Tên thái tử hầm hầm cái mặt như ai lấy hết tiền của nhà hắn ta. Hắn nghĩ nhất định là có người dở trò. Nhưng...chắc chắn không phải là người đàn bà Trần Nghiên Dương, cô ta yếu đuối lắm, làm sao có thể bắt được mấy con công trùng. Chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ!
Đang trên đường đi về phòng của mình, Nghiên Dương thấy một nam nhân lạ mặt. Anh ta trông rất là đẹp trai, mũi thì cao, mắt lại to tròn. Quan trọng hơn là nụ cười rất toả nắng.
Anh ta tiến lại gần cô rồi đá mắt báo hiệu gì đó cho Hạ Tâm. Anh kéo cô ra gốc cây phía xa kia. Cô bảo:“Ngươi là ai? Có quen biết gì ta?”
Nam nhân đó nhìn cô với anh mắt rất trìu mến còn rất dịu dàng từ tốn. Anh chợt nắm lấy hai bàn tay mềm mại của cô rồi nói:“Dương nhi! Nàng có làm sao không? Tại ta thất trách, không bảo vệ được nàng! Đàn bà Nhã Thị đó có làm gì nàng không?”
Trong đầu của Nghiên Dương có rất nhiều dấu chấm hỏi. Nam nhân này là ai vậy? Nghiên Dương lúc trước quen sao? Nghe giọng điệu này chắc là nhân tình rồi! Giọng của cô nhẹ nhàng:“Ta không sao! Xin lỗi, ta không thể nhớ được gì nữa!”
“Không sao! Chúng ta có thể bắt đầu lại! Nàng sẽ sớm nhớ ra ta thôi! Nhã Thị đó, cần ta xử lí không? Ta cho người giết người đàn bà thâm độc đó nhé!”
“Để ta vờn xong đã rồi hẳng giết! Ta đi trước đây!”
Nói xong, Nghiên Dương đi mất. Cô đã quên hỏi danh tính của nam nhân đó ra sao.