Tây Lam Yêu Ca

Chương 258: Chương 258: Gặp Lại (5)




Đợi hơi thở ồ ồ dồn dập của nam nhân cùng tiếng rên khàn khàn đè nén thuộc về thiếu niên trong căn phòng chậm rãi bình ổn lại, Huân nhi cả người không còn chút khí lực, toàn thân đau nhức giống như bị mãnh thú xé rách vô lực rúc vào lồng ngực rắn chắc cường tráng của nam nhân, giọng điệu không nhanh không chậm, mang theo chút lười biếng đặc biệt sau khi trải qua tình sự.

“Phụ hoàng, sau đó ngươi liền cùng tế tự Khúc Vị Trì kia đến thế giới này sao? Chủ nhân minh giới kia có tới không?”

Huân nhi có thể cảm giác được hơi thở của ảnh vệ Nha, cái bóng của phụ hoàng, cũng có thể cảm giác những người khác trong biệt thự, duy chỉ không có hơi thở đến từ minh giới.

Nam nhân thống trị minh giới đột nhiên xuất hiện ở hoàng cung Tây Lam để tìm kiếm Mạn La giờ phút này vẫn chưa xuất hiện.

Điểm này, Huân nhi kì thật có chút tò mò.

Phải biết rằng mới đó không lâu, lúc còn ở Thương Lam đại lục, trong hoàng cung hùng vĩ của Tây Lam quốc, Huân nhi tận mắt nhìn thấy mức độ chiếm dục cùng để ý mãnh liệt của minh giới chi vương kia đối với Mạn La.

Ánh mắt người nọ nhìn về phía Mạn La nồng đậm yêu thương nhu tình, mang theo ẩn nhẫn sâu đậm cùng chiếm giữ thâm trầm.

Nhất là, lúc nam nhân kia đột nhiên xuất hiện phía sau, vô tình tưởng nhầm mình là Mạn La, hơi thở nóng rực phun lên cổ mình khi đó mang theo kiên nghị cùng nghiêm túc không hề giống đang đùa giỡn, còn tiếng gọi ‘Mạn La’ hệt như thở dài thỏa mãn kia đều làm Huân nhi khắc sâu, nghi hoặc trong lòng cũng có chút đăm chiêu.

Mạn La cùng chủ nhân minh giới kia khẳng định có mối ràng buộc sâu đậm đi?

“Huân nhi, sao vậy, ngươi muốn biết?” Tây Lam Thương Khung nhướng mi.

Huân nhi của y rất ít khi tỏ ra có hứng thú với người khác. Xem ra, minh vương thật sự là một cường giả làm người ta không thể bỏ qua.

Thực lực cường đại cùng quý khí của hắn thực dễ dàng làm dòng máu ma tộc trong người Huân nhi rục rịch.

Thiếu niên sau khi thức tỉnh huyết mạch thượng cổ, ma tộc luôn thích cường giả vi tôn tự nhiên sẽ tỏ ra tôn trọng.

“Phụ hoàng!”

Huân nhi tức giận trừng nam nhân, trong mắt là ý tứ làm nũng hàm xúc cùng yêu mị tự nhiên. Nhất là lúc thiếu niên cảm giác được bàn tay to dày đặt trên lưng không thuộc về mình bắt đầu không thành thật dao động, thậm chí còn có xu thế trượt xuống, thiếu niên liền mất bình tĩnh.

Phụ hoàng, ngươi không thể nghiêm túc một chút được sao! Ta miễn cưỡng xốc tinh thần nghiêm túc nói chuyện với ngươi a!

“Ha hả, bảo bối của ta a, ngươi muốn nói cái gì, phụ hoàng đang nghe đây…”

Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên trong lòng thoáng chốc đỏ ửng cùng ảo não, Tây Lam Thương Khung cười khẽ một tiếng, biết lúc này không thể tiếp tục chọc giận bảo bối mình yêu thương, giọng điệu chậm rãi trở nên đứng đắn.

“Minh vương không cùng ta tới đây. Hắn là chủ nhân minh giới, tự nhiên không có khả năng cái gì cũng không an bài đã vứt hết qua một bên mà vội vàng chạy tới. Minh giới không giống nhân giới, luân hồi ở nơi đó phải trật tự ngay ngắn. Bằng không sẽ loạn thành một đoàn.”

