Trời cũng đã tối, ai nấy đều về để nghỉ ngơi. Khi về đến cung của mình, thái tử ngồi trong thư phòng. Hắn ta nhìn thấy được một lá thư. Hắn liền tò mò và mở ra xem.
Hắn để bức thư dưới ánh nến rồi đọc.
Bức thư có nội dung:“Gửi thái tử. Ta biết hết tất cả những việc xấu của ngươi. Có đủ cả bằng chứng và vật chứng. Ngươi nhường chức cho người khác trước khi ta đem chuyện này công khai trước thiên hạ! Sở tướng quân!”
Đọc xong lá thư, thái tử tức giận liền gọi:“Lãng Nghệ...ngươi...ngươi mau vào đây cho ta!”
Lãng Nghệ nhanh chóng chạy vào. Thái tử liền vứt thẳng lá thư vào mặt của thuộc hạ của mình. Hắn nói:“Ngươi xem đi! Ta bảo ngưoi phải cẩn thận rồi mà! Điều tra ngay cho ta! Ta không tin là ông ta có thể biết nhiều như vậy! Đi!”
“Thái tử, không thể nào mà Sở tướng quân biết được! Có thể đây là một bức thư giả, giả mạo thành Sở tướng quân.”
“Ta không cần biết! Nhanh chóng tìm ra manh mối cho ta!”
“Thuộc hạ đi ngay! Chuyện mà thái tử ra lệnh trước đó, thuộc hạ đã nói với Hạ Tâm. Hình như Hạ Tâm cũng có nói với lại Trần tiểu thư rồi!”
“Ta biết rồi! Đi đi!”