“Ta nghe nói Dương nhi tổ chức lễ tang cho quốc công linh đình lắm? Phải không? Cũng đúng...quốc công là phụ thân của nàng. Đột nhiên lại qua đời, nàng ấy không khỏi đau lòng!”
Nghiên Dương cười nhếch miệng. Cô nói:“Không biết thái tử đã tìm ra được hung thủ sát hại phụ thân của ta chưa? Hay là lấy một ai đó ra thay dùm?”
Thái tử không hiểu Nghiên Dương nói gì cho lắm. Hắn vẫn nghĩ không ai biết chuyện hắn đã ra tay với lại Trần quốc công. Hắn giả vờ đau buồn:“Thực xin lỗi nàng! Mọi chuyện đều do mẫu thân của ta. Bà ấy...đã sát hại....Nhưng...vì để đền tội, mẫu thân đã tự sát. Trong cung ai nấy đều đau buồn!”
“Vậy sao? Đều đau buồn? Mở hẳn cả yến tiệc tiếp đón bọn ta! Chắc là đau buồn lắm nhỉ? Chưa đầy một tháng, nhiều người ra đi như vậy!”
Nhị hoàng tử đột nhiên tránh sang vấn đề khác. Chàng sợ nếu như càng lún sâu vào vấn đề của nhạc phụ, Nghiên Dương sẽ mất bình tĩnh. Chàng nói:“Vậy thái tử khi nào đăng cơ? Nếu gần ngày thì ta và nương tử có thể ở lại đây dự vài ngày!”
“Cũng sắp rồi! Là tuần tới! Nhị hoàng tử có thể ở lại đây thêm một thời gian thì thật tốt! Ta sẽ cho người sắp xếp nơi ở trong cung! Ở gần nhau cũng tiện nói chuyện hơn!”
“Nhưng sợ là nương tử của ta không muốn! Ta nghĩ vẫn nên để nàng ấy về quốc công phủ thì hơn!”
Nghiên Dương đột nhiên nghĩ ra được gì đó. Nếu ở trong cung, kế hoạch của cô dễ thực hiện hơn. Cô nói:“Ở trong cung cũng không sao! Ta lâu rồi chưa đi thăm hỏi hoàng thái hậu. Ta luôn xem bà ấy như người thân của mình. Ở đây ta có thể tiện đi thăm hoàng thái hậu!”
“Nếu nương tử đã nói vậy thì, ở lại vậy!”
Thái tử lập tức cho người chuẩn bị phòng cho nhị hoàng tử và Nghiên Dương. Sau đó, có người sẽ dẫn họ đến.