Tây Lam Yêu Ca

Chương 149: Chương 149: Thất Nguyệt Hoàng Tử




Thất Nguyệt hoàng tử có thể nói là vị hoàng tử trong số đông hoàng tử mà Đông Lăng vương không muốn gặp nhất, cũng là người vô quyền vô thế nhất trong hoàng thất Đông Lăng.

Nghe nói mẫu phi của Thất Nguyệt hoàng tử chỉ là một vũ cơ rất xinh đẹp được Đông Lăng vương lúc cận lão xem trọng mà thôi, sau một thoáng mới mẻ ban đầu thì liền quên đi nữ nhân đáng thương này.

Nhưng hoàng cung là nơi nào cơ chứ, một nữ nhân đáng thương sao có thể sống sót, trong hậu cung tràn ngập bất bình, ghen tị, miệt thị, khinh thường, nhàm chán đến mức đám cung phi chỉ biết đi khắp nơi châm biếm cùng khó dễ lẫn nhau này, sau khi hạ sinh Thất Nguyệt hoàng tử không bao lâu liền buồn bực mà chết.

Nghe nói, bởi vì mẫu phi Thất Nguyệt hoàng tử sớm rời khỏi nhân thế, ngay cả cái tên cho đứa nhỏ vừa sinh ra không lâu cũng không kịp đặt.

Mà Thất Nguyệt hoàng tử lại là nhi tử không được Đông Lăng vương coi trọng, vì thế đến năm Thất Nguyệt hoàng tử được ba tuổi, đứa nhỏ luôn chịu đủ ức hiếp này cuối cùng được vị lão ma ma chăm sóc hắn hảo tâm mà đặt cho hắn cái tên Thất Nguyệt.

Bởi vì lão ma ma không được học hành, vì thế tự nhiên không thể vì Thất Nguyệt hoàng tử tìm ra một cái tên dễ nghe lại có ý nghĩa.

May mắn lúc Thất Nguyệt hoàng tử chào đời thì vào ngay tháng bảy liễu xanh mươn mướt hoa sen nở rộ, vì thế trong lúc vô tình nhìn thấy bức tranh thiên nhiên tươi đẹp ở ngự hoa viên vào một ngày mùa hè, lão ma ma nhanh trí cảm thấy cái tên Thất Nguyệt tựa hồ không sai.

Vì thế đứa nhỏ đáng thương không có nương từ đó về sau đã có cái tên—– Thất Nguyệt.

Nói tới thân phận Thất Nguyệt, tuy cũng là hoàng tử của Đông Lăng vương nhưng trong hoàng cung, từ Đông Lăng vương tới cung nữ thái giám có thân phận thấp kém đều không có ai xem hắn là hoàng tử.

Phỏng chửng, nếu không phải chảy trong người hắn là máu của hoàng tộc Đông Lăng, hơn nữa thân phận hoàng tử Đông Lăng của hắn miễn cưỡng cũng có chút công dụng, thì chỉ sợ lúc này vị hoàng tử đáng tương không có chỗ dựa này đã sớm cô độc chết ở một góc nào đó.

Mà cũng chính vị hoàng tử cơ hồ không được ai để ý, chịu đủ ức hiếp xem thường ở hoàng cung Đông Lăng, thậm chí người dân Đông Lăng còn không biết đến sự tồn tại của hắn mấy năm gần đây đột nhiên nở rộ, sáng chói vô cùng, làm vị hoàng tử nào đó vốn được Đông Lăng vương yêu thương, nghĩ rằng có thể dễ leo lên ngôi vị hoàng đế dễ như trở bàn tay hận tới nghiến răng, nhìn hắn hệt như nhìn cừu nhân, chỉ muốn bắt hắn ra lột da rút xương một phen.

Nhất là phối hợp với vết sẹo dữ tợn bên má trái Đông Lăng Tam hoàng tử Đông Lăng Quân Nghiêu làm người ta vừa thấy đã khiếp sợ mà tránh xa ba bước.

