Tây Lam Yêu Ca

Chương 257: Chương 257: Gặp Lại (4)




Khúc Vị Trì kỳ thật cũng không đi xa. Cho nên lúc đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ kiều mỵ cùng tiếng thở ồ ồ đè nén truyền ra từ trong phòng, phản ứng đầu tiên chính là bật người chạy trở lại, cả người hệt như con thằn lằn áp sát cửa phòng, hưng trí bừng bừng mà nghe lén.

“…” Sắc mặt Mạn La thật khó xem, nhất là sau khi nhìn thấy hành động của nữ nhân kia, sắc mặt thiếu niên bắt đầu phát triển theo chiều hướng đen xì.

“Tế tự tỷ tỷ, ngươi đang làm gì vậy?”

Cắn ngón tay, Bảo Bảo nhìn hành vi quái dị điên điên của Khúc Vị Trì, cũng không khỏi hưng phấn học theo, thân thể nhỏ bé lạch bạch chạy tới bên cạnh bắt chước dán mình vào cửa phòng.

Bên trong, Huân nhi thừa nhận nam nhân không ngừng luật động đánh sâu, không khỏi muốn né tránh hành vi đoạt lấy quá mức lỗ mãng cùng cuồng mãnh của đối phương.

Giờ phút này, phía sau màn giường nhẹ nhàng phấp phới, thân thể thon dài trắng nõn bị nam nhân gắt gao giam cầm, thân mình không thể khống chế theo luật động kịch liệt của đối phương mà lay động, gương mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm mưa thực điềm đạm đáng yêu, ánh mắt ướt át nửa khép nửa mở có chút mơ màng chìm đắm trong biển dục vọng.

Vòng eo nhỏ nhắn bị bàn tay to của nam nhân giữ chặt không thể nhúc nhích, đôi chân xinh đẹp trắng ngần bị mạnh mẽ tách ra, đặt trên bả vai rộng của đối phương, Huân nhi cảm thụ được tình dục mãnh liệt không ngừng dâng trào, chỉ có thể cố đè nén mà phát ra tiếng nức nổ, ánh mắt mông lung mang theo ý cầu xin chăm chú nhìn nam nhân đang nóng bỏng cày cấy trên người mình.

“Phụ hoàng… ân… chậm… chậm một chút…”

Thân thể bị nam nhân đánh sâu hệt như một con thuyền nhỏ lênh đênh bấp bênh giữa những cơn sóng lớn, sóng gió quá mãnh liệt làm Huân nhi đã lâu không trải qua tình sự có chút chịu không nổi sự hung mãnh của phụ hoàng.

Mà mật huyệt bị lấp đầy dưới thân cũng chịu đủ tàn phá, chỉ có thể bất lực chất chứa dâng trào của nam nhân có thể nói là quá lớn với thân thể thiếu niên không ngừng ra vào.

“Huân nhi… cho ta…”

Nháy mắt vọt vào thân thể thiếu niên, Tây Lam Thương Khung thỏa mãn thở ra một ngụm khí, sau đó giống như muốn bù đắp lại khoảng thời gian lo hắng hãi hùng cùng ẩn nhẫn, thống khổ vì không thể nạo đụng vào thân thể thiếu niên, Tây Lam Thương Khung có chút mất khống chế không ngừng muốn Huân nhi, mang theo điên cuồng mất lí trí cùng chiếm giữ kịch liệt của dã thú.

Thẳng đến khi toàn thân Huân nhi đều lây nhiễm hơi thở thuộc về y, cả người yêu dị nở rộ dưới thân mình, Tây Lam Thương Khung vẫn không muốn ngừng lại.

Y muốn ôm chặt lấy Huân nhi! Muốn hung hăng chiếm giữ thân thể sức quyến rũ hấp dẫn đến cực hạn này, cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ muốn cảm nhận loại khoái cảm cùng cực cùng cảm giác thiếu niên thật sự đang ở bên cạnh mình.

Cảm thụ cự vật dữ tợn không ngừng kêu gào của mình bị thân thể tinh tế non nớt của thiếu niên gắt gao vây chặt cùng tiếp nhận, không hề dư thừa một khe hở.

