Quay lại với Nghiên Dương, nhị hoàng tử đưa cô đến gặp phụ hoàng của mình.
Xung quanh trong cung của Bắc Triều cũng trang trí hoa đỏ, pháo đỏ,...
Khoảng một lát sau, đoàn quân đưa dâu mới đến sau. Quan đại nhân tiến vào trong chào hỏi bệ hạ của Bắc Triều. Cùng lúc đó, Nghiên Dương cũng cúi người hành lễ với bệ hạ Bắc Triều.
Bệ hạ cũng có vẻ rất vui lòng. Ngài cười nói:“Mau mau, chuẩn bị tiến hành nghi lễ không trễ giờ lành! Không phải đa lễ nhiều, sau này sẽ là người một nhà cả! Hahahaha...!”
Hôn lễ mau chóng được diễn ra. Hai người cùng dâng trà cho bệ hạ và hoàng hậu, sau đó người làm chủ hôn lễ nói:“Nhất bái thiên địa.....Nhị bái cao đường....Phu thê giao bái.....”
Hai người chỉ đơn giản làm theo những lời mà người chủ hôn nói. Thực ra, cử hành hôn lễ ở Bắc Triều cũng đơn giản hơn Thiên Kỳ rất nhiều vì đây là một nơi hoang dã,...
Mọi người ở bên dưới rất hào hứng muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của tân nương. Họ muốn biết rằng tân nương là một người như thế nào mà khiến cho nhị hoàng tử yêu thích đến như vậy! Họ cùng nhau hô hào:“Nhị hoàng tử, mau mau vén mạn che cho chúng thần xem hoàng túc như thế nào??”
Nhị hoàng tử vén mạn che mặt của Nghiên Dương ra. Hôm nay cô trang điểm theo tone màu đỏ nhìn rất đẹp và có phần sang trọng. Ai ai cũng ngỡ ngàng vì tân nương lại đẹp như vậy. Hèn gì mà nhị hoàng tử lại yêu thích đến thế.
Khi được vén mạn che đáng ghét đó, Nghiên Dương mới có thể nhìn rõ tất cả mọi vật ở đây. Theo mắt nhìn của cô, ở đây dùng các đồ vật còn cũ kỉ hơn ở Thiên Kỳ. Hai người đang cười ngồi trên cao kia chắc chắn là bệ hạ và hoàng hậu. Hai người họ có khuôn mặt rất phúc hậu. Ai ai cũng vui vẻ,...thực sự không giống như lời đồn tí nào. Nhưng...cô thử nhìn xem tân lang của mình một chút. Cô có phần giật mình. Đây là người đã cứu cô ở trong rừng. Hơn nữa, lúc đó chàng đã biết tên của cô.
Hoàng hậu đứng dậy và nói:“Mau đem tân nương vào phòng! Đường cũng dài lại gập ghềnh khó khăn, hẳn là con cũng cực khổ mệt mỏi lắm!”
Nghiên Dương liếc nhìn nhị hoàng tử một cái rồi đổi lại thái độ của mình. Cô dịu dàng nói với hoàng hậu:“Bẩm hoàng hậu, Nghiên Dương không mệt lắm! Hoàng hậu không phải lo nhiều ạ!”
Hoàng hậu gật gật đầu rồi nhìn sang bệ hạ. Ý của bà là bà rất hài lòng. Bà nói:“Nghiên Dương? Tên hay lắm! Bổn cung thấy tướng người con khá nhỏ nhắn lại xinh xắn. Sau này gọi con là Tiểu Dương Dương được không?”
“Dạ thưa hoàng hậu, tên này con rất thích! Đa tạ hoàng hậu!”