! Không ngờ cái tình tiết cẩu huyết này lại xảy ra với mình có chứ!! Cô hỏi lại chàng để xác nhận có phải chàng đã mất trí hay không:“Chàng thực sự mất trí rồi? Không nhớ ta nữa? Nghiên Dương? Nữ nhi của Trần quốc công?”
Mặt của thất vương gia thật lạnh lùng, chàng trầm giọng xuống:“Ngươi ra ngoài đi! Ta không nhớ gì hết! Ta quen với nữ nhi của Trần quốc công làm gì? Ngươi đi đi! Ta không có hứng thú chơi đùa với ngươi đâu!”
Đúng là đã quên thật! Nhưng....thất vương gia của trước kia vừa hiền dịu vừa chu đáo, ánh mắt chàng nhìn cô trước kia cũng biến mất. Thay vào đó, thất vương gia bây giờ lạnh lùng, gương mặt lại không tí cảm xúc.
Cô nghĩ rằng thôi thì quên rồi cũng không sao. Cô sẽ bù đắp lại cho chàng. Lúc trước là chàng yêu Nghiên Dương lúc chưa xuyên không, cô muốn chàng tự nguyện yêu Nghiên Dương hoàn toàn mới này. Vậy nên bây giờ, cô quyết định sẽ chủ động với chàng.
Cô mỉm cười với thất vương gia, sau đó cô rót cho chàng một ít nước ấm. Cô nói:“Không nhớ cũng không sao! Chúng ta bắt đầu lại! Uống ly nước này xong ta sẽ đi!”