Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 53: Chương 53




Sau khi hiểu ra cái đặc biệt của của ngày hôm nay, sẩm tối trước lúc về biệt thự của Bạch Nhất Trần, Thời Diệc Nam đặc biệt đi lựa quà. Hắn mua một chiếc ghim cài hình hoa hồng rất nhỏ, bình thường có thể cài trên cổ áo, đến mùa đông còn có thể cài trên khăn quàng cổ.

Nhân viên bán hàng gói chiếc ghim trong một hộp quà đẹp đẽ. Thời Diệc Nam cất kỹ rồi nghĩ ngợi một lúc, sau đó hắn tới cửa hàng hoa mua một bó hồng, có điều lần này hắn mua hoa hồng vàng.

Vì ngôn ngữ của hoa hồng vàng là xin lỗi tình yêu.

Quả nhiên, khi trở lại biệt thự, Thời Diệc Nam phát hiện Bạch Nhất Trần đã sớm chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến.

Ngày thường Bạch Nhất Trần thích ăn đồ Trung Quốc, nhưng hôm nay anh lại chuẩn bị rượu vang thượng hạng và miếng bít tết bò wagyu nhỏ được nướng kỹ càng, trông có vẻ cực kỳ ấm áp nổi bật dưới ánh nến và lớp hoàng hôn vàng cam. Nhưng Thời Diệc Nam cũng chú ý đến bình hoa xanh trên bàn cơm trống rỗng.

“Anh đã về rồi.” Bạch Nhất Trần đứng ở cửa nhà bếp chào hỏi Thời Diệc Nam, “Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”

“Đương nhiên là nhớ.” Thời Diệc Nam cong khóe môi, đưa bó hoa sau người ra, “Hôm nay là ngày thứ chín mươi chín chúng ta bên nhau.”

Hiển nhiên Bạch Nhất Trần hết sức hài lòng với câu trả lời của hắn. Anh cười tươi, cắm hoa hồng vàng vào chiếc bình cổ cao bụng tròn màu xanh nhạt trong suốt, cũng không hỏi Thời Diệc Nam tại sao lại tặng mình hoa hồng vàng.

Thời Diệc Nam ngắm vẻ mặt Bạch Nhất Trần cụp mắt thưởng thức hoa hồng, hắn im lặng vài giây rồi đưa hộp quà đựng ghim cài áo đến trước mặt anh, dịu dàng nói với anh: “Anh còn chuẩn bị quà cho em.”

Bạch Nhất Trần kinh ngạc vui mừng ngước mắt nhìn hắn, hỏi: “Là cái gì thế?”

Thời Diệc Nam cũng cười đáp: “Em mở ra xem là biết.”

Nhưng Bạch Nhất Trần không mở hộp ngay, mà cũng lấy ra một hộp quà từ chiếc bàn bên cạnh rồi đưa cho Thời Diệc Nam: “Em cũng chuẩn bị quà cho anh.”

“Đây là...khuy măng sét?”

Khi thấy món quà trong hộp, Thời Diệc Nam nhất thời chưa nhận ra rốt cuộc nó là cái gì. Hắn cầm trong tay, cẩn thận phán đoán hồi lâu mới biết nó chắc là một cái khuy măng sét.

Không phải là lỗi của hắn, chủ yếu là hình dạng của chiếc khuy măng sét này rất đặc biệt. Nó là một nhành hồng nhỏ mang gai, phần ghim cài có khắc ba chữ “BYC”, là tên viết tắt của Bạch Nhất Trần.

“Thích không?” Bạch Nhất Trần hỏi hắn.

“Thích.” Thời Diệc Nam lập tức thử trên cổ tay áo, “Kiểu dáng của nó rất đặc biệt.”

“Tất nhiên là đặc biệt rồi. Đây là em thiết kế riêng cho anh, độc nhất vô nhị, chỉ anh mới có.” Bạch Nhất Trần đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên Thời Diệc Nam, ôm cổ hắn rồi trực tiếp ngồi lên đùi hắn, “Diệc Nam, anh đồng ý với em một việc, được không?”

