Editor: Diệp Hạ
Rung động của trái tim (1)
Chu Tuấn cùng Phùng Bắc hiển nhiên là hai người hoàn toàn trái ngược. Phùng Bắc tính tình lãnh đạm nghiêm túc, làm người kiêng dè, người khác không thể đoán được hắn suy nghĩ cái gì. Mà Chu Tuấn hay nói hoà đồng, sẽ không để người khác cảm thấy áp bách chút nào, ôn hoà từ xương cốt. Nhưng người rộng rãi tiêu sái giống hắn cũng sẽ có chuyện phiền lòng.
Năm đó Hạ Quan Vân chính là chuyện phiền lòng của hắn.
Mấy năm qua, Chu Tuấn càng thêm thành thục, đã không còn là tên nhóc hay xúc động lúc trước. Hắn lui về vị trí bạn bè, nhưng sự quan tâm đối với Hạ Quan Vân vẫn luôn lộ ra ở mỗi một động tác. Có lẽ là biết mấy năm nay Hạ Quan Vân vẫn luôn độc thân, hắn đem tới một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, ý muốn biểu đạt rõ như ban ngày.
Hạ Quan Vân và Chu Tuấn là bạn cũ, ở trước mặt hắn đương nhiên sẽ thả lỏng hơn trước mặt Phùng Bắc nhiều. Vì thế Tạ Quan Sư thoải mái dựa vào gối, nghe Chu Tuấn kể một ít chuyện lúc còn đi học, lâu lâu nhịn không được sẽ cười khẽ một tiếng.
Y có khuôn mặt rất đẹp, tuy rằng trên trán bọc vải trắng, mu bàn tay có kim đâm, nhưng lại làm y có loại mỹ cảm ốm yếu, nhìn qua làm người có ta có ý muốn đến gần.
Chu Tuấn nhìn chằm chằm y, ánh mắt ôn hòa mà chuyên chú.
Hình ảnh này thật sự quá mức ấm áp, thế cho nên Chu Tuấn mới đến thăm bệnh nửa ngày, hộ sĩ bên ngoài đã bắt đầu thảo luận đầy trời.
Phùng Bắc mang theo trợ lý đi từ thang máy đến, vừa vặn nghe thấy tiếng bàn tán của hộ sĩ trên hành lang: “Anh chàng mới đến thăm Hạ đại thiếu thật là đẹp trai, nghe nói trước kia từng theo đuổi Hạ đại thiếu, đã nhiều năm rồi vẫn chưa từ bỏ, cũng thật si tình.”
“Hình ảnh hai người ở bên nhau rất đẹp mắt, như là chụp poster phim truyền hình vậy á.”
“Ai, đáng tiếc không cho chụp ảnh, bằng không loại chuyện này truyền ra khẳng định náo động banh trời.”
Vốn dĩ trợ lý không thể hiểu tại sao Phùng Bắc lại đến bệnh viện, tuy rằng hôm nay là ngày xuất viện của Hạ Nhược Phong, nhưng xử lý thủ tục xuất viện là chuyện nhỏ, để trợ lý đi không phải được rồi sao. Lúc trước nhận được thông báo của bệnh viện, nói Hạ Nhược Phong không cẩn thận bị gió thổi làm cảm lạnh, bệnh tình tăng thêm, lúc đó mày Phùng Bắc cũng không có nâng một chút, chỉ kêu trợ lý đưa vài thứ đến.
Lại nói tiếp, tuy rằng ở bên ngoài Hạ Nhược Phong và Phùng Bắc là người yêu, nhưng trên thực tế quan hệ giữa hai người lại rất lạnh nhạt. Bởi vì công việc của Phùng Bắc rất bận rộn, thậm chí một năm hai người cũng không gặp nhau mấy lần. Trợ lý rất hoài nghi Phùng thiếu có phải là thật sự bị bệnh tâm lý hay bệnh sinh lý không. Nhưng tốt xấu gì Hạ Nhược Phong cũng là ân nhân cứu mạng của Phùng Bắc, Phùng Bắc cũng đối xử khá tốt với gã, nếu không cũng sẽ không nói bác sĩ truyền máu cho gã trước.
Khi hộ sĩ tốp năm tốp ba thảo luận kịch liệt, bên cạnh truyền đến một thanh âm: “Phùng tổng, có vấn đề gì sao, sao ngài lại đột nhiên dừng lại?”
Trợ lý kinh ngạc nhìn Phùng Bắc vốn dĩ đang đến phòng Hạ Nhược Phong, lại đột nhiên dừng lại, thân ảnh cao lớn đột ngột ngừng trước cửa phòng bệnh Hạ Quan Vân, cằm hơi buộc chặt, ánh mắt âm trầm.