Từ sáu năm trước sau khi từ Tây Lam quốc trở về, mọi người trong hoàng cung Đông Lăng đều biết Tam hoàng tử điện hạ vì bị xỉ nhục ở Tây Lam quốc nên lúc trở về tính cách đã đại biến, trở nên càng âm trầm bất định thô bạo dị thường, rất thưởng nổi trận lôi đình đánh đập đám cung nhân.

Nhất là mấy năm gần đây, Đông Lăng vương tuy bước vào độ tuổi xế chiều nhưng tựa hồ không hề có ý tứ lập Tam hoàng tử làm Thái tử, hơn nữa còn bắt đầu tỏ ra bất mãn với nhi tử này, còn thái độ đối với Thất Nguyệt hoàng tử yếu đuối vô năng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời kia lại hoàn toàn đổi khác, Đông Lăng Quân Nghiêu liền cảm thấy lí trí bắt đầu thoát khỏi khống chế, đối với lão gia hỏa vẫn ngồi lì trên ngôi vị hoàng đế kia cũng bắt đầu phẫn hận.

Xem ra phụ hoàng thật sự già rồi, bắt đầu hồ đồ, thế nhưng lại thân cận với tên Thất Nguyệt ti tiện thấp kém đó.

Nó bất quá chỉ là nhi tử của một vũ cơ, có tư cách gì so sánh với người thân là Đông Lăng hoàng tử như mình! Phụ hoàng a, ngôi vị hoàng đế kia ngươi ngồi cũng mấy chục năm rồi đi, có phải quyền lợi làm mờ mắt nên ngươi không thể phân rõ đúng sai?

Mỗi lần nhìn thấy Thất Nguyệt ti tiện kia lắc lư trước mắt mình, Đông Lăng Quân Nghiêu liền không khỏi đen mặt, âm trầm đến đáng sợ.

Một ngày nào đó, mình sẽ ngồi lên vị trí đại biểu cho quyền thế kia, bễ nghễ nhìn xuống sinh linh thiên hạ, phải hung hăng dẫm nát đám người can đảm phản kháng mình dưới chân, để đám ti tiện chướng mắt kia biến mất khỏi cuộc đời này.

Mà đối với Thất Nguyệt hoàng tử bị Đông Lăng Quân Nghiêu xem là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt chỉ hận không thể biến mất kia, mỗi lần nhìn thấy vị Tam ca âm hàn của mình liền thông minh lựa chọn lảng tránh.

Bất quá lần này, Đông Lăng vương mở tiệc mời hoàng thất các danh quốc trên Thương Lam đại lục tới nghiên cứu thánh vật của bộ tộc Đế Luyện cũng được hưởng ứng rất lớn.

Bất luận là đối với hoàng thất các nước, đám người có dã tâm, hay những người hiếu kỳ đơn thuần, thánh vật của bộ tộc thượng cổ đều có sức hấp dẫn rất lớn.

Huống chi, việc bộ tộc Đế Luyện quy thuận Đông Lăng quốc vào mười năm trước hay Đông Lăng Tam hoàng tử dâng thần kiếm bảo hộ của bộ tộc Đế Luyện cho Tây Lam quốc Lam đế bệ hạ làm hạ lễ vào sáu năm trước đều làm hai đại quốc khác đỏ mắt bất mãn vô cùng, hơn nữa còn một mực âm thầm tạo áp lực.

Nhất là gần nhất Đông Lăng quốc không ngừng có việc lớn việc nhỏ, nhóm hoàng tử cũng kịch liệt tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Vài thế lực bí ẩn cũng có ý tứ chống cự cùng thăm dò các thế lực mạnh mẽ khác, ai cũng không biết người chiến thắng cuối cùng là ai. Hơn nữa các quốc gia khác trên Thương Lam đại lục lại âm thầm ở một bên như hổ rình mồi, Đông Lăng vương sao lại không phát hiện.

