Tây Lam Yêu Ca

Chương 157: Chương 157: Quốc Sư (2)




Ở một nơi khác trong đại điện, một thiếu niên thanh tú lén lút tới gần, lúc thấy Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi xuất hiện thì đột nhiên dại ra.

Giờ phút này, bởi vì lực chú ý của mọi người đều bị không khí đao kiếm giữa Tây Lam Lam đế cùng Nam Khê Ám hoàng hấp dẫn nên không ai chú ý tới hành động của hắn.

Mà thiếu niên, cũng chính là Tam nhi tử của gia chủ gia tộc Việt Dương, một trong tứ đại gia tộc cổ ở Đông Lăng, Việt Dương Liên.

Lén lút đi tới bên cạnh đứa nhỏ kỳ quặc bộ dáng ngốc nghếch của gia tộc Dạ Vô, Dạ Vô Tê Hoa, khẽ kéo nhẹ ống tay áo, ánh mắt nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ cùng tuyệt mỹ thiếu niên vô cùng bắt mắt bên kia, hỏi nhỏi Dạ Vô Tê Hoa.

“Dạ Vô Tê Hoa, hai người kia không phải ngày đó ăn cơm chung với ngươi ở Đông Nghênh lâu sao? Sao bọn họ lại biến thành người Tây Lam quốc rồi, hơn nữa lại còn là Tây Lam Lam đế bệ hạ a.”

“Làm sao ta biết! Ngươi hỏi ta ta hỏi ai a!” Vốn chỉ là bình thủy tương phùng, hắn nào biết thân phận thật sự của bọn họ! Huống chi, hắn đi theo hai người kia cũng vì ăn ké mà thôi.

Từ lúc thấy Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi xuất hiện đến khi hồi phục tinh thần sau phút kinh hoảng vì ý tức được thân phận của bọn họ, Dạ Vô Tê Hoa rút ống tay áo mình ra từ tay Việt Dương Liên, giận dữ nói.

“Ngươi không biết! Ngươi không biết mà vẫn ăn cơm cùng bọn họ?” Hiển nhiên, Việt Dương Liên rất bất mãn với câu trả lời của Dạ Vô Tê Hoa.

“Việt Dương Liên, ta ăn cơm với ai ngươi quản làm gì! Giọng điệu ngươi là sao? Hệt như nương ta ấy.” Bị giọng điệu trách cứ của Việt Dương Liên chọc giận, Dạ Vô Tê Hoa không khỏi quay đầu trợn mắt với thiếu niên đang căm giận nhìn mình.

Hắn vì cái gì không thể ăn cơm cùng bọn họ, dù sao cũng đâu phải hắn trả tiền. Hơn nữa, lúc đó hắn cũng dựa vào cướp bóc mà sống, có người nguyện ý trả tiền mời cơm, cớ sao lại không chịu chứ.

Đêm nay gặp lại bọn họ trong yến hội, tuy đã sớm đoán được thân phận của nam tử tuấn mỹ như thần chi cùng tuyệt mỹ thiếu niên kia rất có thể là Tây Lam Lam đế cùng Cửu hoàng tử, nhưng Dạ Vô Tê Hoa vẫn cảm thấy có chút bực bội vì bị lừa cùng không được tin tưởng.

Bất quá, này cũng là chuyện bình thường, không phải sao? Dù sao mình cũng là sơn tặc muốn đánh cướp, bọn họ đâu có nghĩa vụ nói thân phận cho mình biết.

Huống chi, nam nhân lạnh lùng kia còn mang theo tuyệt mỹ thiếu niên như vậy, nhưng trừ bỏ một thị vệ trẻ tuổi thì không còn ai khác, chứng tỏ bọn họ căn bản không muốn người khác biết thân phận của mình.

Bất quá nói đến cướp, Dạ Vô Tê Hoa không khỏi rùng mình. Nếu đại ca biết mình thế nhưng lại đi cướp đường, hơn nữa đối tượng còn là hoàng đế cùng hoàng tử Tây Lam, nhất định đại ca sẽ hung hăng giáo huấn một phen.

Mới rời nhà một lần đã bị đại ca cấm cửa, nếu nghiêm trọng hơn thì chẳng phải…

Trời ạ, tuyệt đối không thể để đại ca biết chuyện này. Xem ra đêm nay trở về phải tìm Trừu Đao hảo hảo bàn bạc một phen. Hắn không muốn bị cấm cửa nữa. Lần này nếu không phải phải tiến cung tham gia yến hội, rất có thể mình vẫn còn bị nhốt trong căn phòng u ám kia a.