“Huân nhi… Huân nhi… Huân nhi của ta…”

Thở hổn hển, nam nhân nhìn thân mình mềm mại trắng nõn vì bị xâm phạm mà che kín dấu vết bừa bãi của thiếu niên, hô hấp lại càng ồ ồ.

Thanh âm trầm thấp khàn khàn nóng rực kia làm Huân nhi không khỏi muốn chạy trốn.

Ô, phụ hoàng, Huân nhi mệt mỏi quá, thân thể thật khó chịu.

“Ân a… phụ hoàng… từ bỏ… phụ… phụ hoàng… a…”

Bị đòi hỏi quá mức kịch liệt làm cả người co rút, đôi mắt tử sắc đẫm lệ mông lung của thiếu niên đầy sợ hãi cùng cầu xin, làm Tây Lam Thương Khung lại dâng lên một trận miệng khô lưỡi khô.

…..

“Lam đế bệ hạ quả nhiên bưu hãn! Nghe âm thanh mà xem, Huân điện hạ khẳng định bị khi dễ thật thảm.”

Trong phòng ẩn ẩn truyền tới những tiếng rên rỉ mờ ám lúc cao lúc thấp cùng với tiếng thở ồ ồ trầm thấp cùng thỏa mãn sau khi thư sướng của nam nhân. Ngoài cửa phòng, Khúc Vị Trì vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt lóe sáng tấm tắc nói.

Mạn La: “…”

Cái kẻ thật hào hứng dán ngoài cửa phòng người ta nghe lén mà không hề thấy e lệ hay xấu hổ kia kì thật không phải nữ nhân, kỳ thật là một sinh vật nào đó khoác lớp da nữ nhân đi? Hẳn là vậy đi?

Bằng không, có nữ nhân nào lại bưu hãn như vậy, thế nhưng can đảm nằm úp sấp trong xó mà nghe lén? Lại còn là nghe cái loại chuyện kia.

___ ___ H một chút xíu, tránh cua đồng________

Ánh đèn rực rỡ bật sáng, trận tình sự kịch liệt hừng hực như lửa cháy lan trên đồng cỏ này từ giữa trưa kéo dài tới tận khuya, Tây Lam Thương Khung lúc này rốt cuộc mới cảm thấy mỹ mãn buông tha tuyệt mỹ thiếu niên mệt mỏi ủ rũ, trên người đều là dấu vết xanh xanh tím tím vì y không biết tiết chế.

“Huân nhi…” Đưa tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc ướt mồ hôi trên trán Huân nhi, Tây Lam Thương Khung cúi đầu nhìn nhân nhi tinh tế nằm trên giường, ánh mắt là thỏa mãn cùng ôn nhu chưa từng có.

“Ân ngô… phụ hoàng…”

“Phụ hoàng… các ngươi… các ngươi làm thế nào đi tới không gian này?”

Cố xốc lại tinh thần, không để chính mình vì trận tình sự kịch liệt vừa nãy hao hết khí lực toàn thân mà ngủ say, Huân nhi khẽ mở ánh mắt ướt át mơ màng, âm thanh khe khẽ có chút đứt quãng hỏi.

Thiếu niên hiện giờ rất muốn biết chuyện Thương Lam đại lục, muốn biết tình cảnh sau khi mình bất cẩn tiến vào không gian xa lạ này.

Còn có, phụ hoàng làm thế nào tìm tới? Làm sao chuẩn xác tìm được vị trí của dị thế xa lạ này.

Huân nhi không biết, vẻ mặt xinh đẹp quyến rũ của mình lúc này lại vô tình khơi gợi dục vọng vất vả lắm mới tiêu giảm của Tây Lam Thương Khung. Cự vật nóng rực chôn sâu trong thân thể thiếu niên vẫn chưa rút ra giờ phút này lại có xu hướng ngẩng đầu.

“Phụ hoàng!”

Cảm giác nơi dưới thân truyền tới cảm giác khác thường, Huân nhi không khỏi xấu hổ ngẩng đầu. Không ngờ, bộ dáng nhíu mi mị hoặc bất đắc dĩ này của thiếu niên lại càng làm Tây Lam Thương Khung ngứa ngáy khó nhịn. Cự kiếm vốn sưng lên dâng trào giờ phút này lại trướng lớn vài phần, làm mật huyệt bị tàn phá thật lâu của thiếu niên lần thứ hai bị kéo căng.