“Cho nên sau khi minh vương cảm giác hơi thở của ngươi cùng Mạn La đều biến mất trên Thương Lam đại lục, trong lòng tuy rất lo lắng nhưng hắn cũng biết thời điểm đó không thể lỗ mãng xúc động. Dù sao, hơn một ngàn năm cũng yên lặng chờ đợi được, hiện giờ vất vả lắm mới nở hoa kết quả, cũng không để ý chút tạm thời này. Vì thế trước tiên liền vội vã chạy về minh giới, bố trí hết thảy sau đó mới có thể an tâm rời đi.”

“Phải chuẩn bị rời đi một khoảng thời gian dài, hơn nữa còn bảo đảm minh giới vẫn vận tác bình thường, sau đó đến nền văn minh cổ xưa thần bí này tìm kiếm Mạn La, tự nhiên phải cẩn thận đối đãi. Nơi này không phải Thương Lam đại lục, có cùng vị diện với minh giới, qua lại cũng tiện.”

“Minh vương từ khi có ý thức, rất hiếm khi rời khỏi lĩnh vực của mình. Cho dù ở thời thần ma được thủ lĩnh khắp nơi mời, minh vương cũng chưa từng lộ diện. Có thể thấy, có thể làm nam nhân có ý thức trách nhiệm rất mạnh kia bỏ lại chuyện minh giới chạy tới dị giới tìm kiếm Mạn La, vị trí của Mạn La trong lòng hắn rốt cuộc quan trọng cỡ nào.”

Tây Lam Thương Khung không khỏi cảm khái.

Với hiểu biết của y về cá tính của minh vương, kẻ này là một người tính tình âm lãnh nghiêm nghị, cảm giác của nhân loại là thứ mà hắn xem có cũng được mà không có cũng chẳng sao, từ khi nào hắn yêu Mạn La, lại làm sao yêu Mạn La, lại còn sâu đậm như vậy?

Tây Lam Thương Khung cho tới giờ chưa từng biết, minh vương hóa ra yên lặng bảo hộ một người, yên lặng chờ đợi một người, chờ người nọ quay đầu lại nhìn về phía mình.

Cứ việc vạn năm qua minh vương vẫn luôn là bộ mặt than không biến sắc, nhưng từ ánh mắt nhìn về phía Mạn La của nam nhân kia, Tây Lam Thương Khung sao có thể không phát hiện tình yêu sâu đậm được che dấu kĩ lưỡng. Giống như lúc bình thường y nhìn Huân nhi, sủng nịch cùng chiếm dục bá đạo.

“Huân nhi, mệt mỏi liền ngủ đi!”

Thở dài một tiếng, Tây Lam Thương Khung ôn nhu nhìn nhân nhi vì mình không thể khống chế tác cầu một thời gian dài mà bắt đầu mơ màng, trong lòng khó có thể che dấu thỏa mãn cùng ấm áp.

Lúc trước, Tây Lam Thương Khung sở dĩ không lập tức đi tới nền văn minh này ngay sau khi Huân nhi biến mất, không tìm kiếm cùng bầu bạn bên người thiếu niên. Trừ bỏ thời điểm đó y không biết vị trí cụ thể của Huân nhi sau khi biến mất, cũng vì Tây Lam Thương Khung còn phải xử lý tốt chính sự Tây Lam quốc.

Y là đế vương Tây Lam quốc, trên người phải gánh vác trách nhiệm nặng nề không thể trốn tránh. Chính là làm dân chúng Tây Lam quốc có thể an cư lạc nghiệp, truyền thừa của huyết mạch hoàng tộc Tây Lam rất tốt, không đến mức toàn bộ đều chết vì tự giết lẫn nhau.

Đương nhiên, với bản tính lạnh nhạt cùng tàn khốc của Tây Lam Thương Khung, lại còn từng là vương thần tộc bễ nghễ, sống chết của nhân loại trong mắt y chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ bé mà thôi, không đáng giá nhắc tới.

