Tây Lam Yêu Ca

Chương 150: Chương 150: Bóng Dáng Quen Thuộc




Đến đây đến đây, bọn họ đến rồi. Mau nhìn đi, đó chính là loan giá của Tây Lam Lam đế bệ hạ a.”

“Bọn họ đến rồi sao? !” Thanh niên diễm lệ, cũng chính là Thất Nguyệt hoàng tử phụng mệnh nghênh đón Tây Lam quốc hoàng đế bệ hạ hồi phục lại tinh thần từ suy nghĩ của bản thân, nhìn bóng dáng đội nhân mã chậm rãi xuất hiện.

Đội ngũ long trọng khổng lồ, chiếc xe hoa lệ được bảo vệ chặt chẽ ở bên trong, xung quanh là nhóm thị vệ thần tình nghiêm nghị, còn có triều thần cùng nhóm công chúa hoàng tử Tây Lam đi cùng Lam đế bệ hạ lần này. Đích thật là loan giá của Tây Lam quốc Lam đế bệ hạ!

Lam đế bệ hạ đã đến, nói cách khác, Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ lúc này có lẽ đã trở thành một thiếu niên cũng đã đến? !

Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ, tuyệt mỹ thiếu niên đã làm hắn rung động thật sâu cùng nảy sinh loại tình cảm khác thường khó hiểu kia giờ phút này đã tới trước mặt hắn sao?

Nhìn loan giá hoa lệ tới ngày càng gần, Thất Nguyệt hoàng tử không thể che dấu được niềm hưng phấn.

Đứa nhỏ từ biệt sáu năm trước, đứa nhỏ giúp đỡ hắn, làm hắn thoát ra khỏi sự yếu đuối mê mang cùng tìm ra con đường tương lai, đứa nhỏ đã làm hắn gượng dậy trong lúc tuyệt vọng thống khổ tới mức trầm luân, giờ phút này bọn họ sẽ gặp lại sao?

Siết chặt nắm tay, Thất Nguyệt hoàng tử nhìn loan giá hoa lệ dần dần hiện rõ, cơ thể không khỏi hơi rung động. Đứa nhỏ kia có khỏe không? Đứa nhỏ tuyệt mỹ là Tây Lam Cửu hoàng tử kia!

Nghe nói sáu năm nay đứa nhỏ kia vẫn là hoàng tử được Lam đế bệ hạ sủng ái nhất, là ánh trăng mê ly chói sáng lại thần bí nhất Tây Lam quốc, ở Tây Lam thân phận của đứa nhỏ kia hệt như một vị thần cao cao tại thượng không thể chạm tới, sáu năm qua hẳn là rất tốt đi.

Bất quá, chuyện ma tộc tái hiện trước đó nghe nói có quan hệ với Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ, hơn nữa Lam đế bệ hạ thế nhưng còn phát hoàng bảng vì Cửu điện hạ triệu danh y khắp thiên hạ, đứa nhỏ kia bị thương rất nghiêm trọng sao, ngay cả ngự y cùng đại tế tự trong hoàng cung cũng phải bó tay không có biện pháp?

Phải biết nếu ngay cả bọn họ cũng không chữa khỏi thương tộn hắc ám do ma tộc gây ra, như vậy đứa nhỏ kia chẳng phải đang bị đe dọa sinh mệnh sao?

Lúc Thất Nguyệt ở Đông Lăng nghe tin Tây Lam Cửu hoàng tử bị ma tộc tập kích, hơn nữa còn có thể vì trúng ma pháp hắc ám của ma tộc mà nguy hiểm, Thất Nguyệt quả thực lòng nóng như lửa đốt vô cùng lo lắng. Đứa nhỏ kia thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm gì hay không?

Không, sẽ không đâu. Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ sao có thể dễ dàng bị ma tộc tập kích như vậy.