Trong phòng bệnh, Tạ Quan Sư cầm tạp chí mỹ thuật, cười nói với người đàn ông bên cạnh cái gì đó.
Tạp chí là do Chu Tuấn mang đến. Lúc đại học, hai người là nhân vật phong vân khoa mỹ thuật, còn mở triển lãm tranh hai lần. Đáng tiếc mấy năm nay Hạ Quan Vân đặt hết tâm tư lên người Phùng Bắc, cũng từ bỏ cơ hội đi du học đào tạo sâu. Nhưng khi đụng đến chuyện vẽ tranh, trong lòng y vẫn cảm thấy như có cái gì được đánh thức.
Phùng Bắc đứng bên ngoài phòng bệnh, khí thế trên người làm tất cả mọi người trên hành lang im bặt, vì thế tiếng cười trong phòng bệnh của Tạ Quan Sư và Chu Tuấn càng thêm rõ ràng.
Phùng Bắc nheo đôi mắt, nhìn Tạ Quan Sư mặc đồ bệnh nhân màu lam, sắc mặt hơi tái nhợt, môi cũng có chút khô, nhưng trạng thái tinh thần so với khi ở trước mặt hắn khác nhau một trời một vực. Khi ở trước mặt hắn, y vâng vâng dạ dạ, luôn luôn cúi đầu, tự tôn và dũng khí đều biến mất.
Nhưng giờ phút này, khóe môi y hiện lên má lúm đồng tiền, đáy mắt ẩn ẩn ánh sáng tự tin lóng lánh, là một mặt hắn chưa bao giờ thấy.
Không biết tên kia nói gì, thiếu niên trả lời lại, thanh âm giống như vuốt mèo nhẹ nhàng cào một cái, người đàn ông bên cạnh lẳng lặng nhìn y, khẽ cười một tiếng, đút qua một miếng táo đã gọt. Mà Tạ Quan Sư cũng quen thuộc nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn một cái.
Khóe miệng còn vương một chút nước, óng ánh mê người.
Thì ra là thế, thì ra ở trước mặt người khác y cũng sẽ có một mặt khác như vậy? Trách không được người ta lại có thể làm ra mấy trò thổ lộ điên cuồng, còn mấy năm quyến luyến không quên.
A, thật là......
Trợ lý giơ di động, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phùng tổng, Hạ Nhược Phong gọi điện thoại đến.”
Phùng Bắc phục hồi tinh thần, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lại nhiễm vài phần mờ mịt.
Hắn lạnh như băng nói: “Kêu cậu ấy chờ.”
Phùng Bắc lại nhìn hai người trò chuyện vui vẻ trong phòng bệnh, lạnh mặt xoay người bước đi, cũng không đến phòng bệnh Hạ Nhược Phong, mà là đến văn phòng bác sĩ chủ trị. Hai ngày trước bác sĩ chủ trị có gọi điện thoại cho trợ lý, lời nói có chút do dự, là nói đến di chứng của Hạ Quan Vân sau tai nạn. Không nói kĩ trong điện thoại, thỉnh cầu Phùng Bắc tới một chuyến.
Nguyên bản Phùng Bắc không định quản Hạ Quan Vân sẽ có di chứng gì, chuyện đó đều không liên quan đến hắn, nhưng khi đẩy cửa phòng bác sĩ chủ trị ra, hắn lại cảm thấy cực kỳ bực bội, không khỏi xoa mi, duỗi tay nới lỏng cà vạt.
Bác sĩ chủ trị thấy Phùng Bắc tiến vào, hấp tấp rót trà, nói: “Phùng tổng, mời.”
Phùng Bắc ngồi xuống, lật tài liệu trị bệnh của Hạ Quan Vân, nói: “Có vấn đề gì, nói thẳng.”
“Phùng tổng yên tâm, Hạ nhị thiếu khôi phục rất tốt, sau khi xuất viện quan sát một thời gian là được......”
Phùng Bắc đánh gãy lời ông: “Hạ Quan Vân thì sao?”
Bác sĩ chủ trị có chút khó xử: “Hạ đại thiếu...... Hạ đại thiếu cũng khôi phục rất tốt, chấn động não sau khi quan sát cũng không có vấn đề gì lớn, máu tụ cũng đã làm giải phẫu tiêu trừ, bởi vì tuổi trẻ, xương gãy cũng khôi phục rất khá, chỉ là......” Ông nhìn mắt sắc mặt bắt đầu thay đổi của Phùng Bắc, tiếp tục ấp a ấp úng: “Tay phải y có mấy dây thần kinh bị đứt, cĩng vì là trị liệu quá muộn, về sau nếu muốn hoàn toàn khôi phục là rất khó.”
Phùng Bắc trầm mặc không nói một lời, làm người khác nhìn có hơi nhút nhát. Trợ lý đứng bên cạnh đánh giá sắc mặt Phùng Bắc, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, ông nói rõ ràng! Có nghĩa là sao?”
