“Nghe ngóng tin tức xem, Nghiên Dương dạo này thế nào rồi?”
Thái tử nói với thuộc hạ của mình. Chàng đang ngồi nhâm nhi tách trà rất nóng, khói còn bốc lên.
Thuộc hạ của thái tử nhanh nhảu đáp lại:“Thái tử, nghe nói bây giờ Trần tiểu thư mới bắt đầu đến Bắc Triều. Còn đã xảy ra việc gì thì không biết. Phải đợi Quan đại nhân quay lại, thuộc hạ sẽ hỏi rõ hơn!”
“Uhm....Ta biết rồi! Còn việc kia thế nào rồi? Bắt đầu có phản ứng rồi chứ?”
“Đã có phản ứng nhiều ngày rồi. Chẳng mấy lâu nữa chúng ta sẽ hoàn thành việc đó. Bây giờ chỉ cần thao túng Trần quốc công nữa. Kế hoạch chúng ta sẽ hoàn mỹ!”
Thái tử gật gật đầu. Chàng tỏ da vẻ hài lòng. Nhưng...việc khó khăn nhất bây giờ là Trần quốc công. Thái tử thổi cho trà nguội bớt đi, vẻ mặt chàng lạnh tanh nói:“Thủ tiêu luôn đi! Không nên để lâu nữa! Tối nay làm đi!”
“Có cần nhất thiết phải như thế không ạ? Đó là phụ thân của tiểu thư Nghiên Dương. Cô ấy sẽ hận ngài lắm đó!”
“Ngươi thông minh lên đi! Ai mà biết ta làm? Người không nói, ta không nói ai mà biết! Sai một tốp người đi, sau đó giết hết đi để không lộ ra sơ hở nào!”
“Vâng! Tối nay thuộc hạ sẽ ra tay!”