Hắn tuy đã già, tâm tư thật sự không còn sáng suốt cùng thanh minh như lúc trẻ, nhưng dù thế nào Đông Lăng vương cũng là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh quyền đoạt lợi của hoàng tộc, sao có thể không nhận ra Đông Lăng quốc gần nhất đang gặp tình trạng loạn trong giặc ngoài.

Đặc biệt Đông Lăng còn là con cáo già ẩn mình trong một hoàng tộc luôn đầy mưu ma quỷ kế đấu đá nhau gần năm mươi năm, cho dù hiện giờ chỉ là một lão già thì vẫn còn mưu trí cùng kinh nghiệm phong phú khi đối mặt nguy cơ mà người khác khó có thể bỏ qua.

Huống chi, mấy năm gần đây Đông Lăng vương quả thật trở nên rất dị thường, thỉnh thoảng lại một mình trong tẩm cung không biết đang làm gì, còn không cho phép ai tiến vào tẩm cung.

Cho dù là hoàng hậu, hay hoàng tử được hắn sủng ái tín nhiệm, chỉ cận can đảm tiến vào thì Đông Lăng vương sẽ giận dữ, thậm chí còn toát ra sát khí.

Mà trừ bỏ những cung nhân ở bên cạnh, những người khác cơ hồ không thể tiếp cận tẩm cung của Đông Lăng vương.

Đông Lăng vương dị thường như thế, tự nhiên làm hoàng hậu cùng những người khác tò mò cùng lo lắng. Tuy không biết hoàng thượng của bọn họ rốt cuộc làm sao, những lời suy đoán cũng nhanh chóng lan truyền trong hoàng cung Đông Lăng.

Có cung nhân nói, trong tẩm cung Đông Lăng vương nhất định là thánh vật của gia tộc thượng cổ, bằng không vì sao hoàng đế bệ hạ ngay cả hoàng hậu cùng nhóm thái tử cũng không cho phép tiến vào tẩm cung, lại còn liên tục triệu hồi quốc sư, chính là tộc trưởng của bộ tộc Đế Luyện tiến vào a?

Cũng có cung nhân nói, kỳ thật trong tẩm cung Đông Lăng vương không có gì cả, chỉ đột nhiên xuất hiện vài loại hoa kỳ lạ mà thôi.

Nhưng mặc kệ đám người trong hoàng cung Đông Lăng nói thế nào, tất cả đều biến mất trong hoàng cung vào ngày hôm sau. Ngay cả những cung nhân hầu hạ Đông Lăng vương cũng bị cắt lưỡi, độc câm yết hầu.

Từ đó về sau, những lời đồn đãi về tẩm cung Đông Lăng vương chậm rãi biến mất trong sự nơm nớp lo sợ của nhóm cung nhân. Không còn ai dám nhắc tới.

Mà lần này hoàng tộc của các quốc gia trên Thương Lam đại lục đã tới, Đông Lăng Quân Nghiêu vốn tưởng đây chính là cơ hội để mình giành lại quyền lực và danh dự, để tất cả mọi người trên Thương Lam đại lục biết mình mới là đế vương tương lai của Đông Lăng quốc.

Nhưng ai ngờ, phụ hoàng hắn, Đông Lăng vương, thế nhưng tuyên bố để Thất Nguyệt ti tiện kia làm người tiếp đại Tây Lam Lam đế.

Tuy Đông Lăng Quân Nghiêu cũng không muốn đi tiếp đãi Tây Lam đế vương lãnh huyết đáng sợ kia, hơn nữa thậm chí có thể nói hắn có oán hận rất sâu với hoàng tộc Tây Lam, chính là dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà phụ hoàng muốn tiện nhân Thất Nguyệt kia đi!

Thất Nguyệt không phải chỉ là nhi tử của một vũ cơ thôi sao?