Bác sĩ chủ trị lau mồ hôi, nói: “Sau khi xuất viện có thể sinh hoạt bình thường, nhưng mấy chuyện tinh tế như đàn dương cầm hay vẽ vời là không thể.”
Văn phòng nhất thời lặng im.
Cảm giác áp bách trên người Phùng Bắc làm người ta không thở nổi.
Phùng Bắc trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Nếu người được cứu trước là cậu ấy thì sao?”
Bác sĩ chủ trị thở dài nói: “Nếu vậy thì khả năng chữa khỏi cao hơn hiện tại rất nhiều.”
Trong phòng bệnh.
Tạ Quan Sư không chút để ý mà thu hồi tầm mắt trên cửa phòng. Y tất nhiên biết Phùng Bắc bắt đầu đứng ở cửa phòng khi nào, rời đi khi nào. Phùng Bắc không đẩy cửa tiến vào cũng nằm trong dự kiến của y, dù sao hiện tại độ hảo cảm của Phùng Bắc với y cũng chỉ có 30, không tính là có cảm tình. Nhưng lấy cá tính kiêu ngạo của Phùng Bắc, nhìn thấy y cười nói với người đàn ông khác, hẳn là sẽ cảm thấy tức giận.
Chỉ cần có tức giận, áy náy, tất cả đều sẽ làm tình yêu nảy sinh.
Chu Tuấn nặng tình vô cùng, đôi mắt vẫn luôn dán vào người y, tự nhiên cũng chú ý tới ngoài cửa. Lòng Chu Tuấn dấy lên từng trận chua xót, thật ra hắn biết tất cả. Hắn quan tâm Hạ Quan Vân như vậy, đương nhiên biết Hạ Quan Vân luôn làm ổ bên người Phùng Bắc tập đoàn Phùng thị, nhiều năm như vậy chưa bao giờ thay đổi.
Lần này về nước, hắn cũng đã điều tra tình huống rõ ràng, biết sau khi Hạ Quan Vân bị tai nạn, chính là Phùng Bắc ký đơn đồng ý giải phẫu. Vừa nãy Hạ Quan Vân vẫn luôn nhìn về phía cửa, nhất định là đang chờ mong Phùng Bắc đến thăm mình.
Rõ ràng là cùng ở bên nhau, nhưng hắn trong lòng y, mãi mãi xếp sau một Phùng Bắc. Bản thân nỗ lực bao nhiêu, vất vả bao nhiêu, tất cả y đều không nhìn tới. Giống hệt như năm đó, mình thật vất vả mời y đến cùng ăn sinh nhật, lại chỉ cần Phùng Bắc nhờ, y liền không chút do dự lái xe đến công ty lấy một phần văn kiện.
Chu Tuấn gục đầu xuống, khóe miệng gợi một nụ cười khổ.
Đúng lúc này, 502 nhắc nhở: “Hình như Hạ Nhược Phong đang đến đây.”
Mới vừa diễn xong một tuồng kịch, Tạ Quan Sư có chút mệt, nghe vậy hơi lên tinh thần, hỏi: “Cậu ta tới làm gì?”
Hạ Nhược Phong tới làm gì, dùng ngón chân cũng có thể đoán được. Gã ở trong phòng bệnh mấy tháng cũng chưa gặp được Phùng Bắc lần nào, vốn dĩ cho rằng hôm nay xuất viện, ít nhất sẽ nhìn thấy Phùng Bắc, kết quả liền nghe thấy lời đồn đại bên ngoài, nói là Phùng tổng đứng trước cửa phòng Hạ Quan Vân hồi lâu, còn thoạt nhìn rất khó chịu.
Hạ Nhược Phong lập tức hoảng loạn, Phùng Bắc đứng trước cửa phòng Hạ Quan Vân làm gì?
Chuyện Hạ Nhược Phong sợ nhất chính khi Phùng Bắc tiếp xúc với Hạ Quan Vân —— nếu một ngày nào đó Hạ Quan Vân điên lên, nói ra chuyện sóng thần năm đó, vậy thì chuyện gã mạo danh thay thế tất cả đều bại lộ, vậy gã thật sự sẽ xong đời. Khi sóng thần, Phùng Bắc mất đi ý thức, nhưng dù gì Hạ Quan Vân cũng cùng hắn phiêu lưu mấy ngày mấy đêm trên hiển, hiểu rõ chi tiết sinh tử thế nào.
Mà những chi tiết đó, Hạ Nhược Phong không hề biết.
