Tây Lam Yêu Ca

Chương 155: Chương 155: Ám Thiên * Thính Lâu




Bầu trời đầy sao, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, hoàng cung Đông Lăng cũng đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng. Cung nữ tới lui không ngừng xuyên qua hành lang điêu khắc tinh xảo, trong tay là những mâm rượu cùng món ngon tinh mỹ, thật cẩn thận nâng vào yến hội ở đại điện.

Mà trong đại điện, Đông Lăng vương ngồi trên ngự tọa cao cao, mặt cười thân thiện hệt như một pho tượng Di Lặc, cười đến híp cả mắt.

Nhưng sau nụ cười kia, ánh mắt đục ngầu của Đông Lăng vương thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang tính kế làm người ta không khỏi cảm thấy giả dối.

Đông Lăng vương tại vị cũng gần năm mươi năm, hiện giờ tóc đã sớm bạc trắng, bộ dạng như một cụ già râu bạc. Nhưng bởi vì hàng năm sống an nhàn sung sướng, thân thể không được tập luyện nên có vẻ mập mạp.

Bất quá nếu không xét tới thân phận, thoạt nhìn hệt như một lão nhân phúc hậu, không có gì đáng chú ý.

Lắc nhẹ bình rượu trong tay, ánh mắt đục ngầu của Đông Lăng vương không biết đang suy tính điều gì, không ngừng lướt qua những người có mặt trong yến hội, thỉnh thoảng lại nheo nheo mắt làm người ta không đoán được tâm tư.

Trong yến hội, dựa theo y phục thì chỉ có một số ít là hoàng tộc, số còn lại là đại quý tộc, bọn họ đều là người của các quốc gia khác hiếu kì mà tới, thậm chí có vài người còn có mục đích riêng.

Mà lúc này, những người này đeo mặt nạ tốp ba tốp năm tụ lại, thỉnh thoảng trò chuyện hoặc nhìn về phía cửa.

Không khí yến hội rất hài hòa, nhưng ai cũng biết vũ bão đang ngầm nổi dậy.

“Tây Lam quốc Lam đế bệ hạ đến!”

Theo tiếng thông báo rõ to của ti nghi, bầu không khí vốn rất náo nhiệt lập tức im lặng, mọi người đồng loạt quay lại nhìn ra cửa.

Chỉ thấy tiếng thông báo vừa dứt, cửa đại điện nhất thời xuất hiện hai bóng dáng dị thường chói mắt.

Một là nam tử tuấn mỹ dáng người cường tráng cao lớn, y phục đế vương hắc sắc hoa lệ mặc trên người có vẻ dị thường cao quý, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Mà gương mặt tuấn mỹ lại lạnh lùng kia không hề có biểu tình gì dư thừa, hệt như một vị thần cường đại cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn xuống nhân loại bé nhỏ, làm người ta không dám bất kính, trong lòng cũng vô thức thần phục.

Mà người còn lại là một thiếu niên thân hình tinh tế mảnh mai. Chỉ thấy thiếu niên chỉ khoảng mười ba mười bốn nhưng lại có dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.

Đôi môi phấn hồng nhàn nhạt hệt như cánh hoa anh đào vô cùng mềm mại hấp dẫn, đôi mắt tử sắc đoạt đi lòng người. Mà chiếc vòng trang sức ở giữa trán thiếu niên lóe lên quang mang hắc sắc lại càng tôn lên phần yêu dị cùng thần bí, làm người ta không thể dời mắt.

Dưới ánh đèn thủy tinh ma pháp, mái tóc ngân sắc dài chấm đắc sáng bóng mềm mại kia làm người ta vô thức muốn vươn tay khẽ vuốt kia lại càng tỏa sáng đến chói mắt, làm thiếu niên kia lại càng mông lung như không có thực.

Mà lúc này, không biết thiếu niên đang buồn rầu chuyện gì, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia khẽ nhăn, có vẻ có chút không yên lòng.

