Tây Lam Yêu Ca

Chương 244: Chương 244: Công Chúa Nhỏ Phù Diêu




“Đây là…”

“Cậu út, bộ dạng anh trai này thật là đẹp a, Phù Diêu thực thích anh trai xinh đẹp này! Chính là vì sao anh trai xinh đẹp không tỉnh lại? Là đang ngủ sao? Cậu út, hóa ra anh trai xinh đẹp cũng thích ngủ như Phù Diêu a!”

Trên giường lớn king size mềm mại, tuyệt mỹ thiếu niên mặc cổ phục phức tạp lẳng lặng ngủ say, mái tóc dài mềm mượt óng ả xõa tung trên giường.

Nhất là quần áo trên người thiếu niên, tầng tầng gấm vóc lụa là, cổ phục đỏ rực như lửa, trên cổ tay áo rộng thùng thình là hình thêu dây leo quấn quanh tinh mỹ thần bí, vô tình lại thiếu niên đang say ngủ tăng thêm phần mị hoặc cùng thần bí cổ xưa.

“Đấu Hoàng, cậu nói thiếu niên này chính là chủ nhân của hồng hoang cổ mộ kia? Cậu còn phát hiện gì ở đó không?”

Ở bên giường lớn, một nam nhân tuấn nhã dáng người thon dài nắm tay một đứa bé gái tám tuổi trầm ổn khàn khàn hỏi thanh niên ôn hòa lẳng lặng đứng bên kia, giọng nói mang theo trầm tư cùng khác thường rõ rệt.

Mà rõ ràng, thanh niên gọi là ‘Đấu Hoàng’ kia chính là anh cả của nhóm‘cơn lốc càn quét giới khảo cổ’, có tiếng là sâu mọt trong giới.

“Ông chủ, thiếu niên này có phải chủ nhân cổ mộ kia hay không, ta không thể xác định, dù sao không ai biết thời kì cổ xưa kia mai táng thế nào. Bất quá, thiếu niên cao quý cùng xa cách như thần linh này quả thực say ngủ ở nơi sâu nhất trong cổ mộ. Hẳn chính là chủ nhân của nơi đó. Bất quá…”

Giờ phút này, trong căn phòng bố trí xa hoa u nhã, ngoại trừ Đấu Hoàng cùng nam nhân tuấn nhã vừa trò chuyện khi nãy, bên cạnh Đấu Hoàng còn có một đội viên, người có thể xưng là quân sư trí tuệ của nhóm đào mộ.

Đứng giữa nhóm nam nhân thành thục ổn trọng, bé gái duy nhất đang mở to mắt, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm tuyệt mỹ thiếu niên nằm trên giường lớn, ánh mắt cười thành hình trăng khuyết, hai lúm đồng tiền ngọt ngào trên má cũng lộ ra làm người ta có cảm giác dị thường đáng yêu.

Mà bộ dáng đứa bé gái kia quả thật rất dễ thương, hệt như một búp bê xinh đẹp.

Mái tóc dài đen bóng cúp bên má từng lọn từng lọn xõa dài xuống bên thắt lưng, trên đỉnh đầu là một cái nơ bướm màu phấn hồng, hơn nữa trên người còn mặc bộ váy công chúa xinh xắn càng làm đứa bé tăng thêm phần đáng yêu sang trọng. Giống như một công chúa nhỏ xinh đẹp làm người ta không đành lòng quở trách.

“Chú Đấu Hoàng, lúc chú mang anh trai về có gặp nguy hiểm gì không? Cổ mộ hồng hoang không giống các lăng mộ cổ đại bình thường, bên trong cho dù không có cơ quan phức tạp khó giải hay bẫy rập linh tinh gì đó, nhưng muốn thuận lợi ra ngoài chỉ sợ cũng không dễ dàng đi.

Nghe nói, hồng hoang cổ mộ bình thường đều có linh thú bảo hộ. Chú Đấu Hoàng, mọi người có gặp không?”

“Công chúa nhỏ, có phải con đã sớm cảm nhận được gì đó nên mới bảo chúng ta lúc đi tìm hồng hoang cổ mộ này phải mang theo vũ khí phòng thân đúng không?”

Thanh niên ôn hòa đẩy gọng kính, khóe miệng nhếch lên ý cười hàm xúc không rõ. Phía sau thấu kính, ý cười trong mắt nam nhân thoáng chốc biến mất.

“Chú Đấu Hoàng, sao chú lại nói vậy a?”

Ánh mắt khẽ lóe sáng, bé gái đáng yêu không ngừng đảo loạn, chính là không dám đối mặt với ánh mắt dường như nhìn thấu hết thảy của thanh niên. Nhất là lúc nhìn tới chiếc kính mắt trên mũi chú Đấu Hoàng, trong lòng bé gái đều có chút lo sợ.