“Dạ Vô Tê Hoa, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không? Đáng giận, ngươi quả nhiên là người ta chán ghét nhất!” Việt Dương Liên vốn bị lời nói của thiếu niên làm giận đỏ mặt, lẩm bẩm oán trách.

Chính là lúc hắn thấy thiếu niên thế nhưng lại thất thần không biết nghĩ gì, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của mình thì không khỏi phẫn nộ.

Tên chết tiệt này, cho tới giờ không hề để mình vào mắt! Đáng giận mà!

Nghe thấy Việt Dương Liên dám lớn tiếng ồn ào, Dạ Vô Tê Hoa lập tức xoay người bịt kín miệng đối phương, đồng thời có chút chột dạ nhìn về phía Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi.

Việt Dương Liên chết tiệt, muốn hại chết mình mà!

Nếu hiện giờ bị Tây Lam Lam đế cùng Tây Lam Cửu hoàng tử kia thấy mình, kia chẳng phải ngày đại ca phát hiện chuyện mình cướp bóc không còn xa sao? Nhất là lúc Dạ Vô Tê Hoa nhìn qua bên kia, thế nhưng phát hiện đại ca đứng cách Lam đế không xa, vừa quay đầu liếc mắt về phía mình.

Chỉ liếc mắt một cái thôi cũng đủ làm thiếu niên cảm thấy sự tình không ổn. Trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Bất quá may mắn, lúc này lại vang lên tiếng thông báo của ti nghi.

“Quốc sư đại nhân đến!”

Quốc sư đại nhân đến? Theo tiếng thông báo vừa dứt, mọi người liền thấy một bóng nam nhân cường tráng xuất hiện ở cửa đại điện.

Lúc Đế Luyện Tà tiến vào liền cảm thấy bầu không khí yến hội có chút khác thường.

Không ồn ào náo nhiệt như dự đoán mà lặng ngắt như tờ, dường như cố kỵ gì đó. Có cái gì đó không đúng? Chính mình chỉ tới chậm một chút thôi, chẳng lẽ đã bỏ lỡ trò hay gì sao?

Liếc nhìn tình huống trong đại điện, ánh mắt Đế Luyện Tà cuối cùng dừng lại trên người đế vương tuấn mỹ đang tản mát khí thế sắc bén ở trung gian đại điện, ngọn nguồn phát ra bầu không khí quỷ dị này.

Đó là Tây Lam Lam đế sao? Quả nhiên khí thế bất phàm, cả người tràn ngập khí phách làm người ta kính sợ cùng tôn vinh!

Cho dù y chỉ lẳng lặng đứng ở đó, cái gì cũng không làm nhưng vẫn thu hút ánh mắt người khác. Quả nhiên là người được thần che chở, tràn ngập uy áp thần thánh làm người ta kính sợ cùng không thể xâm phạm.

Bất quá, loại hơi thở thần thánh cùng ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ nhìn xuống sinh linh kia lại làm Đế Luyện Tà không khỏi nhíu mày.

Hắn không thích loại tỏa sáng chói lóa đến mức sắp đâm bị thương ánh mắt chính mình này, rất không thích, thậm chí nên nói là chán ghét.

Chính mình đã sớm rơi vào vực sâu tăm tối, cũng quen một mình chua xót trong bóng đêm cô tịch.

Mà nam nhân kia xuất hiện không hiểu sao lại làm Đế Luyện Tà nảy sinh địch ý nồng đậm, nhưng hắn quả thật không biết vì sao trong lòng mình lại có cảm giác mãnh liệt đến vậy. Giống như chính mình đã sớm mất đi một thứ gì đó rất quý giá làm Đế Luyện Tà không hiểu sao cảm thấy đau đớn.

Ánh mắt hơi lóe sáng, hắn phải rất cố gắng mới có thể làm sắc mặt bản thân không lộ ra chút bất thường nào, sau đó dời mắt qua nam nhân bên cạnh đồng dạng cũng có cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.

Tây Lam Lam đế cùng Nam Khê Ám hoàng? Thực thú vị!