Phải biết, đứa nhỏ kia hiện giờ tuy chỉ mới mười ba tuổi, hơn nữa còn làm người ta có cảm giác yếu ớt hệt như mất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, nhưng thật sự đứa nhỏ kia có thể khống chế một nguồn sức mạnh vô cùng cường đại.

Sáy năm trước Cửu điện hạ bất quá chỉ là đứa nhỏ không tới bảy tuổi đã có thể làm Tam hoàng huynh Đông Lăng Quân Nghêu kêu căng ngạo mạn của mình cố kỵ cùng sợ hãi, lê một thân chật vật chạy về Đông Lăng, một vị thần cao cao tại thượng, bễ nghễ đến vậy sao có thể bị người ta xâm phạm.

Khoảnh khắc hắn tuyệt vọng cùng bi thương lúc bị kéo tới lãnh cung ngày đó lại thấy được tinh linh yêu dị lại cao ngạo, cả người mông lung như tắm một thân ánh trăng đột nhiên xuất hiện trên bờ tường, bễ nghễ nhìn xuống bọn họ, trong lòng Thất Nguyệt đã rung động sâu sắc.

Đứa nhỏ kia là tinh linh trong truyền thuyết sao?

Nhất là phía sau đứa nhỏ tuyệt mỹ yêu dị kia còn có một gốc thực vật xinh đẹp tỏa ra quang mang kì dị—— lăng tiêu biến dị đã sinh ra hoa chi tinh linh! Xuất hiện ngay lúc cấp bách như vậy làm người ta chấn động.

Hơn nữa sau đó, đứa nhỏ kia tùy tiện quất một roi đã có thể xé mặt đất để lại một vết rãnh thật sâu, chỉ bằng thao tác cùng khả năng khống chế hoàn mỹ nguyên tố khế ước, cho dù chỉ mới bảy tuổi nhưng không hề yếu thế hơn bất cứ cường giả nào trên Thương Lam đại lục.

Chính là, người tập kích tuyệt mỹ Cửu hoàng tử dù sao cũng là ma tộc đã biến mất không biết bao nhiêu năm rồi, sự tồn tại của bọn họ có thể xem là truyền thuyết viễn cổ, đứa nhỏ kia thực sự bình an vô sự sao?

Đối với chuyện này, Thất Nguyệt rất lo lắng.

Nhưng với thân phận cùng tình cảnh hiện tại, hắn không thể tới Tây Lam, gặp tuyệt mỹ thiếu niên từng là ánh trăng sáng duy nhất trong đêm tối của hắn. Lúc hắn còn chưa đạt được sức mạnh cùng quyền lực đủ để bảo hộ chính mình, hắn tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Bằng không, vị ca ca luôn một mực chờ đợi cơ hội bắt hắn chết không có chỗ chôn kia tuyệt đối sẽ thừa cơ bỏ đá xuống giếng.

Vốn hắn chỉ là một nhi tử có cũng được mà không có cũng không sao của Đông Lăng vương, cho dù mấy năm nay địa vị của hắn trong hoàng cung có tăng lên, nhưng thân phận vũ cơ ti tiện của mẫu phi vẫn làm hắn không được coi trọng. Vì thế, hắn không thể không thận trọng.

Nhất là vị phụ hoàng đã già nhưng hùng tâm chưa mất của hắn vẫn có lòng nghi ngờ rất nặng.

Bất quá, lúc nghe nói trong số hoàng tử của Tây Lam Lam đế bệ hạ đến Đông Lăng quốc lần này có cả Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ tuyệt sắc thần bí, Thất Nguyệt không khỏi thở phào một hơi. Nếu Lam đế bệ hạ mang tuyệt mỹ hoàng tử kia đến Đông Lăng thì có nghĩ là đứa nhỏ kia hẳn không có gì đáng ngại.

Nhìn loan giá đế vương ngày càng tới gần, Thất Nguyệt không khỏi ôn nhu mỉm cười.

