Editor: Diệp Hạ
Rung động của trái tim (2)
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, dừng trên sườn mặt anh tuấn của Phùng Bắc. Hắn đang xem một phần hợp đồng giao dịch, nhưng tròng mắt lại không chuyển động, hơn nửa ngày cũng không lật sang trang. Trang giấy phản xạ dưới ánh sáng, làm gương mặt hắn càng thêm lạnh lùng, rồi lại mờ mịt.
Trợ lý lên tiếng nhắc nhở: “Phùng tổng, Phùng tổng......?”
Bên dưới còn mấy quản lý đang chờ Phùng Bắc đưa ra quyết định sôi nổi nhìn nhau, chuyện này thật đúng là kỳ quái! Từ khi Phùng Bắc tiếp nhận công ty đến nay, ngày nào mà không mang khuôn mặt khắc nghiệt vô tình, làm người ta ghét đến ngứa răng? Hôm nay bị làm sao vậy, quả thực như sắt đá nở hoa, cư nhiên sẽ thất thần?
Sau khi trợ lý nhắc nhở, Phùng Bắc mới phục hồi tinh thần, đột nhiên khép hợp đồng lại, nhàn nhạt nói: “Tôi còn có việc, đi trước, phương án này tôi rất không vừa lòng. Trước cuộc họp ngày mai các người phải tìm ra một cách giải quyết khác.”
Nói xong, hắn đứng dậy cầm áo khoác, trước khi mấy quản kịp phản ứng, thân hình cao lớn đã biến mất ở cửa văn phòng.
Trợ lý vội vàng theo sau, cầm tờ lịch trình trong tay, do dự nói: “Phùng tổng, còn nửa giờ nữa mới đến cuộc hẹn của ngài và giáo sư Lý, giờ lại không kẹt xe, ngài không cần đi sớm như vậy đâu.”
Phùng Bắc đã lên xe, đóng sầm cửa, tay lái vừa chuyển, chiếc xe tiêu sái lao từ bãi đỗ ra ngoài.
Xe đi mấy mét lại đột nhiên dừng lại, hắn hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với trợ lý.
Trợ lý vội vàng chạy qua, cong lưng chờ hắn lên tiếng.
Phùng Bắc hai mắt nhìn phía trước, ngón tay nắm vô lăng rất dùng sức, như là đã hạ quyết tâm, hỏi: “Mấy ngày nay không có ai đưa đồ ăn lại đây sao?”
Trợ lý lập tức ngây ngẩn cả người, ngay sau đó lại hoài nghi lỗ tai của mình bị hỏng rồi phải không, Phùng tổng lại đi quan tâm cái này?
Trước khi hai vị Hạ thiếu gia nằm viện, Hạ Quan Vân vẫn luôn theo đuổi Phùng Bắc kịch liệt, lâu lâu sẽ đưa cơm trưa tự làm, hoặc là tự mình lái xe mấy chục km mua sủi cảo tôm thuỷ tinh, tóm lại sẽ gãi đúng chỗ ngứa mà đưa một ít đồ Phùng Bắc thích đến.
Nhưng gần đây không có.
Có thể là bởi vì ở nằm viện, không có tâm trạng làm mấy chuyện lấy lòng này. Nhưng là trợ lý luôn đi theo bên người Phùng Bắc thì cô biết, chuyện này là tuyệt đối không có khả năng. Lúc trước cũng có lần Hạ Quan Vân viêm phổi sốt cao nằm viện, lần đó chút nữa hôn mê bất tỉnh cũng không quên dặn dò quản gia dựa theo thói quen đưa một ít điểm tâm tinh xảo đến. Huống chi giờ cũng đã cách lần tai nạn hai ba tháng, bệnh tình của y cũng đã tốt lên.
Nhưng sao lại không có chút động tĩnh nào nhỉ.
Trợ lý theo bản năng nói: “Phùng tổng, ngài muốn ăn đúng không? Tôi lập tức kêu người đi mua!”
Phùng Bắc nhíu mày: “Tôi không muốn ăn.”
Trợ lý nói: “Lúc trước ngài nhìn thấy đồ Hạ đại thiếu đưa tới là đều kêu chúng tôi trực tiếp ném vào thùng rác, nói là hương vị ghê tởm, sao hôm nay lại đột nhiên hỏi tới chuyện này?”
Phùng Bắc nhấp môi, sườn mặt căng thẳng, ngắt lời: “Gần đây cậu ấy cũng không gọi điện thoại đến sao?”
Lúc trước lâu lâu Hạ Quan Vân sẽ gọi điện thoại đến văn phòng trợ lý Phùng Bắc, nhắc cô thời tiết hoặc là tình hình giao thông, kêu cô chăm sóc Phùng Bắc cho tốt.