“Ha hả, Huân nhi, chúng ta lại đến một lần đi.”

Nhìn sắc mặt tức giận cùng đôi mắt sợ sệt muốn lùi bước của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung cười khẽ một tiếng, bàn tay to không khỏi ôm tuyệt mỹ nhân nhi xụi lơ không còn khí lực nằm trên giường ôm lấy, để lưng thiếu niên dựa vào lồng ngực dày rộng của mình.

Về phần nơi chặt chẽ tương liên dưới thân hai người, bởi vì động tác đột nhiên của Tây Lam Thương Khung mà khiến Huân nhi kinh hô một trận, cả thân mình vì thế mà càng cảm giác sâu sắc biến hóa của thứ nam nhân cố ý để lại trong cơ thể mình. Sắc mặt Huân nhi không khỏi đỏ lên, nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Phụ hoàng, tiếp tục nữa Huân nhi sẽ chết mất!

Không muốn phải chết sớm cho nên thiếu niên tự nhiên muốn từ chối. Cứ việc bởi vì thân mình bị giam chặt trong lòng nam nhân, toàn thân căng trướng vô lực lợi hại, căn bản không thể dùng lực, Huân nhi vẫn xuất phát từ bản năng mà giật giật.

Cũng không ngờ chút giãy dụa rất nhỏ này đổi lấy nam nhân càng áp sát hơn, theo tư thế cường thế nháy mắt tiến tới nơi sâu nhất chưa từng có trong cơ thể thiếu niên.

“A…”

Đột nhiên bị xâm phạm, ngũ tạng lục phủ giống như sắp bị nam nhân đâm nát, thân thể mảnh khảnh mềm dẻo dị thường tiếp nhận dục vọng mãnh liệt không tầm thường của nam nhân, thân mình có vẻ nhu nhược mềm mại lại hơi co rút.

Bởi vì dụng mãnh đột nhiên của nam nhân, mật huyệt dưới hạ thể thiếu niên không thể khống chế co rút, làm lực khống chế mà Tây Lam Thương Khung vừa rồi cực lực ẩn nhẫn thoáng chốc vỡ đê.

Bàn tay to nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn gầy yếu của thiếu niên, cơ thể rắn chắc cường tráng của nam nhân nháy mắt lại bắt đầu một vòng đoạt lấy cùng chiếm giữ cuồng dã.

Thẳng đến khi tiếng rên rỉ khàn khàn, toàn thân động một chút cũng dị thường khó khăn, Huân nhi cảm giác một luồng chất lỏng nóng rực bắn vào trong cơ thể, lúc này nam nhân mới đình chỉ luật động cuồng dã như mãnh thú.

Đợi hô hấp dồn dập của hai người chậm rãi bình ổn lại, tuy Tây Lam Thương Khung vẫn chưa chịu rời khỏi cơ thể thiếu niên nhưng cũng không còn tác quái, bắt đầu lẳng lặng kể cho nhân nhi trong lòng nghe tình cảnh Tây Lam sau khi thiếu niên đột nhiên biến mất.

Trận pháp huyết sắc lục mang ở đại điển tế thiên đột nhiên ngoài ý muốn mang Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ đi, lúc lòng người hoảng sợ, bối rối cùng luống cuống, có vài người dụng tâm kín đáo tung ra tin đồ. Hoàng tử tôn quý được sủng ái nhất Tây Lam quốc có dự báo ‘điềm xấu’.

Đại điển tế thiên thế nhưng đột nhiên xuất hiện cổ trận huyết sắc, này có phải các đời tổ tiên Tây Lam quốc đang cảnh báo bọn họ?

Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ ồn ào huyên náo tới nghiêng trời lệch đất, sắc mặt Tây Lam Thương Khung cứ âm trầm làm ai cũng bất an kinh hồn táng đảm, sợ bệ hạ đột nhiên âm tình bất định trở thành tàn bạo thị huyết, vô tình lãnh tâm hệt như trước kia.

Loại lệ khí lạnh lẽo này làm bọn họ đều đổ đầy mồ hôi, không khỏi thực tưởng niệm tuyệt mỹ hoàng tử có thể chế trụ cảm xúc cùng khí thế sắc bén của đế vương.