Đáng tiếc Hạ Quan Vân làm người kiêu ngạo, giải thích với Phùng Bắc hai lần mà hắn không thèm để ý liền từ bỏ. Hạ Nhược Phong cũng là lợi dụng điểm này, trước đó đã đưa những người dân ở làng chài đi nơi khác, ý đồ chiếm đoạn kí ức kia cho riêng mình.
Nhưng buồn cười chính là, nguyên bản gã cho rằng, bản thân “cứu” Phùng Bắc một mạng thì có thể làm hắn nhìn mình với con mắt khác, nhưng mấy năm nay Phùng Bắc lại......
Hạ Nhược Phong hận đến ngứa răng, lại không thể có cách nào. Gã lấy lại bình tĩnh, kêu hộ sĩ đưa mình ra phòng bệnh. Phòng bệnh của Hạ Quan Vân và gã ở cùng một tầng lầu, chẳng qua Hạ Quan Vân là thiếu gia chính thức của Hạ gia, nhận được sự chăm sóc nhiều hơn, so sánh với y, bên Hạ Nhược Phong quạnh quẽ hơn nhiều.
Hạ Nhược Phong đẩy cửa đi vào, thấy bên giường Hạ Quan Vân còn có một người đàn ông khác, không khỏi ngẩn ra, theo bản năng thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nhút nhát kêu: “Anh.”
Chu Tuấn ngẩng đầu đánh giá Hạ Nhược Phong, hỏi Tạ Quan Sư: “Đây là tên em trai tự nhiên bước vào nhà của cậu?”
Trước kia hắn chưa từng gặp Hạ Nhược Phong, mà Hạ Quan Vân làm người tâm cao khí ngạo, tự nhiên cũng sẽ không nhiều lời với hắn. Cho nên ân oán giữa Hạ Quan Vân và Hạ Nhược Phong, hắn tuy có nghe thấy, nhưng cũng không quá hiểu biết. Nhưng có thể thấy Hạ Quan Vân không ưa gì tên em trai Hạ Nhược Phong này, y không thích, hắn cũng không thích.
Tạ Quan Sư nâng mí mắt nhìn thoáng qua Hạ Nhược Phong, bỗng nhiên hơi mỉm cười, hỏi: “Thương thế sao rồi, có khá hơn chút nào chưa?”
Câu quan tâm này làm Hạ Nhược Phong ngây ngẩn cả người.
Gã đứng ở cửa, do dự nhìn Hạ Quan Vân, quả thực không tin đây là anh trai trước kia của mình. Hạ Quan Vân có xuất thân tốt, vì vậy tính tình cũng không hiền lành là bao, ở trước mặt người khác vẫn luôn không cho Hạ Nhược Phong sắc mặt tốt. Hạ Nhược Phong tuy rằng trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng bên ngoài lại không thể không giả bộ nhu nhược, chiếm tình thương của mọi người.
“Thất thần làm gì, trên đùi không phải còn cột băng vải sao, ngồi đi.” Tạ Quan Sư lại nói.
Hạ Nhược Phong do dự đi tới, lại không ngồi, mà gợi đề tài: “Ngày hôm qua mẹ gọi điện thoại cho em......”
502 phun tào nói: 【Mẹ nó, tên này nói rất vui sướng nhỉ. Đúng rồi, ký chủ, thế giới này cũng giống thế giới trước, vả mặt có tích phân, lần trước cậu kiếm được không ít, nay lại tìm cơ hội tích cóp một chút đi.】
Nghe thấy hai chữ “tích phân”, ánh mắt Tạ Quan Sư nhìn về phía Hạ Nhược Phong càng thêm nhu hòa.
Hạ Nhược Phong bị làm cho hãi hùng khiếp vía, tiếp tục thật cẩn thận nói: “Mẹ nhắc tới chuyện phân chia tài sản, nói với em, em tới Hạ gia nhiều năm như vậy, đã như người một nhà, cho nên cổ phần sẽ phân cho em 50%......”
Gã nói, trên mặt hiện lên một tia áy náy: “Nhưng mà, anh, anh tin em đi, em sẽ không lấy. Anh mới là con trai Hạ gia, em có là cái gì đâu...... Chờ đến khi em kết hôn với Phùng tổng, tất cả cổ phần em sẽ nhường cho anh......”
Gã cắn môi dưới, hơi hơi gục đầu xuống.
Tạ Quan Sư nhăn mi.
502 vội vàng nhắc nhở nói: 【Anh Tạ, ổn định, Phùng Bắc gần tới rồi, tên đó muốn chọc giận cậu đó.】
Tạ Quan Sư: 【Tôi dễ dàng bị chọc giận như vậy sao?】
502: 【?】
Tạ Quan Sư nhướng mày: 【Hình như tôi rất giỏi chọc người khác giận đó.】
Chu Tuấn ở một bên nhìn, đã nhìn ra Hạ Nhược Phong đang diễn. Ngày thường hắn thân sĩ ôn hòa, giờ phút này lại nhịn không được nhăn mi, lạnh lùng đánh giá Hạ Nhược Phong, tầm mắt sắc bén. Hắn vừa muốn mở miệng nói cái gì, đã bị Tạ Quan Sư đè tay lại.
