“ Hệ thống tạo một bức hắc thiết cấp đồ đằng thần trụ cho ta.”
Sau 5 phút, từ chỗ hư vô, một bức đồ đằng trực tiếp xuất hiện trên tay Đường Tăng. Mở bức đồ đằng ra nhìn một chút Đường Tăng liền cảm thấy hài lòng. Trên bức đồ đằng là một vị hòa thượng tay cầm tích trượng, thân mặc cà sa, hai mắt có những vòng xoáy kỳ lạ khiến bất kỳ ai nhìn vào đều có cảm giác như linh hồn bị kéo ra vây. Sau lưng vị hòa thượng là một cổ thụ tán lá sum suê, trên thân là một dây leo hoa vàng.
Trên trời là một đôi giao long bay lượn hướng về hòa thượng. Tổng quan mà nói, bức đồ đằng này toát ra một khí chất hài hòa mà không kém phần bá đạo.
Cuộn bức đồ đằng lại, Đường Tăng lấy ra một thỏi vàng trong lộ phí ra. Hướng tên thủ lĩnh gọi.
- Các vị thí chủ đều đứng dậy đi. Nơi này ta có một bức thần họa, cùng một thỏi vàng. Ta giao 2 thứ này cho các vị để các vị xây một ngôi miếu, thờ cúng bức họa này, cũng ra sức tuyên truyền cho ngôi miếu này. Việc này làm tốt chính là tạo phức cho bách tính, nghiệp lực trên người các thí chủ cũng rửa sạch, sau này nhập địa ngục sẽ không cần chịu khổ. Hơn nữa bức thần họa này nếu quanh năm cúng bái sẽ biến linh khi các ngươi gặp nguy hiểm không thể chống đỡ liền hướng thần miếu triều bái, sẽ có kẻ ra giúp đỡ các ngươi tai qua nạn khỏi.”
17 tên đạo tặc sau khi trải qua “địa ngục” liền đối với Đường Tăng tôn kính vô cùng, nay nhận được mệnh lệnh của Đường Tăng đối với bản thân vô hại trăm lợi liền nhanh chóng đáp ứng.
Nhận lấy tiền cùng đồ đằng, 17 tên đạo tặc nhanh chóng đi làm nhiệm vụ của mình, chính là nhiều năm sau, một tòa thần miếu ở nơi đây xuất hiện được vạn dân kính ngưỡng, mỗi lần có yêu quái xuất hiện, dân chúng chỉ cần quỳ lạy, bái tế lập tức một cây cổ thụ xuất hiện đưa ra khí thế chấn áp yêu quái, một đôi giao long từ thần miếu lao ra giết chết kẻ xâm phạm. Xung quanh tòa thần miếu cũng có vô số dân chúng kéo tới sinh sống, ngày ngày triều bái thần miếu.
Sau khi mấy tên đạo tặc đi xa khuất bóng, Đường Tăng quay trở lại nhìn vào khoảng trống đằng xa.
- Ngộ Không đã về rồi?
Tôn Ngô Không nghe vậy liền bay ra.
- Khặc khặc... Sự phụ quả không đơn giản, trên đời này thật ít người phát hiện ra lão Tôn. Sư phụ, lão Tôn lần này tới Đông hải lấy được hơn 2000 cân loạn thạch, ở chỗ Hỏa đức tinh quân chiếm lấy 10000 cân, sau đó lẻn vào vườn đào trộm ra 1 khối tức nhưỡng, cái này liền đưa cho người.
Tôn Ngô Không lấy ra 3 cái túi trữ vật giao cho Đường Tăng. Nhìn 3 cái túi biến mất trong tay Đường Tăng, Ngộ Không liền khẳng định sư phụ mình không đơn giản, không gian thần thông trên đời này không phải ai cũng có được mà cho dù có được, muốn tu luyện cũng không đơn giản.
- Sư phụ, vừa rồi ngài làm hì đám đạo tặc kia vậy?
- Là một môn đơn giản thần thông mà thôi. Vi sư dùng nhất mộng hoàn lương kéo bọn họ vào mộng ảo thế giới, cho họ cảm nhận hình phạt sau khi chết.
- Ha ha... Sư phụ ngài làm thật đẹp...
- Được rồi, chúng ta lên đường thôi.
Trong lòng Đường Tăng lúc này trăm mối ngổn ngang. Theo như diễn biến câu truyện, Tôn Ngộ Không lúc này hẳn là giết chết con hổ, sau đó lại đánh chết lũ đạo tặc khiến bản thể Đường Tam Tạng tức giận giáo huấn một trận, khiến Tôn Ngô Không một bụng hỏa khí liền bỏ đi. Cuối cùng Quan Âm xuất hiện khuyên bảo quay trở lại cùng Đường Tăng lừa Ngộ Không đeo lên kim cô chú. Nhìn lên cái đầu trống trơn của Tôn Ngô Không, khiến Đường Tăng vô cùng phân vân, Tôn Ngộ Không bản thân có thú tính, tính tình lại kiêu ngạo ham sĩ diện, là kẻ có thù tất báo, tuy rằng 500 năm trấn áp khiến tính tình có vẻ tốt lên một chút nhưng trong thâm tâm vẫn chỉ là một hầu yêu. Nếu Đường Tăng lừa Ngộ Không đeo lên kim cô chú, chắc chắn Tôn Ngô Không sẽ hận chết Đường Tăng. Nhưng không đeo lên, tính tình con khỉ này không thể áp chế, tới một lúc nào đó chỉ sợ nó lật trời.