Trợ lý cẩn thận trả lời: “Không có.”
Phùng Bắc nhăn mày, không nói chuyện nữa, đạp chân ga phóng đi. Trợ lý đứng tại chỗ trong chốc lát, từ kính chiếu hậu thấy sắc mặt tối tăm của Phùng tổng, một ý nghĩ chợt lóe lên rồi biến mất.
Quán cà phê vang lên tiếng dương cầm nhẹ nhàng.
Ngồi đối diện Phùng Bắc là một người đàn ông trung niên, nửa hói đầu, mặc áo khoác màu đen, kính đen, tuy rằng nhìn hơi mệt mỏi, lại rất có khí chất văn nghệ. Đôi tay cầm ly cà nữa phê vẫn còn dính một ít thuốc màu xanh đỏ chưa kịp rửa, có thể đoán là vừa từ phòng vẽ tranh ra.
Giáo sư Lý đánh giá người đàn ông anh tuấn lạnh nhạt trước mặt, trong lòng đã đoán được hắn là ai. Giáo sư Lý đã dạy Hạ Quan Vân và Chu Tuấn nhiều năm, coi hai người như đệ tử chân truyền, chỉ là sau này Chu Tuấn nháo loạn với Hạ Quan Vân, tức giận đi du học, giáo sư Lý mới dần mất liên lạc với Chu Tuấn. Nhưng mấy năm nay Hạ Quan Vân vẫn thường xuyên đến thăm ông, nói muốn tiếp tục được ông chỉ dạy.
Giáo sư Lý đương nhiên biết Hạ Quan Vân có người trong lòng cầu mà không được.
Hạ Quan Vân là thanh niên có tính tình không tốt lắm, có thể nói là hơi lỗ mãng, nhưng khi nói tới người trong lòng lại hận không thể dùng hết thảy từ ngữ tốt đẹp trên đời. Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng khi giáo sư Lý thấy Phùng Bắc, không thể không thừa nhận, người trước mắt này có khí chất thật sắc bén xuất chúng.
Phùng Bắc không có trò chuyện nhiều, ngón tay thon dài cầm chiếc ly, lại không uống, trầm giọng hỏi: “Tình huống giống như cậu ấy, còn có cách nào có thể tiếp tục vẽ tranh bằng tay trái không?”
“Phùng tổng.” Giáo sư Lý có chút bất đắc dĩ: “Vẽ tranh ai cũng có thể vẽ, nhưng cậu ấy không phải thuận tay trái, vẽ bằng tay phải và vẽ bằng tay trái khác nhau một trời một vực. Phùng tổng, ngài nghĩ tất cả mọi người đều là thiên tài sao, cái gì muốn là cũng có thể làm được?”
Phùng Bắc nhìn ông chằm chằm, không rên một tiếng.
Giáo sư Lý nói: “Một nghệ sĩ muốn vẽ thuần thục bằng tay phải đã cần bảy tám năm, mặc dù như vậy cũng đã đủ khó, nhưng đó đã là thiên tài ngàn dặm có một. Ngài muốn vẽ bằng tay trái? Vậy thì cũng phải luyện mười năm tám năm không chừng. Bắt đầu từ con số không, như phế vật luyện những mười năm tám năm, ai sẽ chịu được đây?”
Phùng Bắc không nói chuyện, tay nắm ly có chút cứng đờ, hơi nước bốc lên từ chiếc ly, phảng phất như đọng lại.
Giáo sư Lý thật sự rất hận, nặng nề thở dài, ném cho Phùng Bắc mấy tấm ảnh chụp. Đó là ảnh chúc mừng lúc Hạ Quan Vân làm triển lãm tranh, trên ảnh chụp thanh niên nhiệt tình dào dạt, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin bừng bừng, giống như thái dương cực nóng có thể hòa tan hết thảy, một nụ cười có thể cảm nhiễm mọi người. Lần trước Phùng Bắc ở cửa phòng bệnh đã thấy, cậu và Chu Tuấn đàm luận về sự nghiệp vẽ tranh rất nhiệt tình yêu thương, lúc đó có vài phần bóng dáng bây giờ.
Phùng Bắc nhìn tấm ảnh, hơi thất thần. Hắn chưa từng thấy một Hạ Quan Vân như vậy, ở trước mặt hắn, Hạ Quan Vân luôn rất cẩn thận, luôn lo được lo mất, luôn sợ mình làm không tốt. Nếu không phải bởi vì thích một người, sao có thể trở nên yếu đuối hèn mọn như vậy? Nhưng hắn chưa bao giờ suy nghĩ, hắn đã đối với Hạ Quan Vân như thế nào. Nếu về sau vĩnh viễn cũng không thể vẽ tranh, Hạ Quan Vân sẽ ra sao?
