“Đừng khóc, Nhất Trần, anh sẽ bên em, chúng ta sẽ trị hết bệnh.” Thời Diệc Nam liên tục hôn lên trán Bạch Nhất Trần. Hai bên tóc mai của anh ướp nhẹp mồ hôi do khóc đến kiệt sức, vì thế Thời Diệc Nam rút mấy tờ giấy lau nước mắt và mồ hôi cho anh.
Hắn dịu dàng ôm Bạch Nhất Trần vào trong lòng, nhẹ vỗ lưng anh để anh thả lỏng: “Đừng khóc nữa, được không?”
Bạch Nhất Trần nhắm mắt lại rồi gật đầu, trông mệt cực kỳ.
Thời Diệc Nam thấy hơi may mắn khi anh không mở mắt —— như vậy sẽ không thấy đôi mắt cũng đang đỏ bừng của mình. Hắn lại hôn thái dương Bạch Nhất Trần rồi hỏi anh: “Mệt à?”
“Ừ.” Bạch Nhất Trần khẽ lên tiếng.
“Vậy thì mau đi ngủ đi.” Thời Diệc Nam nói, “Anh ở đây, anh ôm em ngủ được không?”
Bạch Nhất Trần không trả lời, nhưng hai tay vòng quanh eo Thời Diệc Nam rõ ràng xiết chặt thêm. Thời Diệc Nam tắt đèn rồi ôm Bạch Nhất Trần vào trong ngực mình, ngón tay đặt sau gáy anh, bao quanh Bạch Nhất Trần với tư thế đầy bảo hộ.
Tuy nhiên hắn không biết, sau khi đèn tắt, Bạch Nhất Trần đang nằm trong lòng hắn mở mắt ra, đôi mắt giống thủy ngân đen hoàn toàn không còn trống rỗng mờ mịt và đau khổ trước đó, thứ duy nhất có chính là vẻ mất mát hờ hững.
Thời Diệc Nam ngủ rồi, anh bò dậy, ngồi dựa lên đầu tường rồi xoa xoa tóc hắn bằng động tác nhẹ và dịu dàng. Dưới ánh trăng bạc, anh nhìn gương mặt của Thời Diệc Nam, trên mặt không hề có cảm xúc gì. Một lát sau, anh khẽ thở dài, lông mày hơi nhăn lại, dường như nỗi vẩn vương u sầu mãi mãi không tan biến ——
“Hóa ra anh ấy thật sự sẽ không trở lại.”
“Bạch Nhất Trần, hóa ra mày thật sự sẽ vĩnh viễn không chờ được anh ấy.”
Trầm mặc giây lát, Bạch Nhất Trần bỗng hạ bả vai, toàn bộ u buồn lúc trước trên mặt tan hết. Anh khẽ nở nụ cười, lông mày nhướng cao, vui vẻ khó nén.
“Có điều, thế thì đã làm sao?”
Bạch Nhất Trần cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thời Diệc Nam: “Em sẽ không bao giờ tổn thương anh, em sẽ dạy anh.”
Hôm sau, Bạch Nhất Trần vừa ngâm nga vừa đến phòng tranh Vật Sưu Tầm. Anh đã chuẩn bị sẵn vải vẽ tranh và thuốc màu, chờ Tống Ngọc Hành tới đây làm người mẫu tranh.
Khi nhìn thấy vẻ vui mừng hớn hở của Bạch Nhất Trần, Tống Ngọc Hành không khỏi hỏi anh: “Hôm nay tâm trạng của thầy Bạch rất tốt à? Là vì sắp vẽ tôi sao?”
Tống Ngọc Hành luôn lạnh lùng, bình thường muốn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn e là còn khó hơn hơn việc quán rượu của hắn cho bạn chiết khấu ba phần trăm, càng miễn bàn đến việc hỏi han một cách ái muội thế này.
