Đường Tăng nhảy xuống khỏi ngựa, chắp tay trước ngực nói với đám đạo tặc.
- A di đà phật, xin hỏi các thí chủ đây là muốn cướp bần tăng?
- Hỏi thừa, liệu hồn giao đồ ra đây.
- Các vị thí chủ, đều là tráng dĩ khỏe mạnh há cớ gì không chịu làm ăn lương thiện lại muốn đi vào con đường tội lỗi này.
- Mẹ kiếp, hoà thượng thật lắm mồm, anh em lên giết hắn.
Đường Tăng vôi đưa tay lên ngăn cản.
- Các vị xin dừng tay, các vị cũng thấy trên người ta cũng không coa hành lý, đó là ta đã đem hành lý giấu nơi khác. Nếu các vị giết ta bây giờ cũng chẳng chiếm được bao nhiêu tiền, tới lúc đó làm sao chia?
Đám đạo tặc lập tức nhìn về phía Đường Tăng xác nhận không có hành lý khiến tên thủ lĩnh tức hơn.
- Đồ đâu? Giao ra đây ta tha cho ngươi một mạng.
- Các vị thí chủ, trên đời nhân quả tuần hoàn, trên người các vị dính không ít nghiệp lực, nếu không giải quyết ổn thỏa chỉ e là sau này chết đi, rơi vào địa ngục chắc chắn chịu nhiều dày vò.
- Hừ quản nhiều như vậy làm gì? Hiện tại sống là được sau này chết rồi tính.
Đường Tăng thở dài vung tay lên.
- Các vị không tin? Vậy ta liền giúp các vị nhìn xem bản thân phải chịu quả báo như thế nào.
Đường Tăng vừa dứt lời, hư không liền xuất hiện một cánh cồng lớn cao chừng 20m, rộng 5m, trên 2 cánh cửa chạm trổ đầu hình quỷ sai, ma quỷ rùng rợn, từ cánh cửa không ngừng tỏa ra không khí chết chóc.
Đám đạo tặc hoảng sợ lui lại cảnh giác. Lúc này cánh cửa liền mở ra, một lực hút cường đại kéo hơn 10 tên đạo tặc vào trong tiếng la hét kinh hoàng.
Đường Tăng chậm rãi bước vào cánh cửa nối liền địa phủ, vừa bước qua cánh cừa, 17 tên đạo tặc đã sớm bị ép quỳ dưới đất, hai bên là âm binh âm tướng, đầu trâu mặt ngựa đứng xếp hàng. Trên đài cao, một vị dáng người béo tròn, da ngăm, khuôn mặt đanh thép đầy uy nghi, ngồi nhìn lăm lăm vào 17 tên đạo tặc. Lúc này một tên quỷ sai đứng ra, dõng rạc đọc tên tuổi từng tên cướp một, sau đó là chuyện tốt, chuyện xấu trên đời đã làm qua. Sau đó bị đầy đi xử tội, có kẻ thì bị rút lưỡi lột da, kẻ thì bị đầy vào biển lửa, leo núi đao, ngũ mã phanh thây,...
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp địa ngục, tiếng cầu xin, tiếng ai oán như muốn vọng tận thiên khung.
Đường Tăng đi tới dưới núi đao, nơi tập trung nhân số chịu phạt đông đảo nhất.
Lúc này 7 tên đạo tặc bị quỷ sai bắt leo lên núi đao, chỉ cần tên nào không chịu nền bị roi quất lên thân. Mấy tên đạo tặc chậm rãi leo lên núi đao, mỗi giây mỗi khắc bọn chúng đều bị lưỡi đao sắc lạnh cắt lên fa thịt. Bỗng một tên vì đau quá mà trượt chân ngã xuống, kết quả là bị chém thành mảnh nhỏ, thân thể thành thịt nát. Tưởng chừng như thoát khỏi khổ hình, nhưng mấy giây sau, thân thể của tên cướp một lần nữa trọng tố lại, bị buộc leo lại từ đầu. Mấy tên khác thấy vậy, không dám lơ đãng, nhịn đau mà đi lên.
- Ha ha lão tử xong rồi... Lão tử leo xong rồi...
Một tên đạo tặc nhanh chóng leo lên đỉnh, lúc này thân thể huyết nhục đã mơ hồ, máu không ngừng chảy xuống.
Vút... Một tiếng roi phá không bay tới quất trúng tên đạo tặc vừa leo xong khiên hắn lăn xuống dưới chân núi. Cơ thể lại được trọng tố một lần nữa, lại một lần nữa leo lên.
- Tại sao? Không phải ta leo xong rồi sao... Tại sao lại bắt ta tiếp tục... Ta không phục...
Chaaaaát... Tiếng roi quất vào da thịt lại vang lên.
- Giết người cướp của, tội nghiệt đầy mình leo núi đao 20 năm, lúc này ngươi mới leo được nửa ngày đã muốn dừng?... Tiếp tục cho ta.