“Tôi đã dạy rất nhiều học sinh, Quan Vân là người có thiên phú nhất, loại thiên phú của cậu ấy là về trực giác, tinh tế như khứu giác của mãnh thú. Cậu ấy cũng rất nỗ lực, mặc dù đã đạt được những giải thưởng lớn nhỏ trong nước, nhưng mấy năm nay vẫn đi học không gián đoạn. Lúc trước tôi còn nghĩ, một ngày nào đó cậu ấy sẽ phi thường phi thường kiệt xuất, là một hoạ sĩ đứng đầu.”
“Nhưng là giờ xem ra, có lẽ không có khả năng nữa rồi.”
“Thiên phú của cậu ấy bị bỏ phí vì cậu, nếu tay phải trị không hết, chuyện vẽ tranh này có thể sẽ trở thành vết sẹo vĩnh viễn trong lòng Quan Vân.”
Nhưng lời này của giáo sư Lý đều là sự thật, Phùng Bắc không thể nào phản bác. Tiễn người đi rồi, hắn vẫn cứ ngồi ở vị trí ban đầu, ngồi đến cứng đờ, đến khi cà phê nguội lạnh, cảm xúc phức tạp dần hình thành.
Không thể không thừa nhận, hắn chưa từng suy xét đến tình huống này, khi bác sĩ nhắc nhở Hạ Quan Vân sẽ rất nguy hiểm, trong lòng hắn cũng chỉ cười lạnh, không xem là chuyện quan trọng.
Hạ Nhược Phong xem như ân nhân cứu mạng của hắn, hắn vẫn luôn cho rằng, mình lựa chọn bảo toàn tính mạng cho Hạ Nhược Phong trước là hoàn toàn không sai.
Nhưng mà vì sao......
Vì sao hắn lại dao động như thế này.
Không phải là hắn rất chán ghét Hạ Quan Vân sao, đúng, không sai, rất chán ghét, nhưng mà...... Giây tiếp theo Phùng Bắc lại lần nữa bị cơn rét lạnh bao vây, hắn chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình. Hẳn là hắn sinh ra một chút quan tâm đến Hạ Quan Vân mới là sai lầm.
Khi Phùng Bắc xuất hiện bên ngoài phòng bệnh, trời cũng đã tối, bởi vì là mùa đông, bên ngoài có tuyết rơi, đọng lại trên đầu vai, bị điều hòa ở hành lang làm tan chảy, biến thành nước. Trên hành lang có hộ sĩ thấy hắn, vừa định kêu ra tiếng đã bị một ánh mắt sắc lạnh liếc qua, lập tức im lặng.
Phùng Bắc cũng không biết vì sao mình lại đến nơi này, hắn muốn đến chứng minh cái gì, chứng minh mình không để ý Hạ Quan Vân chút nào, nhưng mà —— khi hắn đứng lặng ngoài phòng bệnh, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, lập tức sững sờ ở nơi đó.
Tạ Quan Sư cuộn tròn trên đầu giường, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, quả thực không giống như đang sống. Một bàn tay y cầm dao gọt hoa quả, một bàn tay khác cầm quả táo, sườn mặt đối diện với Phùng Bắc, đôi mắt đen như mực như đốm lửa tắt ngúm giữa đêm đông, có chút tĩnh mịch, không chớp mắt nhìn chằm chằm quả táo trên tay, tay phải run rẩy cầm dao nhỏ, chầm chậm gọt.
Nhưng không thể nào, rõ ràng y đã dùng hết sức lực, nhưng vẫn không có cách nào điều khiển cây dao, chỉ có thể vụng về để từng khối vỏ táo rơi xuống, quả táo trong tay bị gọt ra hình dạng xấu xí.
Tay run rẩy không ngừng, ngay cả việc gọt một vòng vỏ táo liền mạch cũng không làm được.
Nhưng y cũng không từ bỏ, vẫn cố chấp một lần nữa cầm một quả táo khác, bắt đầu một vòng giãy giụa mới.
Trên mặt đất đều là táo bị gọt hư.
Không một cái nào được gọt hoàn mỹ, từ những vết gọt xấu xí đó đã có thể nhìn thấy tuyệt vọng tràn đầy của y. Rõ ràng là một họa sĩ, nhưng hiện tại lại không thể cầm bút vẽ, tất cả mơ ước đều vỡ vụn, xa xôi không thể với tới.