Hơn nữa, trước kia không phải phụ hoàng không thèm liếc mắt nhìn Thất Nguyệt một cái, thậm chí còn xem như Thất Nguyệt không hề tồn tại, tự sinh tự diệt sao? Vì sao hiện giờ lại thay đổi, lại còn không hề có lí do gì, cứ đột nhiên như vậy?

Hết thảy giống như thoát khỏi sự khống chế của mình, làm hắn vì ứng phó mà lao lực quá độ. Hình như bắt đầu từ chuyến đi tới Tây Lam sáu năm trước, sau khi trở về thì có cái gì đó không giống.

Thật giống như có một đôi mắt u ám lạnh lùng ở một nơi bí mật chăm chú nhìn hắn, làm Đông Lăng Quân Nghiêu có đôi khi cảm thấy rợn da gà.

Hết thảy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao từ lúc hắn trở về từ Tây Lam, phụ hoàng ngày càng lạnh nhạt cùng bất hòa với hắn, hơn nữa còn dần dần thân cận với Thất Nguyệt, một kẻ mà hắn vẫn luôn khinh thường?

Hắn vốn làm mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, được mọi người tôn sùng, kính yêu, nịnh nọt tâng bốc, hiện giờ tất cả đều mất hết, Đông Lăng Quân Nghiêu ẩn ẩn cảm thấy bất an, giống như có một cái lưới vô hình quấn chặt, làm hắn không thể động đậy.

Mà hết thảy thay đổi này, Đông Lăng Quân Nghiêu ẩn ẩn cảm thấy, nhất định có quan hệ với thứ trong tẩm cung phụ hoàng.

Thái độ của phụ hoàng đối với hắn đột nhiên biến đổi, không để tâm tới triều vụ, còn có thế lực thần bí âm thầm đối nghịch với mình, tất cả đều làm Đông Lăng Quân Nghiêu cảm thấy cáu tiết như mình đang lấy trứng chọi đá, hận đến mức muốn giết người. Mà người hắn muốn giết lúc này nhất chính là Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt, Thất Nguyệt, tên ti tiện do vũ cơ sinh hạ kia!

Mà Thất Nguyệt hoàng tử được phái đi nghênh đón Tây Lam Lam đế bệ hạ lần này lại không hề buồn bực cùng táo bạo như Đông Lăng Quân Nghiêu.

Tương phản, Thất Nguyệt hoàng tử từng bị hoàng thất Đông Lăng khi dễ, thậm chí ngay cả một cung nhân cũng không bằng giờ phút này đang tràn đầy kích động cùng vui sướng chờ mong đoàn người Tây Lam quốc đến.

Loại tâm tình hưng phấn vui sướng lúc này biểu hiện rõ rệt trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Thất Nguyệt hoàng tử, làm cho nhóm tùy tùng cùng Thất Nguyệt hoàng tử đi nghênh đón Tây Lam Lam đế bệ hạ vô thức nhận ra, vị hoàng tử trước nay luôn mang bộ dáng yếu ớt sợ sệt trước kia đã thay đổi, trở nên đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác.

Loại ánh mắt tràn đầy chờ mong cùng ôn nhu kia làm người ta không khỏi trầm luân.

Giờ phút này, bọn họ rốt cuộc mới ý thức được, Thất Nguyệt hoàng tử, hoàng tử của Đông Lăng vương là một người có thân phận cao quý cùng khí chất bất phàm. Chẳng sợ chỉ là một hoàng tử không được yêu thương nhất nhưng vẫn như cũ làm người ta cảm thấy hấp dẫn cùng cao quý.

Trong lòng người khác nghĩ gì, Thất Nguyệt hoàng tử căn bản không để ý tới. Bởi vì, giờ phút này ánh mắt của hắn đã hoàn toàn đặt vào loan giá của Tây Lam Lam đế bệ hạ cùng thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân đi cùng.

Sáu năm, đứa nhỏ yêu dị kia hẳn đã trưởng thành rồi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.