Tây Lam Yêu Ca

Chương 156: Chương 156: Quốc Sư (1)




“Linh, chúng ta lại gặp mặt a!”

“Là ngươi!”

Huân nhi quay đầu, liền thấy người vừa tiến tới phía sau mình chính là nam nhân lãnh liệt từng gặp lúc Thất ca mang mình ra cung, lão bản phía sau của Ngọc Dịch Quỳnh Lâu, Lâu Ám Thiên.

Chính là sao hắn lại ở đây? Không phải Thất ca nói hắn là thương nhân sao?

Phải biết, người có thể tham gia yến hội đêm nay tuyệt đối không có khả năng là thương nhân có địa vị ti tiện trong mắt đám quý tộc. Hơn nữa, Huân nhi híp mắt, cẩn thận đánh giá nam tử trước mặt.

Nếu bé không nhìn lầm thì trên người hắn chính là phục sức đế vương đi. Tuy hình thức không giống phụ hoàng nhưng tuyệt đối không sai.

“Ha hả, Linh, không ngờ ngươi chính là vị Tây Lam Cửu hoàng tử trong lời đồn a! Ta sớm nên đoán được, có dung mạo như vậy nhưng không ai biết, sao có thể là đứa nhỏ nhà bình thường cơ chứ.”

Ám vệ phái đi tìm hiểu tin tức Vụ Linh thế nhưng lại tay không trở về, một chút cũng không tra ra thân phận của tuyệt mỹ thiếu niên đột nhiên xuất hiện kia, chính hắn không phải đã ý thức được thân phận của thiếu niên này không tầm thường sao?

Chính là cho dù đoán thế nào nhưng lúc nãy thấy Vụ Linh thế nhưng lại đi cùng Tây Lam Lam đế, Lâu Ám Thiên vẫn kinh ngạc vô cùng.

Không ngờ, đứa nhỏ vừa gặp đã làm mình để ý như vậy thế nhưng lại là hoàng tử của Tây Lam Lam đế!

Trách không được, cho dù mình phái người thăm dò cỡ nào vẫn không truy ra chút tin tức. Thật giống như đột nhiên biến mất, tra khắp đế đô Tây Lam căn bản không có người kia.

Mà mục đích mình tới Tây Lam quốc lần đó vốn cũng vì tin đồn Cửu hoàng tử bị ma tộc tập kích. Vốn tưởng nhân cơ hội Lam đế phát hoàng bảng triệu tập thần y khắp thiên hạ có thể để người của mình trà trộn vào hoàng cung Tây Lam, tìm hiểu tình huống của vị Cửu hoàng tử kia.

Nào ngờ, hoàng cung Tây Lam phòng ngự chặt chẽ không một kẽ hở, danh y phái đi cơ bản không có cơ hội gặp thiếu niên tuyệt mỹ như tinh linh kia. Tự nhiên, Lâu Ám Thiên chỉ đành thất vọng quay về. Dù sao lần đó hắn cơ bản không có nhiều thời gian.

Bởi vì tiệc chiêu đãi của Đông Lăng đã gần ngay trước mắt.

Mà tuyệt mỹ thiếu niên vừa gặp đã làm trái tim lạnh băng của hắn nổi lên gợn sóng kia, Lâu Ám Thiên tuy rất muốn mang về nhưng lại không dò ra chút tung tích.

Không ngờ, không ngờ bọn họ lại gặp mặt trong yến hội Đông Lăng, mà Vụ Linh lại là hoàng tử mà Tây Lam Lam đế yêu thương nhất, mục tiêu lần đó của mình tới Tây Lam.

Này có tính là duyên phận không?

Lại nói tiếp, tên Vụ Lan cũng là giả đi. Nếu hắn là Thất ca của Linh, nói cách khác, Vụ Lan kì thật cũng là hoàng tử Tây Lam quốc!

Lâu Ám Thiên, không, hiện giờ là Nam Khê Ám hoàng Ám Thiên Thích Lâu, nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt, ánh mắt không khỏi phức tạp.

“Ngươi là… Nam Khê Ám hoàng?”

Từ phục sức trên người Lâu Ám Thiên, Huân nhi cơ hồ có thể đoán ra thân phận của nam nhân này, hơn nữa trong tứ đại quốc, trừ bỏ vị Nam Khê Ám hoàng vừa đăng cơ chỉ tầm hai lăm hai sáu thì không còn ai trẻ tuổi như vậy, tỷ như Bắc Tang quốc vương, hoặc Đông Lăng vương đều là lão nhân một bó tuổi.