Lực đạo không lớn, thậm chí còn hơi run rẩy.
Chu Tuấn nghi hoặc nhìn qua, liền thấy Tạ Quan Sư nhìn khăn trải giường, sắc mặt tái nhợt, quai hàm căng chặt, như là đang cố gắng đè nén cảm xúc. Nhưng đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch đã tiết lộ bi ai cùng thống khổ của y.
—— Y yêu Phùng Bắc nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay, người sẽ ở bên Phùng Bắc mãi mãi, lại là một người khác. Người kia sở dĩ có thể vênh váo tự đắc diễu võ dương oai trước mặt y như vậy, đơn giản là ỷ vào Phùng Bắc.
Y trả giá nhiều năm như vậy, lại vẫn cứ thất bại thảm hại.
Chu Tuấn chưa từng thấy Hạ Quan Vân thống khổ như vậy. Tuy rằng biết tất cả vui mừng đau khổ của y đều là vì một người khác, nhưng hắn vẫn không thể nào nhìn y khổ sở thương tâm. Nhìn sắc mặt y tái nhợt, Chu Tuấn liền cảm thấy máu của mình cũng bắt đầu ngưng lại, đau cho mình một phần, cũng đau cho Hạ Quan Vân một phần.
Nếu người Hạ Quan Vân yêu là hắn, vậy thật tốt biết bao.
Hắn cứ không ngừng khẩn cầu như vậy.
Thanh âm Tạ Quan Sư có hơi run, thấp giọng hỏi: “Hôn lễ.... hôn lễ của hai người định khi nào tổ chức? Nhẫn, nhẫn chọn xong rồi sao......”
Hạ Nhược Phong đang chờ Hạ Quan Vân nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng đuổi gã ra ngoài —— tính tình Hạ Quan Vân vẫn luôn rất ương ngạnh, là kiểu người không thể che giấu được cảm xúc. Chỉ cần Hạ Quan Vân làm như vậy, gã mới có thể được Phùng Bắc chú ý tới, tính tình Hạ Quan Vân xấu đến cỡ nào chứ, tựa như một kẻ điên đố kỵ người khác.
Nhưng gã trăm ngàn lần không ngờ Hạ Quan Vân lại diễn cùng với gã!
Hạ Nhược Phong ngơ ngác nhìn hốc mắt Hạ Quan Vân dần ửng đỏ, quả thật, quả thật nhìn thấy mà thương, gã cũng đã quên mình định làm gì rồi.
“Sao tôi lại không biết là tôi sắp kết hôn nhỉ?” Cửa bị đẩy ra.
Sắc mặt Phùng Bắc không được tốt lắm đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn Hạ Nhược Phong. Hiển nhiên là đã thấy gã hơi phiền.
Hạ Nhược Phong hoảng sợ, mặt nháy mắt trắng bệch, gã vội vàng đứng lên, cười miễn cưỡng: “Anh Phùng Bắc, anh đến rồi sao? Em, em vừa rồi chỉ là......”
Phùng Bắc không để ý tới gã, Hạ Nhược Phong đành phải ngượng ngùng im miệng.
Chu Tuấn đứng lên, bình thản trên mặt biến mất, thay vào đó chính là ánh mắt tràn ngập khiêu khích nhìn về phía Phùng Bắc.
Phùng Bắc nheo mắt, tầm mắt đảo qua mặt y, khóe miệng nhếch lên một chút, như khinh thường cạnh tranh, lập tức lướt qua y, đi tới bên kia. Thân hình cao lớn thon dài, vừa tiến lại đã che hết ánh sáng chiếu vào mặt Hạ Quan Vân. Hắn đứng ở mép giường từ trên cao nhìn xuống Hạ Quan Vân, làm y run rẩy một chút.
Chỉ cần một phản ứng rất nhỏ của Hạ Quan Vân như vậy, Chu Tuấn biết mình đã thua, thua thảm hại, tay rũ bên người chậm rãi siết chặt.
Không khí giương cung bạt kiếm hít thở không thông.
Mà Tạ Quan Sư vẫn đang tiếp tục vai diễn của mình.
Cậu chôn mặt trong gối đầu, chỉ lộ ra ngoài khóe mắt ướt nước. Khi cậu nghe được tin Hạ Nhược Phong sẽ kết hôn với Phùng Bắc, trong tức khắc trái tim như ngừng đập, hít thở không thông. Vào thời khắc Phùng Bắc tiến vào kia, cậu như đang hấp hối lại có thêm một hơi thở, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn ——
Mặc dù Phùng Bắc không kết hôn với Hạ Nhược Phong, cũng sẽ không kết hôn với cậu. Nhiều lần thất bại, cậu đã dần không còn ôm hy vọng.