Phùng Bắc cứ nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy mình thế nhưng không thể nào dời tầm mắt khỏi đối phương, hắn chưa từng thấy một Hạ Quan Vân nghiêm túc như vậy, phảng phất có loại hấp dẫn trí mạng, loại khát vọng không màng tất cả, làm người loá mắt.
Tầm mắt hắn dõi theo cái trán trắng tinh của đối phương, một đường trượt xuống, đi qua chiếc mũi thanh tú, đôi môi hơi mỏng, màu môi tái nhợt, gần như khô nứt, giống như đã hơn mười ngày không uống nước. Trước khi Phùng Bắc nhận ra, yết hầu hắn giật giật, cánh môi kia tựa hồ có mê lực nào đó, làm hắn muốn hôn lên đôi môi ấy, dùng sự ướt át thấm ướt vết rạn trên cánh môi.
Lại một quả táo thất bại. Dao nhỏ vô lực trượt khỏi tay Tạ Quan Sư, y an tĩnh nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, tuyệt vọng trên mặt im lặng tràn lan. Cuối cùng y vẫn không thể cầm bút vẽ, thậm chí gọt trái cây cũng không thể. Y hoàn toàn đã thành một phế nhân.
Khóe miệng y kéo ra nụ cười thê lương, dường như phòng tuyến tâm lý đã hoàn toàn tan rã, không thể chịu được nữa.
Y ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cái tay kia, xắn tay áo lên tới khuỷu tay, hoàn toàn để lộ nửa tay phải.
Y cười một tiếng, thần sắc thống khổ.
Trong lòng Phùng Bắc căng thẳng, tay nắm lấy chốt cửa, tầm mắt dõi theo cánh tay đầy những vết sẹo. Bàn tay cậu rất đẹp, năm ngón tay thon dài, non mềm trắng nõn, đầu ngón tay mượt mà, nhưng thời gian dài bệnh tật làm người ta không nỡ nhìn thẳng, dù cho những vết sẹo đó có thể nhờ kỹ thuật khoa học hiện đại làm mất đi hơn nửa, nhưng vết sẹo dài nhất từ mu bàn tay kéo dài đến cổ tay, là không thể tiêu trừ.
Phùng Bắc đã hoàn toàn ý thức được. Về sau, người trước mắt sẽ không thể vẽ tranh, không thể vẽ vật thật, không thể làm triển lãm tranh. Càng không thể để lộ đoạn cổ tay, bởi vì bên trên có một vết sẹo xấu xí.
Chỉ còn lại một bàn tay có thể dùng sức, về sau ngay cả cột dây giày, thắt cà vạt, đều phải luyện tập một lần nữa.
Tàn tật.
Cuối cùng vẫn không thể sinh hoạt giống người bình thường, không thể có được một cuộc sống bình thường.
Chẳng lẽ đây là cái giá y phải trả khi thích Phùng Bắc sao?
Vậy cũng thật tàn nhẫn mà......
Phùng Bắc nhìn Tạ Quan Sư, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn. Loại đau đớn này cực kỳ xa lạ, giống như bị thứ gì đó xé mở trái tim, sau đó ở đi vào, ở trong lòng đó đào từng cái hố, làm hắn không thể không kêu lên đau đớn.
Hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này. Đau đớn từ đầu quả tim lan ra, Hạ Quan Vân càng tuyệt vọng, hắn càng đau.
Đây là có chuyện gì?
Hắn nhìn Tạ Quan Sư rũ đầu, hình như đang nỉ non cái gì.
Hắn không tự chủ được muốn nghe lén ——
“Tôi không trách hắn, đến nước như vậy tôi vẫn yêu hắn vô cùng, có phải tôi rất buồn cười hay không?”
Ánh đèn chiếu lên thanh niên đang lẩm bẩm. Cậu ngơ ngẩn nhìn tay mình, khóe miệng gợi lên một nụ cười, từ góc độ của Phùng Bắc, nụ cười kia nhuốm đầy tuyệt vọng. Thân hình người tái nhợt gần như trong suốt, tuyệt vọng rồi lại không thể ngăn tình yêu nóng bỏng. Cái loại cảm giác giống như thiêu thân lao đầu vào lửa này, thẳng tắp đâm vào trong mắt Phùng Bắc, đem hết thảy thiêu đốt không còn lại thứ gì.
Phùng Bắc sững sờ tại chỗ, trong nháy mắt này, đau đớn trong lòng lại nhiều thêm một loại cảm giác khác, là cảm giác rung động.
502 kêu lên: 【Chúc mừng anh Tạ nhe, độ hảo cảm của đối tượng công lược lại tăng thêm 15!】