Nhưng lúc ánh mắt thiếu niên nhìn về phía đám người trong đại điện lại lập tức khôi phục khí thế cao quý cùng lạnh lùng cao ngạo, uy nghiêm toát ra làm người ta vô thức nảy sinh kính sợ.

“Lam đế bệ hạ!”

Đông Lăng vương cười đến tít cả mắt nghe thấy tiếng thông báo liền đứng lên khỏi ngự tọa, kéo thân thể có chút mập mạp nhưng vững vàng tiêu sái đi tới bên cạnh Tây Lam Thương Khung, bộ dáng có vẻ thân thiết hòa ái tự mình tiếp đón.

Bất quá, lúc ánh mắt Đông Lăng vương thoáng liếc qua thiếu niên tuyệt sắc ở bên cạnh Lam đế, ánh mắt lão thoáng hiện lên quang mang kỳ lạ.

Đứa nhỏ này quá mức tuyệt mỹ quá mức yêu dị, cho dù thân là hoàng tử Tây Lam quốc nhưng vẫn làm người ta nảy sinh sắc tâm cùng chiếm dục.

Nếu không có Lam đế bệ hạ che chở cùng thân phận hoàng tử Tây Lam tôn quý, phỏng chừng báu vật tuyệt thế này đã bị người ta tranh giành độc chiếm.

Một đường dẫn đoàn người Lam đế đi vào đại điện, Đông Lăng vương nhìn thấy ánh mắt ham muốn của đám người nhìn chằm chằm vào tuyệt sắc thiếu niên ở phía sau, không khỏi thầm châm chiếm.

Đám người này thực sự không biết sống chết, đứa nhỏ mà Lam đế sủng ái như vậy sao có thể bị người khác dóm ngó.

Huống chi, một tuyệt sắc thiếu niên cả người đều tản ra hơi thở cấm dục cùng cao ngạo, sự xa cách lạnh lùng cự tuyệt người khác tiếp cận, làm người ta nảy sinh tâm tư khó có thể dập tắt. Bất quá thiếu niên không biết loại hơi thở này lại càng làm người ta nhịn không được muốn khinh nhờn, muốn đặt dưới thân hảo hảo yêu thương một phen.

Một nhân nhi yêu mị tuyệt diễm như vậy, nếu nói Lam đế chưa hưởng dụng qua. Đông Lăng vương tuyệt đối không tin tưởng, theo ánh mắt nóng rực tràn ngập chiếm dục của Lam đế nhìn về phía thiếu niên, làm sao có chuyện không có ý gì với nhân nhi tuyệt mỹ này.

Đáng tiếc, nhân nhi này lại là hoàng tử của Lam đế!

Nói đến nam nhân Lam đế làm người ta kiêng kị, ánh mắt đục của Đông Lăng vương không khỏi hiện lên một tia ghen tị cùng ảo não.

Nam tử tuấn mỹ cao lớn như một vị thần kia vừa tiến vào yến hội lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, làm người ta ước ao, sùng kính hoặc ái mộ, Đông Lăng vương ngoài mặt tươi cười nhưng không khỏi thầm căm hận.

Nam nhân này rõ ràng đã bước vào tuổi bốn mươi, ngồi trên ngôi vị hoàng đế Tây Lam cũng hơn hai mươi năm, nhưng vì sao thoạt nhìn vẫn trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy?

Vốn nghĩ Tây Lam Lam đế cho dù thế nào cũng đã trung niên, dù sao năm tháng không buông tha ai.

Nhưng sáng nay gặp lại thì nam nhân này vẫn là bộ dáng hai mươi tám ba mươi, Đông Lăng vương không khỏi thất kinh.

Hơn nữa khí thế tỏa ra từ người nam nhân tuấn mỹ này làm người ta kiêng kị, nhưng thoạt nhìn bề ngoài không hề có dấu vết năm tháng trôi qua trên người y.

Hơi cụp mi mắt, nhìn Tây Lam Lam đế được người ta chú mục, Đông Lăng vương không khỏi hạ quyết tâm.