“Nga, công chúa nhỏ chẳng lẽ không cố ý giấu diếm chuyện gì đó, làm chúng ta ở cổ mộ ăn chút khổ sao?” Tiếp tục nhìn chằm chằm bé gái mỉm cười, thanh niên cười thực khẽ nhưng lại làm đối phương thoáng chốc dựng đứng lông tóc.

Ô ô, đã nói Phù Diêu sợ nhất là chú Đấu Hoàng cười như vậy a, cảm giác thực khủng khiếp.

Chú Đấu Hoàng quả nhiên là phúc hắc mà, một chút cũng không ôn nhu như vẻ bề ngoài.

“Chú Đấu Hoàng, Phù Diêu cũng lo lắng, sợ mọi người gặp nguy hiểm nên mới tốt bụng nhắc nhở mọi người mang vũ khí theo mà. Dù sao cổ mộ luôn có rất nhiều cơ quan bẫy rập này nọ, phải mang theo vũ khí phòng thân a!”

“Phù Diêu chính là bé gái xinh đẹp nhất đáng yêu nhất cùng lương thiện nhất thế giới, Phù Diêu sao có thể cố ý không nói, để nhóm chú Đấu Hoàng không kịp trở tay mà ăn khổ được chứ. Tuy Phù Diêu có giác quan thứ sáu nhưng dù sao cũng không phải cái gì cũng biết a.”

“Phải không? Kia công chúa nhỏ có thể giải thích một chút, lúc chúng ta đi con đột nhiên nhắc nhở bảo chúng ta tốt nhất nên mang theo vũ khí có hỏa lực cường đại là sao? Chẳng lẽ lúc trộm mộ, giải cơ quan thuận tiện thử súng luôn hả? Sao chú chưa từng nghe nói đi trộm mộ còn phải vác theo một khẩu AK 47 thế a?”

Bọn họ là trộm mộ chứ đâu phải đi chiến đấu.

“Ách… Phù Diêu đau đầu, Phù Diêu đau đầu quá, nhất định là dùng não quá độ nên giờ xuất hiện di chứng. Cậu út…” Tròng mắt đảo tròn, cuối cùng bé gái đột nhiên xoay người ôm lấy chân nam nhân anh tuấn bên cạnh, làm nũng gọi.

“Ha hả, công chúa nhỏ, lần nào cũng dùng chiêu này để trốn, cũng là ông chủ quá cưng chìu a.”

“Đấu Hoàng, mọi người rốt cuộc gặp thứ gì trong cổ mộ kia?” An ủi vỗ vỗ đầu bé gái, nam nhân bị gọi là cậu út kia không khỏi ngẩng đầu hỏi Đấu Hoàng.

Chú ý tới trước đó Đấu Hoàng đột nhiên có chút khựng lại, hiện giờ nghe cậu ta nói chuyện với Phù Diêu, nam nhân tuấn nhã trầm ổn không khỏi có chút nghiêm nghị.

Tuy thực lực của nhóm Đấu Hoàng không kém, hơn nữa mỗi lần đi đều có Phù Diêu tiên đoán nhắc nhở, không gặp chuyện gì nguy hiểm, thậm chí là uy hiếp tới tính mạng.

Chính là lần này, rõ ràng bất đồng.

Đầu tiên, vị trí cùng niên đại của tòa cổ mộ không bình thường.

Lăng mộ vua chúa cổ đại bình thường, với trình độ của nhóm Đấu Hoàng mà nói sẽ không xuất hiện vấn đề lớn. Dù sao, có thể làm nhóm học giả chuyên gia kia tức tới giơ chân hộc máu sao có chuyện chịu thua những lăng mộ bình thường. Hơn nữa còn không kịp trở tay như vậy.

Tiếp đó, thiếu niên ngủ say được nhóm Đấu Hoàng ngoài ý muốn mang về từ cổ mộ này chính là một kì tích không thể tưởng tượng nổi.

Nếu thật sự giống như suy đoán của Đấu Hoàng, thiếu niên ngủ say kia chính là chủ nhân cổ mộ thì người này rốt cuộc đã được bảo tồn trong cổ mộ kia bao lâu rồi? Hơn nữa, dung mạo của thiếu niên này thoạt nhìn vẫn đầy sức sống, da thịt hồng hào bóng loáng như ngọc, thanh cao thoát tục, cảm giác không giống một người đã chết.

Lại càng không giống một thi thể trường tồn nằm trong cổ mộ.

Cho tới giờ anh chưa từng nghe nói thi hài trong cổ mộ thời kì xa xưa lại có thể bảo trì dung mạo tươi mới, hệt như đang ngủ chứ không phải đã chết đi, yên lặng như vậy, an tường như vậy thật sự làm người ta si mê cùng trầm luân.