Tên quỷ sai vừa đánh vừa nói.
.....
Đường Tăng lại qua bên rút lưỡi nhìn một cái, sự kinh khủng cũng không kém là bao, mỗi khi lưỡi bị rút ra xong, trong miệng lại mọc ra cái mới, không ngừng không ngừng thi hình, khiến tội nhân cũng không thể kêu la chỉ có thể nước mắt lưng tròng sống trong đau đớn.
Cảm nhận được thời khắc đã đủ, Đường Tăng vung tay một cái thu hồi nhất mộng hoàn lương. Không gian địa ngục biến mất, thay vào đó là trời xanh mây trắng bình thường. Mấy tên đạo tặc lúc này như thoát khỏi mộng, cơ thể run rẩy vài cái trực tiếp ngã quỳ xuống đất.
- Các vị thí chủ các ngươi cũng nhìn rõ đi đây chính là trừng phạt sau này mà các ngươi chết đi phải nhận lấy. Như vậy ta hỏi các ngươi một câu, các vị còn muốn làm cướp sao?
Cả đám 17 tên đạo tặc lúc này mới hoàn hồn trở lại, liên tục đập đầu cầu xin.
- Xin thánh tăng tha mạng, xin thánh tăng cứu giúp, chúng ta sẽ sửa đổi, ta không muốn bị như vậy nữa.
Đường Tăng gật đầu một cái xác nhận đám đạo tặc này còn có thể cứu được liền nói.
- Các vị thí chủ cũng thấy đi. Trên người các vị nghiệp lực nặng lề, muốn sau này chết đi bớt phải chịu đau khổ, vậy từ giờ trở đi các vị cần sửa đổi, hành thiện tích đức, chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.
- Đa tạ thánh tăng khai ân, đa tạ thánh tăng khai ân...
“ Chúc mừng ký chủ giúp cho 17 tên hung ác đạo tặc lấy lại thiện tính. Khen thưởng 1360 điểm công đức. Sau này mỗi một tên đạo tặc hành thiện tích đức, ký chủ có thể nhận lấy 10% công đức từ bọn họ.”
Đường Tăng lúc này quả thật vui sướng tột cùng, bỏ ra 200 điểm công đức thu về hơn 1300 điểm, đã thế sau này còn được hưởng công đức ké nữa chứ. Nghĩ nghĩ một hồi Đường Tăng liên lạc hệ thống.
“ Hệ thống, ngươi có thể làm một cái đồ đằng thần trụ cấp thấp, lấy ta làm trung tâm, giao long cùng già mộc làm nền được không?”
“ Có thể thưa ký chủ. Nếu chỉ là hắc thiết cấp sẽ tiêu tốn 500 điểm công đức, thanh đồng là 2000, bạc trắng 10000, hoàng kim và kim cương cũng không cần bàn.”
“ Ân... Hệ thống có phải hay không, nếu ta cho mấy tên này lập thần miếu, lấy đồ đằng của ta cúng bái sẽ thu được công đức điểm.”
“ Sẽ không thưa ký chủ. Công đức điểm là thông qua nhân quả chi lực mà đến, thống qua cúng bái ký chủ chỉ có được hương khói chi lực hay còn gọi là tín ngưỡng chi lực. Tuy không thể trực tiếp thu lấy công đức điểm nhưng hệ thống kiến nghị ký chủ nên làm như vậy.”
Đường Tăng nghe được hệ thống nói nửa trước liền hụt hẫng, nhưng nghe thấy nửa sau liền vui vẻ trở lại.
“ Có chỗ tốt gì?”
“ Hiện tại ký chủ tu luyện một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác với Tây du, là luyện hồn quan tưởng thuật. Tín ngưỡng chi lực có tác dụng với ký chủ xét về mặt nào còn có tác dụng to lớn hơn công đức điểm. Sau khi ký chủ tu luyện qua luyện khí sĩ bước vào khai linh kỳ, rồi lại tới dung linh kỳ tới lúc này tác dụng của tín ngưỡng lực liền hiện ra.”
“ Cụ thể đâu.”
“ Ở dung linh kỳ, thân thể và linh hồn của ký chủ dung hợp làm một, nếu như một ngày nào đó ký chủ gặp địch nhân cường đại bị đánh chết hoặc thọ nguyên hao hết mà chết, chỉ cần người khác thông qua đồ đằng này triều bái ký chủ tới một ngày nào đó, cho dù linh hồn bị đánh tan cũng có thể tập hợp sống lại một lần nữa. Có thể nói nếu tín đồ của ký chủ không dứt, ngài có thể vĩnh cửu trường tồn. Hơn nưa nếu như ký chủ phân ra một sợi thần niệm dung nhập vào đồ đằng, dù ở xa cách mấy ngài cũng có thể điều khiển đồ đằng. Nếu đồ đằng chứa đựng tín ngưỡng đủ nhiều tới lức đó chỉ cần tín đồ triều bái, thần thông có thể hiển linh.”