Sáu năm a, đã sáu năm trôi qua. Thời gian quả thật rất nhanh, nhoáng một cái rồi biến mất, hiện giờ hắn đã sớm không còn là hoàng tử yếu đuối không dám tranh đoạt, chỉ biết ngu ngốc không dám ôm hi vọng mà sống một cách ti tiện.

Sáu năm thời gian đủ cho thế sự xoay vần, làm người ta từ một kẻ yếu đuối tự ti biến thành âm ngoan quyết lệ.

Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, kẻ yếu không thể sống mà có tôn nghiêm, không phải sao?

Sáu năm trước, không phải vị hoành huynh càn rỡ không ai bì nổi kia đã nói đạo lý này với hắn sao? Chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng có được thứ mình muốn, hoàng thất căn bản không có thứ gọi là huyết mạch thâm tình, giữa bọn họ chỉ có hoàng tọa cao cao tại thượng có thể chi phối sinh tử người khác kia mà thôi.

Khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ người làm những người bên cạnh nhìn mà lạnh giá cả trái tim, trên gương mặt diễm lệ di truyền từ mẫu phi của Thất Nguyệt hoàng tử lúc này tràn ngập trào phúng với thứ gọi là huyết thống hoàng tộc kia.

Bất quá, lúc ánh mắt thanh niên đột nhiên chuyển về phía loan giá Tây Lam thì biểu tình hoàn toàn trở nên nhu hòa.

“Lam đế bệ hạ!” Lúc đoàn xe hoa lệ của Tây Lam quốc rốt cuộc dừng lại trước cổng kinh thành Đông Lăng quốc, Thất Nguyệt hoàng tử liền mang gương mặt tươi cười cung kính bước ra nghênh đón.

Nhìn thấy một người có bộ dáng như Tổng quản thái giám trong cung cung kính vén bức rèm tinh mỹ trên loan giá chờ đợi đế vương tuấn mỹ bước ra, ánh mắt Thất Nguyệt không khỏi dừng lại một chốc trên người vị thái giám kia, cẩn thận đánh giá.

Người này dường như hắn từng gặp qua, hẳn là Đại tổng quản hoàng cung Tang Đạt sáu năm trước vẫn ở bên cạnh hầu hạ Lam đế bệ hạ.

Nhớ rõ lúc ấy, Đông Lăng Quân Nghêu bảo hắn hiến thanh kiếm được bộ tộc Đế Luyện lên cho Lam đế bệ hạ, chính là Tang Đạt tổng quản đã tiếp nhận.

Lúc sau, Thất Nguyệt cũng không còn thời gian dư thừa để suy nghĩ chuyện khác. Bởi vì Lam đế bệ hạ đã bước ra. Đồng thời đứng cạnh Lam đế bệ hạ trên loan giá hoa lệ nhìn xuống mọi người chính là một thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị.

“Cửu hoàng tử… điện hạ…” Thất Nguyện vốn vì thấy Lam đế bệ hạ chuẩn bị tiến tới nghênh đón lại chợt ngây ngẩn khi thấy tuyệt mỹ thiếu niên đứng bên cạnh nam nhân tuấn mỹ tôn quý kia.

Này, chính là đứa nhỏ tuyệt mỹ cao ngạo đứng trên cung tường, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xuống bọn họ năm đó sao?

Sáu năm không gặp, theo độ tuổi tăng trưởng, dung nhan đứa nhỏ năm đó hiện giờ lại càng yêu nghiệt hấp dẫn, làm ai nhìn thấy cũng nhớ nhung.

Lúc gặp đứa nhỏ này trong buổi tiệc ở Tây Lam quốc sáu năm trước, Thất Nguyệt bất quá chỉ đứng ở một góc, từ xa xa thoáng nhìn qua cũng hiểu được Tây Lam Cửu hoàng tử tuy chỉ mới bảy tuổi nhưng bộ dáng đã đủ làm người ta động tâm.

