Thái tử cứ dắt Nghiên Dương đi vòng vòng trong kinh thành mà không có điểm đến khiến cho cô tức giận. Cô gạt tay của hắn ra rồi nói:“Rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu? Đi nãy giờ cũng mấy vòng rồi đó! Ta mệt rồi! Thái tử, nếu ngài rãnh quá không có chuyện gì làm thì ngài đi thăm dân chúng, xem đường,...đi vòng vòng như vậy, ta không rãnh cũng không có hứng thú! Trong kinh thành, ta đi hết rồi! Tạm biệt!”
Nghiên Dương nói rồi bỏ đi. Sau đó thái tử đã rượt theo cô. Hắn về chạy về kêu:“Dương nhi...sắp đến rồi! Một chút nữa thôi! Bây giờ cũng chưa muộn lắm mà!”
Nghiên Dương quay lại nói:“Thái tử, ngài nhìn trời đi! Mặt trời chuẩn bị lặn tới nơi rồi! Ngài cũng nên hồi cung rồi đó!”
Nói xong, Nghiên Dương đi thẳng về phía hoàng cung. Từ đây mà về cũng phải hơi lâu, nãy giờ đi cũng được xa. Chắc chắn do bức thư mà cô gửi, hắn ta lo sợ nên mới dẫn cô đi lòng vòng như vậy! Nói lo sợ cũng chưa đúng lắm! Hắn ta là một người cẩn thận, chắc chắn là phải điều tra trước nhưng mà không điều tra ra được gì. Bởi vậy nên hắn phải đề phòng cả hai.
Đi mãi đi mãi, cuối cũng Nghiên Dương cũng đã đến phòng của mình ở trong cung. Quãng đường bên ngoài đã dài, vào trong cung để đi đến phòng cô thì quãng đường dài tương đương như vậy!
Hạ Tâm chạy ra hỏi cô:“Tiểu thư, ngừoi có làm sao không? Thái tử kéo người đi đâu?”
Nghiên Dương liếc Hạ Tâm một cái. Cô hỏi:“Chuẩn bị xong chưa? Bây giờ ta vào trong phòng nằm ngủ! Phóng hoả đi! Nhớ kêu cho to vào! Ta sẽ lánh đi một lúc! Đến khuya, ngươi giả vờ tìm thấy ta là được!”
“Vâng! Nô tỳ đã rõ!”
“Ở ngoài, cẩn thận mấy tên thị vệ. Ta sẽ làm rớt cái ly trà để ra hiệu!”
“Vâng!”