Nhưng, Tây Lam quốc dù sao cũng là vương tọa y từng vững vàng nắm trong tay, là thứ giải trí trong phút nhàm chán, nhưng cũng chính nó làm y cùng Huân nhi tương ngộ, hơn nữa còn cùng nhau sinh sống thật nhiều năm, là nơi có thực nhiều kí ức xinh đẹp lại ấm áp.

Tây Lam Thương Khung cho dù không để tâm tới nhân loại, không muốn dùng xương cốt nhân loại đại lục để xây dựng quyền thế, nhưng y không nguyện ý để Tây Lam quốc vì mình đột nhiên rời đi mà trở thành miếng thịt béo của người khác.

Làm vương giả trời sinh, Tây Lam Thương Khung là một đế vương đủ tư cách, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, đối với mưu mô chính trị, còn có tranh giành đoạt lợi giữa các quốc gia, Tây Lam Thương Khung có thể nói là hoàn toàn thấu triệt.

Vương của Đông Lăng quốc có thể vì cám ơn Huân nhi từng giúp đỡ mà cúi đầu tôn kính với một nước cường đại như Tây Lam, Bắc Tang quốc bởi vì mới thay đổi tân vương nên vẫn bận rộn lo chuyện nhà mình, không bị nước khác mơ ước là tốt rồi. Nhưng Nam Khê Ám hoàng, kia cũng là một nam nhân đầy dã tâm cùng thủ đoạn.

Từ hành vi tàn nhẫn không chút do dự giết cha giết huynh, hơn nữa trong vòng vài năm ngắn ngủn an ổn trên vị trí Nam Khê Ám hoàng, rõ ràng có thể nhìn ra nam nhân kia tuyệt đối là một con dã lang giảo hoạt lại hung tàn đang ngủ đông.

Chỉ sợ nếu không phải kiêng kị thực lực cường đại đứng đầu tứ đại quốc của Tây Lam cùng trăm vạn hùng binh cường hãn dũng mãnh, lại thêm Tây Lam Lam đế uy danh hiển hách uy hiếp cả Thương Lam đại lục, chỉ sợ nam nhân kia đã sớm nhịn không được rục rịch.

Nếu y cứ vậy không chút trách nhiệm bỏ đi, chỉ sợ Tây Lam quốc mà y nắm trong tay nhiều năm qua sẽ lập tức sụp đổ, hoàng tộc sẽ bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng biến thành miếng mồi béo bở cho ba đại quốc khác cướp đoạt.

Chờ đến lúc y tìm được, hơn nữa mang Huân nhi trở về Thương Lam đại lục, chỉ sợ Tây Lam quốc mà y dùng uy áp bảo tồn mấy năm nay đã lâm vào tình trạng loạn trong giặc ngoài.

Một đại quốc sụp đổ kì thật rất đơn giản, nhất là lại có ba nước khác có thực lực tương đương như hổ rình mồi ở bên cạnh, nội loạn càng làm Tây Lam có truyền thừa gần ngàn năm trở nên suy yếu.

Vốn, Tây Lam Thương Khung chuẩn bị không quá vài năm nữa liền mang Huân nhi trở về thần giới, Đế Luyện Tà ngoài ý muốn xuất hiện làm Tây Lam Thương Khung sớm giao vương tọa Tây Lam cho thái tử —- Tây Lam Vụ Dịch mới được sắc phong không lâu.

Vội vàng lưu lại ý chỉ để Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc cùng Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa phụ trợ thái tử vừa mới lên, hoàng quyền còn chưa kịp củng cố đã vội vàng đăng cơ, Tây Lam Thương Khung liền mang theo đoàn người, được Dạ Cơ phu nhân định vị cùng trợ giúp rời khỏi Thương Lam đại lục, xuất hiện ở dị thế ngoài ý muốn kéo Huân nhi tới này.

Trước khi đi, Tây Lam Thương Khung nói với hoàng đế tân nhậm biết tin đến đưa tiễn, nếu có chuyện gì không thể giải quyết thì phải đi tìm quân vụ đại thần Phong Duyên Ngạn.

Lạo nhân vẫn luôn trung thành trợ giúp y kia.