Thế nên Bạch Nhất Trần hơi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nhướn mày đáp: “Anh đang bắt chước anh ấy.”
Tống Ngọc Hành không phủ nhận.
Bạch Nhất Trần cười, nhẹ giọng nói với thanh âm chứa chút cưng chiều bất đắc dĩ: “Các người đều thích bắt chước anh ấy.”
“Chúng tôi?” Lần này đến lượt Tống Ngọc Hành ngạc nhiên.
Song không có thời gian để hắn suy ngẫm, Bạch Nhất Trần lập tức dẫn hắn đến trước giá vẽ rồi bố trí xong tư thế: “Có điều hôm nay quả thật tôi rất vui vẻ, đã lâu rồi tôi chưa vẽ chân dung ai ngoài anh ấy. Nhưng về nghĩ lại tôi lại cảm thấy anh nói đúng. Cho dù vẽ thành cái gì thì tôi vẫn nên thử xem sao.”
Tống Ngọc Hành nghe vậy, lông mày dần nhíu lại. Hắn ngắm dáng vẻ rạng rỡ đứng trước giá vẽ của Bạch Nhất Trần, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng hắn nghĩ mãi không ra vì Bạch Nhất Trần bao giờ cũng khiến người khác nhìn không thấu.
Một buổi sáng không thể vẽ Tống Ngọc Hãnh xong được, hắn phải rời đi lúc hơn mười một giờ trưa, dù sao cũng có quán rượu phải trông coi. Còn Bạch Nhất Trần đang thu dọn màu vẽ, chờ Thời Diệc Nam tới đón anh về nhà ăn trưa.
Kết quả không ai ngờ được rằng, Tống Ngọc Hành vừa đi không lâu thì Thôi Thương Chi lại mò tới đây.
Khi hắn tới phòng tranh, Bạch Nhất Trần chưa kịp tháo tạp dề họa sĩ, tay áo vẫn cuộn đến khuỷu tay, trên cánh tay nhỏ trắng trẻo dính ít màu vẽ tạp nham. Không biết có phải là vì mùa hè đã tới không, phòng tranh không bật điều hòa nên Bạch Nhất Trần nóng chảy mồ hôi, chóp mũi đọng vài giọt nước. Anh nâng cánh tay tùy tiện lau mặt, giọt nước khô nhưng trên mặt anh cũng thêm vài đường màu sắc sặc sỡ.
Song nó chẳng hề làm giảm bớt vẻ đẹp của anh chút nào.
Có lẽ là bởi thân phận “nhà nghệ thuật” hay “họa sĩ”, trên người Bạch Nhất Trần luôn có một loại khí chất khó diễn tả. Thôi Thương Chi thưởng thức và yêu thích khí chất này, đây là thứ mà đám tình nhân hắn từng qua lại đều không có.
“Màu vẽ quệt lên mặt anh là màu vẽ tôi đưa anh à?”
Thôi Thương Chi lặng lẽ đi đến cạnh Bạch Nhất Trần rồi bỗng nhiên lên tiếng. Lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì hắn gập ngón tay quẹt nhẹ mặt anh —— làn da dưới đầu ngón tay mềm mại ấm áp, có thể làm người tưởng tượng ra được sự hấp dẫn khi hôn lên trên đó. Hắn hơi cúi đầu, muốn thử cảm giác ấy một chút.
Bạch Nhất Trần không lảng không tránh, chỉ nhìn thẳng vào Thôi Thương Chi.
Thôi Thương Chi tỉnh táo lại trong ánh mắt lãnh đạm của anh, tức khắc nhướng mày —— hắn muốn xem xem lúc hắn thật sự hôn xuống, liệu Bạch Nhất Trần có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh như thế được không.
Có điều không đợi hắn tiếp tục cúi người, hắn đã chợt nghe thấy giọng nói của một kẻ hắn vô cùng chán ghét.
“...Thôi Thương Chi?!”