Nếu trưởng thành, kia chẳng phải…

Hiện giờ xem ra, nếu không phải vì đứa nhỏ này là Tây Lam hoàng tử, là nhi tử được Lam đế bệ hạ sủng ái nhất, chỉ sợ với bộ dáng tuyệt mỹ yêu dị này nhất định sẽ trở thành một món đồ chơi cho người khác tranh đoạt, một đời hồng nhan bạc mệnh.

Bất quá điều kiện tiên quyết là đứa nhỏ này không có sức mạnh cường đại như vậy.

Ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn biểu tình tự nhiên, không hề có chút sợ hãi cùng khẩn trương của tuyệt mỹ thiếu niên đứng bên cạnh Lam đế, trong lòng Thất Nguyệt phức tạp không nói nên lời.

Lại được gặp bọn họ, chẳng qua lần này mình không còn là thiếu niên tuyệt vọng yếu đuối sáu năm trước nữa.

Hết thảy đều phải cảm tạ thiếu niên trước mắt. Chẳng qua không biết Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ còn nhớ một kẻ mờ nhạt như hắn trước kia hay không?

Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đứng cạnh nam tử lãnh liệt, dung nhan tinh xảo yêu dị như không có thực, cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng quyến rũ, đôi mắt lóng lánh sắc tím mộng ảo làm người ta trầm luân, còn có máu tóc dài mềm mại bóng loáng ngân sắc, tất cả đều mờ ảo hệt như không có thật.

Một thân cung trang hoa lệ phiêu dật tôn lên thắt lưng nhỏ gầy của thiếu niên, làm người ta không khỏi nảy lòng muốn ôm vào lòng. Nhất là những sợi dây bạc thắt trên cánh tay thiếu niên, phấp phới động lòng người nhưng lại làm người ta cảm thấy cao cao tại thượng, hệt như một vị thần trên thiên cung bễ nghễ lạnh lùng nhìn xuống đám phàm nhân nhỏ bé.

Đứa nhỏ kia, đứa nhỏ xinh đẹp chói mắt như tinh linh kia hiện giờ vẫn làm người ta cảm thấy cao ngạo cùng thanh linh, không thể nào tiếp cận được a!

Không, phải nói là Cửu hoàng tử điện hạ trong truyền thuyết không còn là đứa nhỏ làm người ta khiếp sợ dưới ánh trăng ngày đó nữa, hiện giờ lại càng tỏa ra khí chất mở ảo không giống người phàm trần, cũng càng làm người ta thấy xa cách cùng kính sợ.

Nhất là mái tóc ngân sắc chói mắt cùng đôi mắt tử sắc lóng lánh ánh sáng mộng ảo kia đều làm thiếu niên trước mắt tăng thêm một tầng yêu dị mị hoặc.

Ách? Mái tóc ngân sắc? Đôi mắt tử sắc lóng lánh mộng ảo?

Sao lại thế này? Tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt sao lại có một mái tóc ngân sắc cùng đôi mắt tử sắc thần bí như vậy? Rõ ràng Tây Lam tuyệt mỹ hoàng tử có mái tóc dài cùng đôi mắt đen tuyền xinh đẹp như hắc diệu thạch a! Sao lại…

Lúc này, Thất Nguyệt hồi phục lại tinh thần sau phút hoảng hốt vì được gặp lại tuyệt mỹ thiếu niêu sau sáu năm mới chú ý tới điểm bất đồng với hình ảnh trong trí nhớ.

Nhưng mà, Thất Nguyệt hiện giờ dù sao cũng không còn là thiếu niên hèn nhát trước kia. Mấy năm nay sống trong hoàng cung đầy rẫy âm mưu cùng bóng tối, sớm đã làm hắn trở nên thành thục cùng ổn trọng hơn.

Nhìn mái tóc ngân sắc cùng đôi mắt tử sắc yêu dị của thiếu niên, ánh mắt Thất Nguyệt lóe sáng một chút, nhưng cũng không hỏi Lam đế về chuyện liên quan tới tuyệt mỹ thiếu niên đứng bên cạnh, hơn nữa quyết định bước tới trước, dáng vẻ tao nhã cao quý nghênh đón Lam đế bệ hạ đã đến.