Mình là Đông Lăng vương, có quyền thế tối cao vô thượng cùng địa vị tôn quý, sao mình có thể cứ lẳng lặng chờ đợi sinh mệnh trôi qua, cuối cùng chết vì già yếu cơ chứ, trước kia chưa từng nghĩ tới, chính là hiện giờ có cơ hội trường sinh bất lão, vì cái gì mình phải từ bỏ?

Thánh vật bộ tộc Đế Luyện hiến lên, tuy khả năng phiêu lưu rất lớn nhưng không phải không có cơ hội thành công.

Trước kia còn cố kỵ ăn nó sẽ gặp nguy hiểm, chính là hiện giờ, nhìn gương mặt trẻ tuổi đầy sức sống ngay trước mắt, nghĩ tới sau này mình cũng khôi phục bộ dáng trẻ trung lúc thành niên, Đông Lăng vương không khỏi kích động.

Huống chi, lần này mở tiệc chiêu đãi người từ khắp Thương Lam đại lục đến đây không phải vì chuyện này sao?

Mà tình huống hiện tại đối với Huân nhi mà nói có chút không thích ứng. Chú ý tới những ánh mắt chán ghét của những kẻ kia đặt trên người, Huân nhi nhíu mày đồng thời vẻ mặt lại càng thêm phần lạnh lùng.

Ở Tây Lam, Huân nhi là hoàng tử được sủng ái nhất của Lam đế bệ hạ, là thiếu niên cao ngạo mà không ai dám đắc tội, hơn nữa bản thân Huân nhi cũng không phải dễ chọc, tự nhiên không có bao nhiêu người dám bất kính.

Chính là hiện giờ ở Đông Lăng, những người có mặt ở đây đều là người có thân phận từ các quốc gia trên Thương Lam đại lục. Tự nhiên bọn họ không biết trong thân thể thoạt nhìn mềm mại yếu ớt của Huân nhi ẩn chứa sức mạnh cường đại cỡ nào.

Bất quá cố kỵ Lam đế ở bên cạnh thiếu niên, đám người đó cũng không dám làm ra chuyện gì chọc giận nam nhân có quyền thế nhất Thương Lam đại lục, đồng thời cũng là người lãnh huyết vô tình kia.

Đi bên cạnh phụ hoàng, không nhìn tới những ánh mắt ngây ngốc hoặc làm chăm chú làm người ta khó chịu, tuyệt mỹ thiếu niên ngẩng đầu đưa mắt liếc nhìn một nhóm người tụ tập ở đại điện, cuối cùng dừng lại trên người một nam nhân anh tuấn bất phàm.

Nam nhân kia cường tráng ổn trọng hệt như một ngọn núi bất động, cả người tản ra khí thế khiếp người, thoáng nhìn qua đã biết là một chiến sĩ lạnh lùng trải qua những trận chiến giết chóc máu me.

Người kia, không phải Dạ Vô Tàn Mang, chiến thần Đông Lăng vừa gặp hôm nay sao!

Xung quanh nam nhân được xưng là ‘Lục Sát tướng quân’ kia cơ hồ không có nhân loại tồn tại.

Có lẽ vì sát khí tỏa ra từ người Dạ Vô Tàn Mang quá dày đặc nên người khác cơ hồ không dám tiếp cận. Vì thế xung quanh hắn liền vắng tanh.

Bất quá cũng may, không phải tất cả mọi người đều e ngại khí thế lạnh lùng của hắn. Ít nhất sau khi Huân nhi cùng phụ hoàng tới, Huân nhi liền chú ý thấy Thất Nguyệt cùng Đông Lăng Bát hoàng tử đã chạy tới bên cạnh, đang nhìn về hướng mình.

Chính là, nam nhân được Đông Lăng vương phong là quốc sư đâu? Hắn ở nơi nào?

Tầm mắt quét một lược nhưng không hề thấy bóng dáng quen thuộc trong kí ức. Chẳng lẽ hắn vẫn chưa tới.

Ngay lúc Huân nhi chăm chú quan sát những người có mặt trong yến hội, một âm thanh quen thuộc rồi lại xa lạ đột nhiên vang lên bên tai, hấp dẫn lực chú ý của Huân nhi.

“Linh, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.