“A, người yêu tới đón tôi đi ăn trưa kìa.” Bạch Nhất Trần nhíu mày với hắn, cười nói.
Thôi Thương Chi xoay người, trông thấy gương mặt khiếp sợ và phẫn nộ của Thời Diệc Nam, vì thế hắn lại quay đầu hỏi Bạch Nhất Trần: “Thời Diệc Nam là người yêu anh à?”
Bạch Nhất Trần mỉm cười đáp: “Đúng vậy, không phải anh nói anh quen anh ấy sao?”
Nhưng đó là hắn nói với Thời Diệc Minh, khi ấy Bạch Nhất Trần nghe thấy cái tên này thì chẳng có chút phản ứng nào cả, sao hắn có thể nghĩ tới việc đấy là người yêu anh được?
Lúc này Thời Diệc Nam đã bước vội đến, đẩy Thôi Thương Chi ra rồi chắn trước mặt Bạch Nhất Trần, hỏi hắn: “Sao anh lại ở đây? Anh định làm gì người yêu tôi?”
Thôi Thương Chi nhìn khuôn mặt mỉm cười của Bạch Nhất Trần ở sau lưng Thời Diệc Nam, nhất thời cảm thấy mình bị đùa cợt. Hắn thổ lộ với Bạch Nhất Trần, tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng cho anh, kết quả Bạch Nhất Trần là bạn trai của Thời Diệc Nam.
“Hóa ra thầy Bạch là người yêu anh à.” Thôi Thương Chi cười lạnh lùng, “Nhưng lúc anh ta câu dẫn tôi thì tuyệt đối trông không giống người đã có người yêu đâu.”
Nghe xong lời của Thôi Thương Chi, Bạch Nhất Trần vẫn mang vẻ mặt trấn tĩnh nhàn nhã như trước, mà Thời Diệc Nam đã tức tái cả mặt, “Tôi là người yêu của em ấy, anh cảm thấy em ấy sẽ không thích tôi mà đi câu dẫn loại người như anh —— “
Thời Diệc Nam không nói hết câu, chỉ dùng ánh mắt nhìn rác rưởi quét Thôi Thương Chi từ đầu đến chân một lần.
Thôi Thương Chi nghe thế càng thêm tức giận. Hắn không nhớ tới lời từ chối hay những lời nói khác của Bạch Nhất Trần, chỉ cho rằng đó là Bạch Nhất Trần dục cầm cố túng. Hắn giận dữ đến nỗi muốn trực tiếp động thủ với Thời Diệc Nam luôn, song hắn nghĩ lại, cảm thấy phẫn nộ vì người như Bạch Nhất Trần thì căn bản không đáng.
“Phải.” Thôi Thương Chi gật đầu cười, “Anh ta không cần câu dẫn tôi, anh ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đã có vô số đồ ngốc giống anh nhào lên hôn ngón chân anh ta. Tôi chỉ thấy tiếc, không thể tự mình tặng nón xanh làm quà mừng cho tổng giám đốc Thời.”
Nói đoạn, Thôi Thương Chi nổi giận đùng đùng rời đi, khi ra ngoài còn không quên dập cửa phòng tranh thật mạnh.
Bạch Nhất Trần cong môi dõi theo hắn đi xa, sau đó nhẹ nhàng rũ mắt xuống.
Thời Diệc Nam nhìn về phía Bạch Nhất Trần, hé miệng muốn hỏi tại sao anh quen Thôi Thương Chi. Nhưng vừa thấy thanh niên cụp mi, hắn lập tức nhớ lại hôm qua Bạch Nhất Trần từng đề cập với mình về một người đàn ông họ Thôi tặng anh màu vẽ, Bạch Nhất Trần còn hỏi hắn có biết người này là ai không. Chẳng qua hắn không ngờ rằng, đàn ông họ Thôi trên đời này nhiều như vậy, kết quả người nọ là Thôi Thương Chi.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, Bạch Nhất Trần ngước lên, gặp phải đôi mắt hắn, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Thời Diệc Nam lập tức gơi lên một nụ cười rồi cầm tay Bạch Nhất Trần, “Chúng ta ăn trưa đi.”