“Được.” Thời Diệc Nam nghe Bạch Nhất Trần nói thế là đồng ý luôn không cần suy nghĩ, sau đó mới hỏi anh, “Chuyện gì?”

“Anh phải đeo chiếc khuy măng sét này hàng ngày, không thể tháo xuống.” Bạch Nhất Trần nhìn đôi mắt hắn, dặn dò rất nghiêm túc, cuối cùng còn lặp lại một lần, “Là hàng ngày.”

Thời Diệc Nam giơ tay vòng qua eo Bạch Nhất Trần, trả lời: “Được, nhất định anh sẽ đeo nó hàng ngày.”

Bạch Nhất Trần nhận được lời hứa của hắn thì nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi Thời Diệc Nam.

Bọn họ đã lâu chưa làm, có lẽ do hôm nay khá đặc biệt, không khí cũng đủ ái muội, Thời Diệc Nam có chút cảm giác. Hắn nhất thời ném hết vết nứt và tổn thương chắn ngang giữa họ ra sau đầu, giữ gáy Bạch Nhất Trần và đè anh lên bàn ăn. Nhưng hắn không tháo áo sơ mi của Bạch Nhất Trần mà muốn cởi quần dài của anh.

Bạch Nhất Trần khẽ giãy giụa, nói: “Trời còn chưa tối đâu...”

Thời Diệc Nam nghe vậy thấy hơi kỳ lạ, bọn họ cũng không phải là chưa từng làm vào ban ngày, không cần thiết phải chờ đến ban đêm. Có điều hắn không định làm Bạch Nhất Trần ở chỗ này, hắn chỉ định dùng miệng giúp anh mà thôi. Hắn trấn an: “Không sao, anh không đi vào, anh chỉ muốn để em thoải mái.

Hắn vừa nói vừa cúi người xuống, song Bạch Nhất Trần lại tránh hắn, trượt từ trên bàn xuống đất rồi nói: “Không cần, em không muốn —— “

Bạch Nhất Trần chưa nói xong câu đã ngưng bặt, Thời Diệc Nam cũng dừng động tác, bầu không khí vốn kiều diễm ái muội đột nhiên đọng lại.

Thời Diệc Nam mở miệng trước, hắn nhếch khóe môi cứng ngắc, nói: “Em không muốn thì chúng ta sẽ không —— “

“Em chỉ không muốn anh giúp em.” Bạch Nhất Trần ngắt lời rồi ôm lấy hắn lần nữa, bờ môi ngậm ý cười, ngữ điệu mềm nhẹ chứa đầy sự dụ hoặc: “Em giúp anh, được không?”

Thời đại học, bọn họ chơi đùa rất điên cuồng. Thân thể thiếu niên mềm dẻo lại tràn ngập sức sống, suốt bốn năm bên nhau, bọn họ gần như thử hết tất cả các tư thế mình biết một lần. Chẳng qua dẫu là ở thời điển đó, Thời Diệc Nam cũng ít khi để Bạch Nhất Trần lấy lòng hắn, đừng nói chi là hiện tại.

Thế nên hắn lập tức túm lấy tay Bạch Nhất Trần đang đặt trên thắt lưng hắn, nói: “Như em đã nói, trời còn chưa tối đâu, chúng ta chờ đến đêm hẵng làm nhé.”

“Nhưng anh không muốn à?” Bạch Nhất Trần hỏi hắn.

Thời Diệc Nam hôn chóp mũi anh: “Còn chưa ăn bít tết bò em làm đâu (Vẫn chưa được ăn bít tết em làm mà), không ăn thì sẽ nguội mất.”

“Vậy mà ban nãy anh còn cởi quần áo của em.” Bạch Nhất Trần cũng dứt khoát đổ lỗi cho Thời Diệc Nam.

“Đúng đúng đúng, đều là lỗi của anh. Chúng ta ăn cơm đã, lát nữa anh giúp em rửa bát.”