Hai người này bất quá chỉ vừa gặp mặt, hơn nữa đều có thân phận hoàng đế tôn quý trên Thương Lam đại lục, nếu bọn họ phát sinh tranh chấp thì khoảng thời gian kế tiếp sẽ không còn nhàm chán nữa a! Tuy nhìn bộ dáng thì Đế Luyện Tà không nghĩ bọn họ ngu xuẩn đến mức để người ta đứng nhìn mình diễn trò.

Kia hắn có cần trợ giúp một chút không? Dù sao hiện giờ hắn tốt xấu gì cũng là Đông Lăng quốc sư.

Mà nếu có thể làm Tây Lam Lam đế cùng Nam Khê Ám hoàng đối địch, lưỡng bại câu thương thì không phải Đông Lăng có thể làm ngư ông đắc lợi sao? Trong mắt thoáng lóe lên tia sắc bén, Đế Luyện Tà bắt đầu tính kế.

Bất quá lúc tầm mắt vô tình nhìn thấy mái tóc ngân sắc dị thường chói mắt ở bên cạnh Lam đế, hô hấp Đế Luyện Tà quả thật ngưng đọng lại.

Vừa rồi bởi vì Lam đế bảo hộ tuyệt mỹ thiếu niên rất chặt chẽ nên Đế Luyện Tà không phát hiện bóng dáng mảnh khảnh của tuyệt sắc thiếu niên đứng cạnh Lam đế cùng Ám hoàng.

Bất quá hiện tại, lúc đi tới gần Lam đế, Đế Luyện Tà có thể thấy rất rõ ràng.

Đó là một thiếu niên tuyệt sắc yêu dị, bất quá chỉ tầm mười ba mười bốn nhưng lại có một đôi mắt lạnh lùng xa cách. Nhất là lúc nhìn về hướng hắn, ánh mắt kia lại càng lạnh như băng làm Đế Luyện Tà không hiểu sao cảm thấy đau đớn cùng rối rắm.

Đế Luyện Tà có thể khẳng định mính chưa từng gặp qua thiếu niên này, nhưng vì sao hiện giờ nhìn thấy sự hờ hững cùng vô tình trong đôi mắt kia lại không khỏi cảm thấy kinh khoảng, hệt như một thứ gì đó rất quý giá đã rời xa chính mình, càng ngày càng xa, vĩnh viễn không quay lại nữa.

Hơn nữa càng làm người ta cảm thấy kì dị chính là thiếu niên tuyệt mỹ này có một mái tóc ngân sắc dài chấm đất cùng một đôi mắt tử sắc giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Tóc ngân sắc ở Thương Lam đại lục tuy hiếm nhưng không phải không có, nhưng đôi mắt tử sắc yêu dị kia cơ hồ không ai có được.

Bởi vì mắt tím bình thường là tượng trưng của ma tộc, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên con người. Mà ngoại lệ duy nhất chính là Thần nhi, đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn!

Không biết có phải trùng hợp hay không, Thần nhi cũng có một mái tóc ngân sắc dài mềm mại cùng một đôi mắt tử sắc trống rỗng.

Chẳng qua, Đế Luyện Tà biết rõ Thần nhi sở dĩ biến thành bộ dáng đó vì bị ma khí nồng đậm trong luyện ngục huyết trì xâm nhiễm trong quá trình tiến hành thượng cổ thí luyện. Chính là thiếu niên trước mắt thì sao?

Không biết có phải hắn ảo giác hay không, Đế Luyện Tà thế nhưng lại cảm thấy khí chất trên người thiếu thế nhưng lại giống Thần nhi một cách dị thường. Đều tuyệt mỹ đến yêu dị, làm người ta vĩnh viễn không thể chạm tới nội tâm.

Vô thức, Đế Luyện Tà thế nhưng đi về phía thiếu niên.

Mà cùng thời gian, Tây Lam Thương Khung cùng Ám Thiên Thích Lâu cũng nhìn về phía Đông Lăng quốc sư, tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện đang đi về hướng bọn họ.

“Lam đế bệ hạ, Ám hoàng bệ hạ, đêm nay có thể gặp hai người thực sự là vinh hạnh của ta!” Đối với Tây Lam Thương Khung cùng Ám Thiên Thích Lâu, tuy Đế Luyện Tà chào hỏi rất cung kính nhưng ánh mắt lại không khỏi dừng lại trên người thiếu niên xinh đẹp bên cạnh Tây Lam Thương Khung.