Đã vô số lần cậu suy nghĩ, nếu ngay từ đầu mình không thích Phùng Bắc, có thể mọi chuyện sẽ tốt hơn hay không.
Phùng Bắc rũ mắt nhìn người trên giường bệnh, cơ hồ có thể cảm giác được tâm tình áp lực của cậu. Tất cả cảm xúc, tất hỉ nộ ái ố của người này đều là bởi vì mình. Như vậy thật sự đáng giá không? Nếu nói cho cậu biết cậu sẽ không bao giờ có thể vẽ tranh được nữa, cậu sẽ oán hận sao?
Nghĩ đến chuyện có khả năng kia, trong lòng Phùng Bắc có hơi bực bội.
Hắn nhăn mày, tầm mắt rơi xuống bó hoa hồng đỏ ở đầu giường, không biết vì sao lại cảm thấy nó cực kỳ chói mắt.
Hắn nói: “Các người ra ngoài trước đi.”
Hạ Nhược Phong tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không dám làm trái, do dự đi ra.
Chu Tuấn giận quá lại cười: “Anh thì là cái thá gì? Coi Quan Vân như cỗ máy gọi là tới đuổi là đi, anh cho rằng cậu ấy là cái gì của anh, đồ chơi sao? Tôi nói cho anh biết, một ngày nào đó tôi sẽ đoạt cậu ấy về từ tay anh......”
Lời nói còn chưa nói xong, thanh âm nghẹn ngào của Tạ Quan Sư phát ra từ dưới gối đầu: “Chu Tuấn, cậu ra ngoài trước đi.”
Lời nói của Chu Tuấn bị đánh gãy, ngực kịch liệt phập phồng, hung tợn trừng mắt nhìn Phùng Bắc, đổi lại là cái nhìn trào phúng của hắn. Sự trào phúng tuy rằng nhàn nhạt, nhưng lại giống như lợi kiếm chém vào Chu Tuấn.
Hạ Quan Vân kêu hắn đi ra ngoài.
Không cần biết hắn đã trả giá cái gì, chung quy vẫn không thể sánh nổi một câu của Phùng Bắc.
Chu Tuấn bỗng nhiên ý thức được, lời nói vừa rồi của hắn —— “gọi là tới đuổi là đi”, “đồ chơi” chẳng lẽ không phải đang nói chính hắn sao? Hắn buồn cười đến cỡ nào! Vì sao hắn vĩnh viễn không thể có được thứ mình muốn chứ? Một ngày nào đó sẽ đoạt lấy? A, có chắc là đoạt lấy, mà không phải là do Hạ Quan Vân thương hại?
Hắn ra khỏi phòng bệnh, tay nắm gắt gao.
Chu Tuấn nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, từ góc độ này có thể nhìn thấy bên trong rõ ràng. Trong nháy mắt hắn bỗng phản ứng được, vừa rồi vì sao Hạ Quan Vân chịu ăn táo hắn đút. Quen biết nhiều năm như vậy, Hạ Quan Vân vẫn coi y như bạn thân, chưa bao giờ vượt ranh giới, y chỉ vừa mới ăn táo hắn đút, hắn đã tưởng rằng Hạ Quan Vân rốt cuộc cũng mở lòng với mình, rốt cuộc cũng có tiến triển mới.
Chỉ là không ngờ......
Thế nhưng chỉ là lợi dụng hắn để Phùng Bắc ghen mà thôi.
Thật là xuất sắc.
Chu Tuấn đứng tại chỗ, hoàng hôn chiếu vào trên mặt đất tạo thành một cái bóng thật dài. Y vẫn không nhúc nhích, đáy mắt dần tụ tập gió lốc, có một dục vọng hỗn loạn cầu mà không được điên cuồng tạo thành vực sâu trong đáy lòng hắn.
502: 【 A, Chu Tuấn hắc hóa rồi, giá trị tình yêu thêm 5, hiện tại đã 95, giá trị hắc hóa 30.】
Tạ Quan Sư: 【...... Giá trị hắc hóa đạt mức cao nhất thì sẽ như thế nào?】
502: 【Trước mắt vẫn chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ xuất hiện hành động vượt qua phạm vi khống chế, đây là điều hiển nhiên.】
Tạ Quan Sư đã suy xét khả năng xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn này, dù sao thì trong thế giới này trừ bỏ Phùng Bắc, những người khác đều là máu thịt chân thật, cũng có tình cảm cảm xúc riêng. Có người vui thì cũng có người buồn. Nhưng cậu cũng không phải Hạ Quan Vân thật, cho nên cũng không thể đáp lại tình cảm của Chu Tuấn.
