Nhã Thị đột nhiên chết bất ngờ khiến Nghiên Dương có chút thất vọng. Tên thái tử thì đau buồn khi mất đi nàng ta.
Trong ngày hậu sự, thái tử đã thề trước bài vị của nàng ta:“Nhã Nhã! Nhất định, nhất định ta sẽ tìm ra hung thủ rồi bắt người đó trả giá. Ta thề, thề sẽ cho người ngũ mã phanh thây nó ra.”
Các thê thiếp của hắn ta cũng ngồi xung quanh đó. Ngoài mặt thì họ giả vờ đau buồn nhưng bên trong chắc chắn là hả dạ lắm! Lạ thay, trong tất cả người ngồi đây lại không hề thấy sự hiện diện của thái tử phi. Hay là cô ấy vẫn chưa biết tin??
Một lúc sau, Nghiên Dương xuất hiện với bộ y phục sắc sỡ đầy màu sắc. Y phục được làm từ vải mềm, lụa,...nên hơi rũ xuống. Cô nghênh mặt lên, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì! Cô bước vào rất hiên ngang, phía sau còn có Hạ Tâm đỡ tay cho cô. Thái độ này khiến ai cũng thấy khiếp sợ!
Tên thái tử nhìn ra, thấy Nghiên Dương mặc bộ y phục sặc sỡ đó mà hắn ta thấy tức giận. Rõ ràng là biết có tang còn ăn mặc như vậy! Từ sau khi tỉnh lại nàng ta cũng thay đổi rất lớn.
Nghiên Dương bỗng nhiên nói:“Hmmm...Hôm nay đông vui vậy? Có hỉ sự chăng?”
Nghiên Dương giả vờ ngốc khiến cho thái tử tức điên lên. Hắn ta hừng hực bước đến nắm lấy cổ tay cô hất ngược lên. Hắn trợn con mắt nói:“Ngươi....chẳng lẽ nhìn cũng không hiểu sao?”
Nghiên Dương lấy tay khác gạt tay của tên thái tử ra. Cô ngạo mạn nói:“Đừng đụng vào người bổn cô nương! Bổn cô nương sợ lây xui xẻo lắm!”
“Ngươi...ngươi nên biết thân phận của mình!”
“Bổn cô nương biết chứ! Bổn cô nương là tiểu thư của quốc công, đến hoàng thượng và hoàng hậu còn phải nể mặt! Ngươi là cái gì? Ta nói ngươi biết, cái loại người như ngươi thì chẳng bao giờ làm nên đại sự gì đâu!”
“Ngươi đến đây để chọc ta tức lên sao?”
“Không! Bổn cô nương đến đây tại vì hôm nay đông đủ! Muốn nói rõ vị thế của mình một chút!”
“Nói cái gì? Trong đông cung này, ta mới là người có quyền nhất!”
Nghiên Dương lắc đầu, cô nhếch môi cười:“Thế thì từ bây giờ, ta...ta chính là người có quyền nhất! Ngươi thấy Nhã Thị không? Tại nàng ta dám hại ta mới có kết cục giống vậy! Mấy người cũng nghe rõ đi!”
Ngừng lại một chút, cô lại nói tiếp:“Hmmm. Nay ta có chút mệt! Hôm sau lại đến nói chuyện với mấy người!”