“Lam đế bệ hạ, Thất Nguyệt cung kính chờ người tới đã lâu.”

“Thất Nguyệt hoàng tử? !” Thất Nguyệt hoàng tử, nhi tử thứ mười ba của Đông Lăng vương.

Bởi vì thân phận hèn mọn của mẫu phi nên không được yêu thương, cũng vì thế mà vị hoàng tử này vừa sinh ra đã bị người khác kỳ thị. Thậm chí ngay cả phụ hoàng hắn, Đông Lăng vương cũng chưa từng xem hắn là nhi tử mà đối đãi.

Tây Lam Thương Khung vừa nhớ lại tư liệu liên quan đến Đông Lăng Thập Tam hoàng tử, vừa không khỏi đánh giá thanh niên trước mắt.

Theo vẻ mặt của thanh niên diễm lệ này từ lúc xuất hiện đến khi đi tới trước mặt mình, Tây Lam Thương Khung liền chăm chú nhìn hắn. Khoảnh khắc giật mình khi thấy Huân nhi đồng thời khôi phục lại bình thường trong nháy mắt, cùng thần thái tự nhiên lúc này, biểu tình tuy cung kính nhưng cũng không quá khiêm tốn cùng kính sợ. Tất cả đều làm Tây Lam Thương Khung cảm khái.

Này vẫn là thiếu niên yếu đuối cùng hèn mọn đến Tây Lam lần trước sao?

Thiếu niên lúc trước chẳng chút thu hút, hèn mọn yếu đuối, hiện giờ thần sắc đã sớm không còn khiếp đảm cùng mờ mịt vồn có mà trở nên tao nhã cùng cao quý, trong mắt thậm chí còn vô tình tỏa ra u quang mờ ảo, làm người ta không thể tóm được.

Nhìn thanh niên mỉm cười ôn hòa đi tới trước mặt mình, khóe miệng Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi nhếch lên, lộ ra ý cười làm người ta rợn da gà.

Rất thú vị, không phải sao? Một con cừu non vô hại nhưng có lẽ không bao lâu nữa sẽ hóa thành mãnh thú khát máu của Đông Lăng quốc, cắn chết những đám người ngu xuẩn không biết lượng sức kia.

Không biết, biểu tình lúc chết đi của đám người kia sẽ phấn kích cỡ nào. Y thực chờ mong a!

Bước xuống xe, Tây Lam Thương Khung liền chuẩn bị ôn nhu ôm Huân nhi ở bên cạnh xuống, cũng không quản người ở đây suy đoán gì. Nhưng lúc y quay người lại thế nhưng lại thấy Huân nhi có chút thất thần nhìn về một hướng, không biết đang nhìn gì.

“Huân nhi đang nhìn gì vậy?” Ôm Huân nhi từ trên loan giá xuống, Tây Lam Thương Khung không khỏi mở miệng hỏi. Theo hướng Huân nhi nhìn nhìn qua, cũng không thấy có gì dị thường. Huân nhi thấy gì sao?

“A? Phụ hoàng, không có gì…” Có lẽ chính mình nhìn nhầm rồi đi. Sao bé lại nghĩ rằng mình đã thấy…

Bất quá vừa nãy vô tính quay đầu nhìn qua, Huân nhi thực sự đã thấy một bóng dáng. Nó làm người ta có cảm giác rất quen thuộc, bởi vì kia rất giống… phụ thân…

Phụ thân, phụ thân tiền thế của bé, tộc trưởng tiền nhiệm của bộ tộc Đế Luyện, vì cứu bé mà phải chết đi.

Bất quá điều này sao có thể, phụ thân đã chết rồi! Sớm đã chết rồi!

Phụ thân đã chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.