Thời Diệc Nam cười nhận lỗi. Ăn tối xong hắn cũng không để Bạch Nhất Trần giúp dọn bàn ăn, mà bảo anh ra phòng khách xem TV hoặc lên tầng hai vẽ tranh, hắn một mình bận rộn trong bếp là đủ rồi.

Bạch Nhất Trần nói: “Hôm nay em đã vẽ trong phòng tranh khá lâu, không muốn vẽ nữa. Em sẽ đi xem TV.”

“Được.”

Thời Diệc Nam mở TV cho Bạch Nhất Trần, nhét điều khiển vào tay anh rồi mới vào phòng bếp.

Chờ khi hắn rửa sạch sẽ và cất hết bát đũa thì đã qua một tiếng, bầu trời lúc này đã tối sầm lại, chỉ còn vài ngôi sao rải rác tô điểm nơi chân trời.

Thời Diệc Nam tháo tạp dề xuống, trong khoảnh khắc bước ra khỏi phòng bếp, hắn nhìn thấy Bạch Nhất Trần đứng uống nước trước tủ thuốc —— không hề nghi ngờ, nhất định anh lại đang uống những loại thuốc bổ đó.

Thời Diệc Nam cau mày, muốn tiến lên khuyên can Bạch Nhất Trần uống ít thuốc thôi, mà Bạch Nhất Trần lại như mọc mắt sau lưng, thình lình xoay người rồi cười tới cầm tay hắn. Anh cắn nhẹ vành tai hắn, bóng gió: “Trời tối đen rồi...”

Thời Diệc Nam không nói gì, chỉ trầm mặc.

Bạch Nhất Trần lại ôm lấy hắn, hỏi: “Chúng ta vào phòng ngủ đi?”

Thời Diệc Nam biết Bạch Nhất Trần không muốn nghe hắn đề cập chuyện này, không biết làm thế nào, đành theo anh lên gác.

Hai người vừa vào phòng ngủ, Bạch Nhất Trần đã lập tức hôn Thời Diệc Nam, môi dán môi, nỉ non nói: “Đừng bật đèn.”

Thời Diệc Nam nghe vậy, bàn tay đặt trên công tắc chậm rãi buông thõng, đổi thành xoa eo Bạch Nhất Trần. Hắn lẩm bẩm bên tai Bạch Nhất Trần: “Anh yêu em.”

Bạch Nhất Trần đáp lại hắn: “Em cũng yêu anh.”

Suốt buổi tối, Thời Diệc Nam tận lực kéo dài thời gian triền miên, động tác mềm nhẹ. Hắn liên tục muốn trợ giúp Bạch Nhất Trần, nhưng anh luôn trốn tránh hắn, hoặc là nói “để tự em làm“. Lần đầu hay lần thứ hai có lẽ còn chưa có cảm giác, song số lần từ chối nhiều thêm, Thời Diệc Nam lập tức nhận ra sự bất thường. Hắm tạm dừng chốc lát, bị Bạch Nhất Trần thúc giục vài câu mới tiếp tục. Sau khi kết thúc hắn không đi ngủ ngay, mà là chờ Bạch Nhất Trần ngủ trước, hắn mới bật đèn ngủ nhỏ định dọn dẹp qua cho Bạch Nhất Trần một chút.

Tuy nhiên, lúc này Thời Diệc Nam không tìm thấy thứ gì để dọn.

Đêm nay hắn đeo bao, xong việc thì buộc rồi ném là được. Nhưng ngoại trừ thứ trong bao của mình, hắn không tìm được bất kỳ vết tích gì của anh trên giường.

Rõ ràng Bạch Nhất Trần có lên đỉnh.

Chỉ cần có ít manh mối, những dấu vết từng bại lộ sẽ không thể che giấu mà xâu lại thành chuỗi. Thời Diệc Nam cứng đờ bên giường, hắn hồi tưởng lại từng biểu hiện của Bạch Nhất Trần mỗi lần lên giường trong quá khứ và yêu cầu nhất định phải tắt đèn khi lên giường bây giờ của anh, vừa vô cùng khiếp sợ lại không dám tin.