_____________

Nằm trong lòng ngực tràn ngập hơi thở quen thuộc cùng cảm giác an toàn của nam nhân, Huân nhi ngủ thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau mới chậm rãi tỉnh lại.

Thời điểm đó, ánh tà dương xuyên qua tấm màn cửa phấp phới ở cửa sổ sát đất ngoài ban công, Huân nhi có thể nhìn rõ những tia nắng xinh đẹp nhu hòa cuối ngày.

Mình cùng phụ hoàng, rốt cuộc cũng gặp lại cùng ở bên nhau!

Lần này, ai cũng không thể cắt đứt ràng buộc thật sâu của bọn họ.

“Huân nhi, ngươi tỉnh.”

Bưng chén cháo trắng từ sáng đã căn dặn người hầu chuẩn bị, Tây Lam Thương Khung mở cửa phòng tiến vào liền thấy một hình ảnh mỹ hảo lại mị hoặc như vậy.

Trong phòng, thiếu niên dáng người thon dài miễn cưỡng chống đỡ thân mình nằm nghiêng trên giường lớn mềm mại, xung quanh là những tấm màn trắng đầy tua ren, lộ ra một bên vai, chân mày khẽ nhíu, tựa hồ khó chịu vì thân mình không khỏe. Nhưng ánh mắt nhìn về phía cửa sổ có chút hoảng hốt cùng mờ mịt, lại mang theo ý cười nhu hòa thật sâu.

Hình ảnh ấm áp lại tuyệt đẹp như vậy không khỏi làm Tây Lam Thương Khung si mê. Thẳng đến lúc thiếu niên vì nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, y mới lấy lại tinh thần.

Tây Lam Thương Khung thậm chí còn thấy được vui sướng cùng không nỡ xa rời, còn có chút hạnh phúc thản nhiên trong ánh mắt thiếu niên.

Không khí tràn ngập mùi vị tình dục của trận giao hoan kịch liệt đêm qua chưa tản hết, nam nhân nhìn thân mình trắng nõn nửa trần trụi của thiếu niên hoàn toàn không tự giác sức hấp dẫn của mình trên giường, miệng lưỡi không khỏi khô ran, hạ phúc tựa hồ có một cỗ xúc động nóng rực không thể khống chế.

“Phụ hoàng!” Quay đầu lại, nhìn bóng dáng nam nhân cao lớn đi vào, gương mặt trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên nháy mắt biến mất, che kín nụ cười mỉm sáng lạn.

“Huân nhi, đói bụng rồi đi. Đến ăn chút cháo. Từ chiều qua đến giờ Huân nhi không ăn gì, lại thêm ta không biết tiết chế mà tiêu hao một lượng lớn thể lực, hiện giờ khẳng định cần ăn một chút để khôi phục tinh thần.”

“Phụ hoàng! Phụ hoàng!” Ôm lấy cổ nam nhân tuấn mỹ vừa đi tới bên cạnh, giọng nói non mềm của thiếu niên mang theo hơi thở lười biếng khi vừa tỉnh giấc cùng làm nũng thật sâu.

“Ha hả, bảo bối, đến, há miệng!”

Ngồi bên giường, Tây Lam Thương Khung để cả người Huân nhi rúc vào lồng ngực dày rộng của mình, một tay bưng chén cháo, tay kia múc một muỗng cháo thơm phức thổi nguội rồi uy bảo bối của mình.

Ngoan ngoãn uống xong thứ phụ hoàng đưa tới bên miệng, ánh mắt Huân nhi chưa từng rời khỏi người nam nhân.

Giờ phút này, đụng chạm chân thật như vậy, bất an trong lòng thiếu niên cũng dần dần bình ổn, khôi phục lạnh lùng cùng trong trẻo vốn có.

Nhưng trong lòng, lúc đối mặt với Tây Lam Thương Khung, Huân nhi cho đến giờ vẫn luôn tràn ngập tin cậy cùng không muốn xa rời. Giống như lời thề mà Huân nhi đã nói lúc ngã xuống ở thời thần ma.

Huân nhi nguyện ý ỷ lại vào bờ vai của nam nhân này, dựa vào ngực y, không muốn xa rời cảm giác an toàn cùng tâm động mà đối phương gây ra.

“Phụ hoàng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.