Nghiên Dương đi vào phòng. Trong lúc đó thái tử lại đến trước cửa nhưng đã bị Hạ Tâm ngăn lại:“Thái tử! Tiểu thư quá mệt nên đã đi nghỉ ngơi. Tiểu thư có căn dặn không ai được làm phiền nếu không...tiểu thư sẽ trách phạt nô tỳ!”
“Thôi được rồi! Vậy ngươi chăm sóc nàng ấy! Ta đi đây!”
Thái tử quay lưng đi. Hạ Tâm nhìn theo bóng lưng của thái tử. Đến khi nàng không thể thấy được thái tử nữa, nàng mới giả vờ ho vài cái.
Bên trong phát ra một tiếng “tách“. Hạ Tâm liền lẽn ra phía sau của phòng. Nàng đã chuẩn bị sẵn rơm...bây giờ mồi lửa lên là xong.
Một lát sau, lửa bốc cháy lớn. Khói bay ngây ngút khắp trời...
Hạ Tâm giả vờ kêu gào, chạy ra trước kêu thị vệ:“Cháy rồi! Cháy rồi! Tiểu thư vẫn còn ở trong.... Mau mau dập lửa đi! Dập lửa!”
Mọi người chạy toán loạn cả lên. Người thì đi lấy nước, người thì cố chạy vào để cứu Nghiên Dương ra nhưng không được.
Bên chỗ thái tử, hắn đang trên đường quay về đông cung. Đột nhiên hắn thấy một đám lửa, khói lại bốc lên ngay hướng của phòng Nghiên Dương. Mấy tên thái giám và cung nữ chạy lung tung cả lên. Hắn liền chạy lại chỗ của Nghiên Dương.