Hắn nhìn gương mặt ngủ an tĩnh của Bạch Nhất Trần, hầu kết lăn lên xuống. Một lát sau, hắn tắt đèn ngủ rồi lần mò ra khỏi phòng ngủ. Hắn tới tủ thuốc tầng một, muốn xem xem Bạch Nhất Trần uống những thuốc gì.

Trong tủ thuốc, ngoài thuốc giảm đau và cảm sốt thì còn có vài lọ bị xé nhãn, chỉ nhìn vỏ đựng và hình dạng viên thuốc là không thể nhận ra loại nào.

Nhưng bất luận là thuốc gì, Thời Diệc Nam đã có thể xác định chúng nó tuyệt đối không phải là thuốc bổ sức khỏe trong miệng Bạch Nhất Trần. Nếu thật sự là thuốc bổ thì cần gì phải xé nhãn đi chứ?

Thời Diệc Nam định đổ mấy viên đem ra bệnh viện xem có thể tìm ra tên không, song hắn lại sợ số viên là cố định, Bạch Nhất Trần uống xong sẽ nhận ra số lượng không đúng rồi phát hiện hắn động vào thuốc của mình. Hắn chỉ đành lấy di động chụp hình viên thuốc và đặt lọ về.

Vì lo lắng Bạch Nhất Trần phát hiện ra chuyện này, hắn xác nhận mãi vị trí đặt lọ thuốc, bảo đảm không hề lưu lại chút dấu vết di chuyển nào mới quay lại phòng ngủ, sau đó nằm xuống.

Tuy nhiên, dẫu đã nhắm mắt lại, Thời Diệc Nam gần như không ngủ cả đêm —— từ lần đầu tiên lên giường với Bạch Nhất Trần sau khi hắn trở về, anh đã liên tục yêu cầu tắt đèn, cũng không cho hắn đụng chạm chỗ đó.

Nếu như... Bạch Nhất Trần vẫn luôn mắc ED, vậy trong khoảng thời gian hai người bọn họ bên nhau, nhiều lần triền miên như vậy rốt cuộc là cái gì đây?

Hắn không cần hỏi cũng có thể biết nguyên nhân Bạch Nhất Trần giấu giếm chuyện này, nhưng đáng buồn ở chỗ, hắn lại chẳng hề phát hiện chút nào.

Thời Diệc Nam nằm đờ đẫn, hít thở một cách máy móc. Từ ngón tay đến trái tim hắn đều lạnh lẽo, mà cạnh hắn là cơ thể mềm mại ấm áp của Bạch Nhất Trần. Độ ấm trên người thanh niên như ngọn lửa gần như đốt cháy hắn, lửa thiêu linh hồn của hắn, nỗi đau đớn run rẩy khiến Thời Diệc Nam chỉ có thể cảm giác được sự bi ai và tuyệt vọng triệt để.

Thậm chí cảm xúc cực kỳ chua xót này còn làm Thời Diệc Nam không dám nhìn khuôn mặt Bạch Nhất Trần vào sáng hôm sau. Hắn lại tỉnh dậy sớm lần nữa, chuẩn bị bữa sáng cho Bạch Nhất Trần rồi dứt khoát rời đi.

Hắn không tới công ty mà đến phòng tư vấn tâm lý của Hạ Khởi. Do đi quá sớm, lúc hắn đến nơi Hạ Khởi còn chưa tới. May là y tá đã mở cửa, còn rót một cốc nước ấm cho hắn.

Thời Diệc Nam ngồi trên sofa, lật xem di động nhìn các bức ảnh chụp thuốc. Hắn đột nhiên gọi y tá, hỏi cô: “Y tá Trương, cô có biết mấy thuốc này là thuốc gì không?”

Y tá Trương nghe vậy bèn thò đầu nhìn lướt qua, đáp: “Những thuốc này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.