Cũng chính là Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ đã đột nhiên biến mất trong đại điển tế thiên.

Tây Lam Cửu hoàng tử đột hạ đột nhiên mất tích, tính tình đế vương ngày càng tà nịnh tàn bạo, vô luận là cung nhân hay phi tử trong cung đều bị Tây Lam Thương Khung xử tử hơn phân nửa.

Nhất là đám nữ nhân không an phận, đặc biệt là những cung phu ngu xuẩn mưu toan đẩy hoàng tử của mình lên hoàng vị, dám giở trò sau lưng, tâm tình Tây Lam Thương Khung đang ác liệt như vậy sao có thể tha thứ.

Huân nhi tương đương với vảy ngược của Tây Lam Thương Khung, đụng vào chính là phải chết.

Sau đó, Tây Lam Thương Khung bày mưu đặt kế, thánh nữ Y Liên Hoa đại diện cho thánh điện có địa vị tối cao vô thượng, trước mặt dân chúng cùng các nước trên Thương Lam đại lục, mở ra khuê la chi trận viễn cổ đã thất truyền vạn năm khẩn cầu thần linh giáng thế.

Ngày đó, vạn người tụ tập ở đế đô Tây Lam, trên tường thành cao cao to lớn, Y Liên Hoa mộc dục thịnh trang ổn trọng tao nhã bắt đầu khẩn cầu thần linh, mở ra trận pháp triệu hồi viễn cổ.

Cũng vào ngày đó, bầu trời vốn trời trong nắng ấm đột nhiên xuất hiện một trận uy áp mang theo hơi thở thần thánh mãnh liệt.

Một người cao lớn uy nghi, thân mặc áo giáp ngân sắc, tay cầm trường thương màu bạc uy nghiêm đột nhiên từ trong cột sáng tràn đầy hơi thở thần thánh xuất hiện trước mắt mọi người, rung động nhân tâm.

Mà càng làm tất cả mọi người trên Thương Lam đại lục cảm thấy khiếp sợ cùng không thể tin nổi, bọn họ thế nhưng nghe thấy vị thần nghiêm trang mà thánh nữ thành kính triệu hồi tới Thương Lam đại lục trịnh trọng lại tràn đầy ác liệt nói: “Ngô là chiến thần A Thụy Tư của thần tộc, lần này hàng lâm đặc biệt nghênh đón thần vương chi hậu trở về.”

Thần hậu tôn quý mà chiến thần nói thế nhưng rõ ràng chính là Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ đột nhiên biến mất trong đại điển tế thiên khi trước.

Nháy mắt, điềm xấu mà mọi người vốn thì thầm bàn tán thoáng chốc liền biến thành thần chi cao quý không thể xâm phạm, được người người thành kính cúng bái.

Thần tộc cường đại xuất hiện, chủng tộc truyền thuyết đã biết mất trong lịch sử viễn cổ một lần nữa bước lên sân khấu Thương Lam.

“A Thụy Tư xuất hiện là ý của phụ hoàng sao?”

Lười biếng hỏi, Huân nhi bởi vì toàn thân không còn sức, cuối cùng chỉ có thể đặt hết sức nặng dựa vào lồng ngực nam nhân phía sau.

“Huân nhi, ngươi nói xem.”

Bàn tay to lướt qua thắt lưng mẫn cảm của thiếu niên, sau đó dừng lại trên cánh mông trắng nõn không ngừng vuốt ve chà xát, ánh mắt Tây Lam Thương Khung u ám nóng rực, cánh tay lại có xu thế lần xuống phía dưới tìm kiếm.

“Phụ hoàng!”

Quay đầu lại ảo não xấu hổ trừng mắt lườm nam nhân phía sau, Huân nhi trực tiếp vươn tay túm lấy bàn tay của đối phương đang dao động trên người mình, ngăn cản không để nam nhân trêu chọc cùng xôn xao ngày càng không thể khống chế trong cơ thể.

Không ngờ, thiếu niên chỉ khẽ động, hô hấp của nam nhân phía sau lại bắt đầu ồ ồ, hơi thở nóng rực phun ra bên cổ làm cả người Huân nhi không khỏi run rẩy.

“Huân nhi…”

“Ngô… không được…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.