Đang lúc Đường Tăng suy nghĩ, một bà lão tay cầm quải trượng cùng một giỏ sách xuất hiện.
- Vị hòa thượng đây, xin hỏi ngài đi đâu vậy?
Tỉnh lại từ trong suy nghĩ, Đường Tăng theo phép lịch sự nhảy xuống ngựa cúi chào bà lão.
- A di đà phật, bần tăng đến từ Đông thổ Đại Đường nay đi Tây thiên bái phật cầu kinh, xin hỏi lão thí chủ đây là đang làm gì.
Bà lão nghe vậy mắt hơi rơm rớm nước mắt.
- Lão đây là đi thăm mộ con trai trở về. Con trai lão xưa làm chuyện xấu, về sau muốn quy y cửa phật để chuộc lại tội lỗi năm xưa, nhưng vừa vào cửa phật được 3 ngày thì bị kẻ thù cũ kéo tới giết chết. Nay lão đây cũng chỉ có một thân một mình...
Bà cụ vừa nói vừa chấm nước mắt.
- A di đà phật, thí chủ không nên quá đau buồn, người chết không thể sống lại, cho nên chuyện đã qua cứ để nó qua đi, con trai thí chủ ở hoàng tuyền chắc chắn không muốn ngài cứ sống trong đau buồn như vậy.
- Nghe ngài nói vậy, lão cũng an lòng.
Sau đó như nhớ ra chuyện gì, bà lão lấy ra một bộ tăng y cùng một chiếc mũ.
- Đây là bộ tăng y của con lão, nếu sư phụ không chê thì đưa bộ này cho đồ đệ của ngài mặc lên cũng được.
Nghe vậy, trái tim Đường Tăng rơi phịch một cái, băt đầu rồi, bà lão này 100% là Quan Âm bồ tát, thật không nghĩ bồ tát cũng có một thân diễm kỹ như vậy. Đang lúc Đường Tăng bi thương thay cho đồ đệ mình, thì Tôn Ngô Không đã chạy tới cầm chiếc mũ đội lên đầu mình, vui sướng.
- Đừng...
Đường Tăng lúc này nói ra thì đã muộn, để tránh cho người khác nghi ngờ liền đổi giọng.
- Con khỉ này, chưa cảm ơn người ta mà đã như vậy rồi. Lão thí chủ xin tha cho đồ đệ bần tăng tội vô lễ.
Bà lãi không nói gì, chỉ cười một cái, một làn khói bốc lên, lúc sau bà lão đã biến mất chỉ còn lại Quan Âm bồ tát.
Đường Tăng vội cúi chào.
- Đệ tử tham kiến Quan Âm bồ tát. Ngộ không còn không mau chào bồ tát.
Ngộ Không lúc này mới từ vui vẻ trở về, tham kiến bồ tát, tham kiến bồ tát. Bồ tát cái mũ này của ngài rất hợp với ta, đa tạ ngài rồi.
Đường Tăng cảm thấy thật mất mặt thay cho Tôn Ngộ Không, bị người ta buộc xích lên cổ vẫn còn đi cảm ơn. Không biết lúc sau phát hiện ra rồi thì Tôn Ngô Không biểu lộ như thế nào đây.
Bồ tát nghe thế cười cười, tay đặt trước ngực niệm thứ gì đó.
Lúc này Tôn Ngô Không mới phát hiện không đúng, cả đầu đau nhức khó chịu, như có sợi dây xiết chặt lại vậy. Vội vàng tháo chiếc mũ ra liền phát hiện trên đầu nhiều ra một cái vòng. Cơn đau vẫn không giảm bớt khiến Ngộ Không trở lên điên cuồng, ra sức đập đầu xuống đất, lấy gậy như ý ra cậy tuy nhiên vẫn không thể tháo chiếc vòng ra. Ngay cả Đường Tăng nhìn cảnh này cũng phải đau thay cho Tôn Ngộ Không chứ nói chi người phải chịu.
- Bồ tát xin ngài mau dừng tay, Ngộ Không có làm gì sai mà ngài lại làm vậy với nó.
Bồ tát lúc này mới dừng tay lại.
- Con khỉ này tính tình ngang bướng, trên đường đi lấy kinh sẽ chọc họa, nay ta đeo lên kim cô chú cho nó, lại truyền khẩu quyết cho ngươi, đợi khi nó không chịu nghe lời ngươi cứ niệm khẩu quyết là được.
Ngộ Không từ cơn đau tỉnh lại, vội vàng vùng lên.
- Bồ tát, ta sẽ nghe lời, người không cần đeo cái này lên cho ta, người mau tháo nó ra.