Phùng Bắc lấy từ túi áo ra một cái mp3 màu trắng, mặt không cảm xúc ném lên đầu giường Tạ Quan Sư, nói: “Trợ lý của tôi tìm được trong chiếc xe hỏng kia, tùy tay mang đến cho cậu, bên trong chứa toàn cái thứ gì, sở thích của cậu cũng thật là đặc biệt.”
Tạ Quan Sư lập tức kinh hoảng, nâng mặt, khẩn trương và hấp tấp làm mặt y hơi đỏ lên: “Anh đã nghe rồi?”
Phùng Bắc cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Sao có thể, chỉ là tùy tay mở mục lục.”
Qua một lát, lại đực mặt bổ sung: “Hoa với tạp chí này cũng vậy, sở thích đặc biệt lắm.”
Tạ Quan Sư thầm nghĩ: 【Ha hả】
502: 【? 】
Tạ Quan Sư: 【Rõ ràng đã nghe đi nghe lại vô số lần, còn nói không nghe, đến chết vẫn cứng miệng, anh đây sẽ vạch trần hắn bằng sụ dịu dàng vô bờ bến này!!】
502: 【......】
Phùng Bắc liếc Tạ Quan Sư, nhìn y như đã yên tâm, cất mp3 dưới gối rồi nhẹ nhàng thở ra, lại hơi hơi thất vọng.
Phùng Bắc thu hết thảy vào đáy mắt, đáy lòng nổi lên một loại cảm xúc không nói nên lời. Hạ Quan Vân rốt cuộc là chấp nhất với mình như thế nào, mới có thể mười năm như một đi làm những chuyện đó, giống như coi cuộc sống của hắn thành cuộc sống của bản thân mình.
Tạ Quan Sư ngơ ngác nhìn Phùng Bắc, đáy mắt có si mê và say đắm chợt lóe qua, tuy rằng chỉ lướt qua nhưng cũng đã bị Phùng Bắc bắt giữ rồi.
Tạ Quan Sư đột nhiên dối mắt với Phùng Bắc, sau đó lập tức cuống quít dời đi, nỗ lực kìm chế bản thân, thấp giọng hỏi: “Chuyện kết hôn với Hạ Nhược Phong là...... Thật vậy chăng?”
Phùng Bắc kéo ghế ngồi xuống, trên mặt không có cảm xúc gì, khoanh tay hỏi ngược lại: “Là sự thật thì sao, mười năm theo đuổi của cậu thì ra cũng chỉ như vậy, đuổi không được lập tức chuyển hướng nhắm tới lốp dự phòng họ Chu?”
Tạ Quan Sư đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó có hơi không dám tin, Phùng Bắc đây là, ghen sao?
Y không dám hỏi ra, sợ lại tự rước nhục thêm lần nữa, chỉ là đáy lòng dâng lên cảm giác mừng như điên, không thể kìm nén.
Y sợ Phùng Bắc thật vất vả mới có thể tới một lần lại rời đi quá nhanh, hận không thể dùng hết thảy lý do giữ hắn lại, rồi lại quá vụng về, không biết lấy lòng như thế nào. Y nhìn quanh phòng bệnh một vòng, vội vàng nói: “Anh, anh có muốn ăn táo hay không, em gọt cho anh một quả?”
Y hoàn toàn mà hạ thấp bản thân mình hết mức.
Phùng Bắc nhìn y, không đồng ý cũng không từ chối.
Người trước mắt này, thì ra lại thích hắn như vậy.
Vì thế Tạ Quan Sư nhanh chóng bò dậy, lấy một quả táo ở đầu giường và dao gọt, ngồi vào mép giường, thật cẩn thận gọi táo. Đáy mắt y là thành kính, phảng phất như muốn gọt ra một hàng mỹ nghệ, hiến tế cả linh hồn của mình lên.
Nhưng mà ——
Tạ Quan Sư phát hiện có hơi không thích hợp, vì sao tay cầm dao như không có sức như vậy, trước kia lúc vẽ tranh đôi tay này rất linh hoạt, giờ không cẩn thận một chút, lưỡi dao sắc bén lập tức xẹt qua ngón cái tay trái.
Máu tươi tràn ra.
Tạ Quan Sư ý thức được cái gì, tay phải bắt đầu phát run, run không dừng được, dao nhỏ lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, sau đó quả táo cũng rơi theo, nước táo bắn lên.
“Em...... em......”
Tạ Quan Sư nhìn chằm chằm tay phải phát run, muốn làm tay đừng run nữa, nhưng lại không thể nào khống chế. Trán y chảy mồ hôi, bất lực ngẩng đầu nhìn Phùng Bắc: “Tay của em, tại sao?”