Tuy nhiên, khi thấy bộ dáng này của hắn, Bạch Nhất Trần lại bật cười, tự rút tay mình ra khỏi bàn tay Thời Diệc Nam. Anh vừa tháo dây buộc tạp dề họa sĩ trên người vừa lơ đãng nói: “Nhanh vậy mà đã không ghen rồi à? Trước kia anh không giống như thế.”
“Anh chỉ —— “
“Chỉ cái gì?”
Bạch Nhất Trần xoay người.
Thời Diệc Nam vô thức mở miệng, nhưng trong khoảnh khắc đối diện ánh mắt của Bạch Nhất Trần thì lại im lặng không nói.
Hắn chỉ không muốn Bạch Nhất Trần nhìn thấy mặt không tốt của hắn, ví dụ như đố kỵ vô lý. Trong Kinh thánh, đố kỵ là một trong bảy nguyên tội của loài người.
Sự xuất hiện của Thôi Thương Chi không làm hắn đố kỵ ư? Hắn đố kỵ, đương nhiên hắn đố kỵ. Trước đây Thời Diệc Nam cũng sẽ ghen, nguồn gốc của việc ghen tuông là vì sợ hãi mất đi người mình yêu.
Nhưng mỉa mai làm sao,Thời Diệc Nam năm đó tin chắc Bạch Nhất Trần không bỏ mình đi mới có dũng khí để đố kỵ, còn Thời Diệc Nam bây giờ cả ngày sợ hãi Bạch Nhất Trần sẽ bỏ mình đi lại không dám đố kỵ nữa.
Hắn sợ bất kỳ một mặt không tốt nào đó sẽ trở thành lý do Bạch Nhất Trần xa cách mình —— dẫu cho Bạch Nhất Trần đã từng gặp mặt xấu xí nhất của hắn.
“Chỉ cái gì?” Bạch Nhất Trần thấy Thời Diệc Nam trầm mặc, cởi tạp dề xuống rồi cất kỹ xong thì trở về cạnh hắn hỏi lại một lần.
“Chỉ là chờ buổi tối...xử lý em sau.” Thời Diệc Nam cứng ngắc thốt lên những lời này, những lời trêu đùa mà ngày trước hắn thường xuyên nói —— lời nói ái muội giữa tình nhân với nhau, hiện tại chỉ làm hắn cảm thấy khó chịu.
Bạch Nhất Trần lại nở nụ cười, hôn chóp mũi hắn rồi vuốt ve khuôn mặt hắn: “Đừng nóng giận, tối em tặng anh một món quà.”
“Quà?”
“Đúng vậy, cho nên buổi tối anh phải về nhà sớm một chút.”
“Được.” Thời Diệc Nam lập tức đồng ý, “Có điều, hôm nay là ngày đặc biệt gì à?”
Bạch Nhất Trần cười nhưng không đáp: “Buổi tối anh sẽ biết.”
Thời Diệc Nam thấy anh không chịu nói, xế chiều lúc hắn đến công ty có hỏi cả Bạch Duy Hoan, mà gã cũng không biết là nguyên do gì. Cuối cùng Thời Diệc Nam nhìn lịch chằm chằm chốc lát mới bỗng nhớ ra hôm nay là ngày thứ chín mươi chín kể từ khi mình và Bạch Nhất Trần hợp lại.
Hồi bọn họ còn học đại học mấy năm trước, vào ngày thứ chín mươi chín của hắn và Bạch Nhất Trần, hắn tặng anh một bộ bút vẽ để chúc mừng.
Đây cũng thật sự là một ngày đáng chúc mừng, khó trách Bạch Nhất Trần nói hôm nay sẽ tặng anh một món quà.