Mà Tây Lam bọn họ, dung mạo phụ hoàng tuy không biến hóa nhưng trong lòng mọi người, phụ hoàng cũng đã bước vào trung niên.

Vì thế người có thể mặc phục sức đến vương, hơn nữa còn có khí thế mãnh mẽ lạnh thấu xương như vậy, trừ bỏ Nam Khê Ám hoàng thủ đoạn tàn độc giết cha sát huynh thì còn ai nữa.

Đối với sự xuất hiện của Lâu Ám Thiên, thậm chí là thân phận đột nhiên chuyển biến, Huân nhi giật mình một chút liền cảm thấy cũng đương nhiên. Dù sao trên người nam nhân này tỏa ra vương khí rất mạnh, ánh mắt cuồng ngạo bễ nghễ, hệt như hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay. Mà hắn, quả thật có tư cách để kiêu ngạo.

Có thể vượt qua đông đảo hoàng tử Nam Khê quốc, leo lên ngai vàng đã nói lên nam nhân này tuyệt đối không đơn giản.

Mà càng làm người ta sợ hãi cùng kiêng kị chính là Lâu Ám Thiên có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn, cho dù phải mang danh giết cha sát huynh hắn cũng không để tâm.

“Ám hoàng bệ hạ, thế nào, ngươi nhận thức hoàng nhi của ta sao?”

Kéo thiếu niên tuyệt sắc gắt gao che chở bên người, Tây Lam Thương Khung thầm cảnh giác nhìn nam tử tà khí đối diện, vị hoàng đế trẻ tuổi vừa đăng cơ không lâu của Nam Khê quốc.

Nam Khê Ám hoàng sao lại quen biết Huân nhi?

Huân nhi có thể nói là chưa từng rời khỏi Tây Lam, cũng không rời khỏi tầm mắt y, như vậy vào lúc nào lại gặp gỡ Nam Khê Ám hoàng mà y không hề hay biết?

Chẳng lẽ lại là Vụ Dịch? Hình như chỉ có lần đó, Vụ Dịch lén mình mang Huân nhi xuất cung.

Nghĩ tới đây, gương mặt Tây Lam Thương Khung không khỏi đen xì. Quả nhiên, phạt Vụ Dịch như vậy là quá nhẹ.

Bên này, Tây Lam Thương Khung lạnh lùng, ánh mắt không chút biến sắc nhìn Nam Khê Ám hoàng, bên kia, ánh mắt Ám Thiên Thích Lâu lại dừng lại trên người tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh Tây Lam Thương Khung.

“Ha hả, Lam đế bệ hạ, nói ra thì ta cùng Cửu hoàng tử điện hạ thật sự hữu duyên a! Thế nhưng lại gặp mặt trong tình huống như vậy.

Nhìn Tây Lam Lam đế cả người tỏa ra hàn khí chớ tới gần, trong lòng Ám Thiên Thích Lâu hơi siết chặt. Xem ra Lam đế bệ hạ quả thực là một nam nhân làm người ta kiêng kị a!

Bất quá, nhìn đế vương tuấn mỹ tòa ra hàn khí lãnh liệt đối diện, ánh mắt Ám Thiên Thích Lâu không hề chùn bước, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.

Nhưng hai chữ ‘hữu duyên’ được nhấn mạnh phát ra từ miệng Ám Thiên Thích Lâu, thực sự làm người ta có cảm giác khiêu khích.

Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên căng thẳng, cảm giác lạnh thấu xương lan tràn khắp yến hội làm đám người tham gia lần này không khỏi cảm thấy khác thường, có chút bất an hoảng sợ. Hơn nữa những người vẫn luôn chú ý tới Tây Lam Lam đế cùng Nam Khê Ám hoàng lập tức hoảng loạn.

Mặc kệ là Tây Lam Lam đế bệ hạ hay Nam Khê Ám hoàng, đều là người không thể đắc tội a!

Không nói tới Nam Khê Ám hoàng thủ đoạn âm ngoan độc ác, vì bản thân có thể làm tất cả, mà Tây Lam Lam đế cũng là người lãnh huyết vô tình a!

Đắc tội bọn họ thì tương đương với mở cánh cửa thông tới hoàng tuyền. Ai cũng có trái tim băng giá!

Ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung về phía ba người nổi bật nhất yến hội, đều im lặng chờ đợi sự tình phát triển.

Bất quá cảm thấy được không khí lạnh thấu xương giữa Tây Lam Lam đế cùng Nam Khê Ám hoàng, trong lòng mọi người vẫn không khỏi tò mò.

“Kia không phải Nam Khê Ám hoàng sao? Sao giống như hắn đang đối nghịch với Lam đế bệ hạ vậy? Đúng là không biết lượng sức. Chỉ mới ngồi lên ngai hoàng đế không lâu thế nhưng lại dám khiêu khích uy nghiêm của Tây Lam Lam đế!”

“Này rốt cuộc là sao? Vừa nãy không phải vẫn còn rất tốt sao, sao giờ lại…”

“Đúng là Lam đế cùng Ám hoàng a, khí thế quả nhiên cường đại, người thường không thể nào sánh bằng. Không hổ là đế vương đại quốc có thực lực mạnh nhất Thương Lam đại lục, khí thế vô tình tỏa ra thôi cũng làm người ta thần phục.”

“Quả nhiên người có thể lên đến ngôi vị hoàng đế đều có thực lực đáng sợ a! Nghe nói tu vi của Lam đế bệ hạ đã sớm đạt tới thượng thiện nhược thủy. Hơn nữa Lam đế lên ngôi cũng hơn hai mươi mấy năm đi, nhưng nhìn sao vẫn còn trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy?”

“Đúng a, ngươi vừa nói thì ta cũng nghĩ tới, bộ dáng Lam đế bệ hạ căn bản không thay đổi chút nào. Sáu năm trước tới Tây Lam chúc mừng Cửu hoàng tử, ta thấy Lam đế vẫn là bộ dạng này, ngay cả già một chút cũng không có. Chẳng lẽ tu vi của Lam đế bệ hạ đã lợi hại đến vậy, ngay cả dấu vết thời gian để lại cũng nhỏ tới mức không thể nhận ra?”

“Đúng vậy! Ta cũng nói sao cứ cảm thấy kỳ quái. Hóa ra là bộ dáng Lam đế bệ hạ quá trẻ a!”

“Ta nghe nói…”



Ánh mắt Đông Lăng vương tuy vẫn chăm chú quan sát động tĩnh bên Lam đế cùng Ám hoàng, nhưng những lời thì thầm vang bên tai lão vẫn nghe hết toàn bộ.

Hơi nheo lại ánh mắt vẩn đục, ai cũng không chú ý tới lúc Đông Lăng vương nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ vẫn trẻ tuổi như trước giữa yến hội, trong mắt thoáng hiện lên ngọn lửa điên cuồng.

Mà lúc này cách Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi không xa, nhóm Thất Nguyệt, Đông Lăng Bát hoàng tử Đông Lăng Phi Liêm cùng Sát Lục tướng quân Dạ Vô Tàn Mang đều tập trung về phía này.

Ở một bên khác, một nam tử oán hận chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên cùng Tây Lam Lam đế vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh mắt trong yến hội.

Vuốt ve vết sẹo dữ tợn trên má trái, Đông Lăng Tam hoàng tử Đông Lăng Quân Nghiêu tràn đầy phẫn hận.

Đều do tiện nhân chết tiệt ki, bộ dáng càng ngày càng yêu nghiệt. Nếu không phải nó mình sao có thể biến thành bộ dạng này. Nếu không phải nó, sáu năm nay mình làm chuyện gì cũng không thuận lợi.

Bộ dáng tai họa làm người ta muốn độc chiếm, ngươi sớm muộn gì cũng phải hối hận vì dám trêu chọc ta!

Bất quá nói tiếp thì thiếu niên yêu dị kia quả thật làm người ta tâm dương khó nhịn a! Thực muốn đặt dưới thân hung hăng chà đạp, làm đến lúc nó phải khóc lóc cầu xin tha thứ.

Liếm đôi môi đột nhiên khô khốc, Đông Lăng Quân Nghiêu không khỏi cảm thấy miệng lưỡi khô, bụng dưới nháy mắt dâng trào ngọn lửa kích động.

Xem ra, lát nữa yến hội chấm dứt mình phải tìm vài thị thiếp dập lửa a.

Nhưng chính vào lúc này, mọi người trong yến hội đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo của ti nghi lại vang lên.

“Quốc sư đại nhân đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.