“Vị này chính là?” Vừa phải tỏ ra bản thân có chút nghi hoặc, Đế Luyện Tà vừa chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt thì không khỏi hoảng hốt.

“Ha hả, Linh là hoàng tử được Lam đế bệ hạ sủng ái nhất a.”

Tây Lam Thương Khung không nói gì, nhưng Nam Khê Ám hoàng đứng bên cạnh lại cười đến âm lãnh.

Ám Thiên Thích Lâu vẫn đang tưởng thức ly rượu trong tay tự nhiên chú ý sai khi vị Đông Lăng quốc sư này xuất hiện, thiếu niên tuyệt sắc liền trở nên có chút khác thường.

Còn Tây Lam Thương Khung, từ lúc Đế Luyện Tà xuất hiện ở đại điện thì biểu tình trở nên thị huyết, bất quá cũng may y che dấu rất tốt nên người khác cũng không chú ý chút dị thường này. Chính là bọn họ chỉ cảm thấy hàn khí tỏa ra từ người Lam đế bệ hạ tựa hồ lại càng lạnh lẽo hơn mà thôi.

Trong mắt lóe quang mang u ám ngoan lệ, Tây Lam Thương Khung nhẹ nhàng ôm thân hình tinh tế đã có chút cứng ngắc của Huân nhi vào lòng, sưởi ấm cho bé bằng cơ thể có chút lạnh lẽo của mình.

Huân nhi của y a, hiện giờ nhất định rất thống khổ đi. Dù sao người huynh trưởng từng phản bội lòng tin, ruồng bỏ mình hiện giờ cứ vậy xuất hiện ngay trước mắt.

Cho dù trong lòng đã sớm không còn tình cảm huynh đệ với Đế Luyện Tà, thân phận hiện giờ chỉ là người xa lạ, nhưng Huân nhi rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ khát khao tình thân a!

Cho dù hiện tại, Đế Luyện Tà đã sớm không còn là huynh trưởng của Huân nhi.

“Hoàng tử được sủng ái nhất? Chẳng lẽ là Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ?” Đế Luyện Tà nhìn đứa nhỏ dịu ngoan rúc vào lòng ngực Lam đế, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy không thoải mái.

Bất quá sau khi nghe thấy âm thanh của Nam Khê Ám hoàng, Đế Luyện Tà không khỏi cẩn thận đánh giá tuyệt mỹ thiếu niên trước mặt.

Mái tóc ngân sắc yêu dị, tử mâu thần bí, trang sức hắc sắc tinh mỹ, tất cả đều làm thiếu niên tỏa ra một loại hấp dẫn trí mạng. Nhất là phối với vẻ mặt thản nhiên, khí chất của vị Tây Lam Cửu điện hạ này làm ai vừa nhìn cũng phải hít một hơi.

Mà Đế Luyện Tà nhìn thiếu niên như vậy cũng không khỏi nghi hoặc. Nghe đồn Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ thật sự từng bị ma pháp hắc ám của ma tộc công kích, chẳng lẽ vì thế nên cũng bị ma khí xâm nhiễm?

Ngẩng đầu khỏi lồng ngực phụ hoàng, Huân nhi chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Đế Luyện Tà một cái, sau đó không nói gì mà chọn lựa im lặng ôm chặt thắt lưng rắn chắc của phụ hoàng.

Huân nhi không muốn có bất cứ liên quan nào với nam nhân kia nữa. Lúc trước phong ấn đã sớm làm tình cảm của bé chết lặng, chuyện tiền thế cũng theo bé chuyển kiếp mà chấm dứt.

Bé không còn chú ý tới người huynh trưởng từng rất ôn nhu săn sóc nhưng cuối cùng chỉ dành cho mình sự lừa gạt, phản bội, thậm chí là tử vong. Hiện tại, bé chỉ cần phụ hoàng ở bên cạnh là đủ rồi. Có phụ hoàng bồi, Huân nhi liền cảm thấy thực hạnh phúc.

Lúc này, Đông Lăng vương vẫn một mực chú ý động tĩnh bên này cũng kéo thân thể mập mạp chầm chậm đi tới, mỉm cười giả dối lôi kéo Tây Lam Thương Khung cùng Ám Thiên Thích Lâu.

Yến hội Đông Lăng quốc đã bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.