Huống chi, từ miệng Đấu Hoàng biết được tình cảnh tìm thấy tuyệt mỹ thiếu niên trong cổ mộ, quả thực cũng làm người ta rung động cùng chờ mong, hi vọng thiếu niên như thần linh này chỉ là ngủ say một giấc khá dài, sau đó sẽ tỉnh lại, mở to đôi mắt chăm chú nhìn bọn họ.

“Ông chủ, lúc đó chúng ta theo chỉ thị mà công chúa nhỏ chỉ dẫn tìm kiếm gần một tháng trong vùng rừng rậm nguyên thủy kia, cuối cùng mới tìm được cánh cửa đá kia. Cũng chính là lối vào cổ mộ.”

“Lúc đi vào hết thảy đều thực thuận lợi, thậm chí là thuận lợi tới dị thường, căn bản không hề gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, thậm chí ngay cả cơ quan cũng không có.”

“Lúc ấy A Lôi còn nói, không phải cổ mộ này là lăng mộ thời hoang sơ nên ngay cả cơ quan cũng đơn giản đến thê thảm, căn bản không có tác dụng cản trở. Chúng ta đều thực hiếu kỳ, bất quá cũng vì quá yên tĩnh nên trong lòng mọi người đều căng cứng, đề phòng cẩn thận. Không ngờ…”

“Lúc đi tới chỗ sâu nhất trong cổ mộ, chúng ta thế nhưng tìm được một thạch thất thần bí. Khi đó, tình cảnh bên trong thật sự không thể miêu tả được, mọi người đều sửng sốt thật lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần. Bầu trời đầy sao đang di chuyển theo một quỹ tích biến ảo kì dị, làm người ta khiếp sợ chìm đắm vào đó.”

“Mà cũng ở nơi đó, chúng ta thấy thiếu niên này đang lẳng lặng ngủ say trong một trận pháp sao sáu cánh tỏa ra ánh sáng màu tím thần bí. Mà xung quanh thiếu niên, những ngôi sao đang xoay tròn. Hệt như một vị thần đang lơ lửng giữa dải ngân hà.”

“Sau khi cùng bọn A Túy thương lượng một phen, cuối cùng chúng ta quyết định mang chủ nhân của cổ mộ đó về. Không ngờ, cổ mộ khi đó không hề giống lúc mới tiến vào mà đột nhiên phát sinh trạng huống. Vách đá cổ mộ không biết từ khi nào phủ đầy dây leo xanh biếc ngăn cản không cho chúng ta rời đi.”

“Quỷ dị hơn nữa là lúc chúng ta ra khỏi thạch thất thì thế nhưng trong đại điện có một con yêu thú thượng cổ ngăn cản con đường duy nhất rời khỏi đó.”

Nghe giọng điệu tự thuật trầm thấp bình ổn từ miệng Đấu Hoàng, cho dù nam nhân không tận mắt nhìn thấy hình ảnh nguy hiểm khi đó cũng biết nhất định nhóm Đấu Hoàng đã trải qua một trận trốn chạy gian nan mới rời khỏi cổ mộ, an toàn trở về nơi này.

Hơi xoay người, nam nhân tuấn nhã không kiềm được cúi đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên ngủ say trên giường, ánh mắt thâm sâu u ám.

Có lẽ đã bị mê hoặc, hoặc là kìm lòng không đậu, nam nhân đột nhiên vươn tay muốn nhẹ nhàng vuốt ve gò má bóng loáng như ngọc của thiếu niên say ngủ.

Cũng ngay lúc này, một trận ánh sáng nhàn nhạt đột nhiên phát ra từ quần áo phức tạp trên người thiếu niên, tạo thành một kết giới lăn tăn gợn sóng ngăn cản hết thảy những kẻ bên ngoài muốn tiếp cận.

Giờ phút này, kết giới mà Dạ Cơ thi triển trên cung trang, món phục sức tự tay nàng làm tặng cho đứa con rốt cuộc cũng bị mở ra trong lúc thiếu niên mất đi ý thức.

“Sao lại như vậy? Này…”

Kế tiếp, làm bọn họ cảm giác khiếp sợ dị thường chính là từ cổ tay của thiếu niên đang ngủ chậm rãi mọc ra một cọng dây leo xanh biếc, lan tràn bao quanh kết giới vờn quanh người thiếu niên, hệt như muốn bảo hộ một báu vật cực kì trân quý.

“Đây là… đây là thứ gì?”

Bị kết giới ngăn cách không cho tới gần, nam nhân tuấn nhã không khỏi khiếp sợ. Mà càng hoảng sợ hơn nữa chính là Đấu Hoàng cùng A Túy đã từng tiến vào hồng hoang cổ mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.