Phùng Bắc trầm mặc, đứng lên, tay đang rũ xuống hơi do dự, tựa như muốn nắm lấy tay Tạ Quan Sư, nhưng vẫn không vươn ra. Yết hầu hắn giật giật, trầm giọng nói: “Bác sĩ nói tay phải của cậu, sinh hoạt bình thường thì không thành vấn đề, nhưng về sau sẽ không làm được những việc tinh tế.”
“Vậy vẽ tranh......?”
Trước mắt Tạ Quan Sư tối sầm, như đang bắt lấy cọng rơm cuối cùng nhìn Phùng Bắc, đổi lại là sư trầm mặc của hắn.
“Tại sao lại như vậy...... vì sao chứ?”
Tạ Quan Sư không thể nào tin được, trong cuộc đời y, trừ bỏ Phùng Bắc, cũng chỉ còn lại vẽ tranh. Phùng Bắc y cầu mà không được, mà hiện tại, chỉ còn khả năng vẽ tranh mà ông trời cũng muốn tước đi sao? Y cắn răng siết chặt tay phải, lại phát hiện không thể nắm chặt, không thể dùng sức được ——
Y sẽ, sẽ thành phế nhân sao?
Làm sao bây giờ...... Tạ Quan Sư nhìn tay mình.
Phùng Bắc nhìn gương mặt tuyệt vọng đầy nước mắt kia, muốn nói lời tiếp theo cũng rất gian nan: “Do phẫu thuật chậm trễ.”
Tạ Quan Sư bỗng nhiên hiểu ra cái gì. Không cam lòng cùng thù hận đều trào ra. Y cứu Phùng Bắc nhưng Phùng Bắc không tin y. Y yêu Phùng Bắc nhưng Phùng Bắc vẫn luôn không yêu y, không yêu thì cũng thôi, nhưng...... môi y run rẩy, hai mắt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Tay của tôi, có khả năng chữa khỏi, vốn là có khả năng chữa khỏi...... Phùng Bắc, anh biết không, vốn dĩ tôi vẫn có thể tiếp tục vẽ tranh......”
Mà hiện giờ, tay phải của y, sẽ không bao giờ được âu yếm bút vẽ.
“Anh vẫn lựa chọn cứu cậu ta trước, đúng không?”
“Mặc dù tôi không thể vẽ được nữa, nhưng vậy thì có liên quan gì đâu?”
“Tôi không thể nào vẽ nữa, phải không?”
Từng tiếng chất vấn đánh vào đáy lòng Phùng Bắc, làm hắn không có biện pháp trả lời.
Trong nháy mắt, ánh mắt trong suốt của Tạ Quan Sư phảng phất nhiễm một tầng sương mù. Cậu như lung lay sắp đổ, nhưng cố dùng hết sức lực dựa lưng vào đầu giường, liều mạng nhịn xuống, nỗ lực để bản thân mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút, nhưng lời nói ra lại nghẹn ngào: “Hôm nay tôi hơi mệt, anh đi trước đi.”
Phùng Bắc giật giật môi, sau một lúc lâu mới gật gật đầu: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn đi tới cửa, do dự một chút rồi quay đầu, nói: “Ngày mai tôi sẽ đến thăm cậu.”
Ánh sáng trong đôi mắt người trên giường chậm rãi biến mất, có chút ngây ra nắm tay phải của mình, run rẩy cố gắng dùng sức, nước mắt không thể kìm được mà rơi xuống, hốc mắt đỏ bừng.
Đây là điều tuyệt vọng nhất.
Thích một người, thích rất nhiều năm, không chiếm được, bị cướp đi, không thấy mặt trời, không có một tia hy vọng.
Bây giờ thích nhất là vẽ tranh, cũng bị cướp đi, bị người mình thích nhất cướp đi.
Tạ Quan Sư mỉm cười thống khổ, mệt mỏi trên gương mặt đã không thể che giấu. Bi ai tuyệt vọng trong mắt tràn ra, hoàn toàn lấn át tình yêu nóng bỏng.
Phùng Bắc đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, giống như sắp mất đi cái gì. Không, sẽ không, người này thích hắn như vậy, sẽ không dừng lại như vậy đâu.
Cùng lúc đó, Tạ Quan Sư nghe thấy 502 nói: 【Anh Tạ ơi, OMG, hảo cảm của đối tượng công lược tăng thêm 30 điểm!!!】
Ánh mắt Tạ Quan Sư trống rỗng nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu lại cười ha ha với 502: 【 Ừm, không tồi, buổi tối ăn BBQ chúc mừng đi. 】
_________
Chắc tác giả có chuyện vui, quất một chương 6k chữ, gấp đôi hai chương trước, edit như không có điểm dừng dị đó ( ̄∇ ̄)