Tây Lam Yêu Ca

Chương 214: Chương 214: Mầm Móng Biến Mất (2)




Được một hàng cung nữ thị tòng vây quanh hầu hạ, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi thoáng chốc đã trở về Thương Lam điện. Lúc này, nội vụ tổng quản Tang Đạt cùng nội thị Di Nguyệt đã chuẩn bị tốt ngọ thiện cho hai vị chủ tử.

Sau khi cung kính hầu hạ đế vương tà nịnh lạnh lùng cùng Cửu hoàng tử điện hạ yêu dị tuyệt mỹ xong, hai người thực thuần thục cho tất cả cung nhân hầu hạ trong Thương Lam điện lui ra ngoài, chính mình cũng thức thời đứng ở một nơi mà ánh mắt hai vị chủ tử nhìn không thấy nhưng chỉ cần gọi một tiếng liền có thể lập tức nhảy ra hầu hạ vị vương của mình.

Dùng khăn gấm trắng tinh lau miệng, Tây Lam Thương Khung nhìn thiếu niên xinh đẹp ngồi cách mình không tới một cánh tay, ánh mắt hiện ra ý cười thản nhiên cùng dịu dàng.

“Huân nhi, sao rồi, hôm nay gặp Y Liên có cảm giác thế nào, là thiếu nữ thông minh mà A Thụy Tư đã nói sao?” Lục công chúa Y Liên Hoa của y, nữ nhi của hoàng hậu Y Tô Na, chỉ là vậy, không hơn.

Đối với nữ nhi từ nhỏ đã rất thông minh kia, Tây Lam Thương Khung cũng không đặc biệt yêu thích, bất quá cũng không chán ghét. Chính là so với những công chúa khác trong hậu cung mà ngay cả liếc mắt cũng không muốn thì nữ nhi này làm Tây Lam Thương Khung cảm thấy thuận ý mà thôi.

Huống chi, thân là nữ nhi của hoàng hậu, hoàng nữ duy nhất của Tây Lam Thương Khung y, đệ nhất hoàng nữ Tây Lam, thân phận tự nhiên phải cao quý hơn một bậc. Hơn nữa so với đám công chúa vừa thấy y đã hoảng sợ nhút nhát kia, Y Liên Hoa tuy trong lòng cũng tồn tại kính sợ nhưng ngoài mặt lại hơn một phần tự nhiên cùng trấn định. Này có lẽ là công lao của hoàng hậu Y Tô Na.

Y Tô Na là một nữ nhân rất thông minh, nàng biết làm thế nào để nữ nhi của mình có cuộc sống tốt đẹp trong hậu cung, so với những kẻ khác cũng càng tôn vinh hơn. Cho dù tính cách đứa nhỏ kia vẫn còn chút tinh thuần của thiếu nữ, nhưng không phải là một người khờ dại ngây ngô cái gì cũng không hiểu.

Người như vậy, Tây Lam Thương Khung tự nhiên rất hài lòng. Đặc biệt người này lại còn là công chúa của y. Công chúa, đối với hoàng triều mà nói, đôi khi chính là một công cụ. Ngươi không thể mong đợi Tây Lam Thương Khung sẽ để tâm đến hạnh phúc của nữ nhi mình.

Một nam nhân tà nịnh như vậy hoàn toàn sẽ không để ý tới chuyện này.

May mà, Tây Lam là một hoàng triều rất mạnh, đối tượng liên hôn đều phải xem ý của Tây Lam Thương Khung. Cho dù Thương Lam đại lục vẫn còn ba đại quốc đồng dạng cũng rất cường đại, bất quá nữ nhi của Tây Lam Thương Khung tuyệt đối sẽ không có kẻ nào dám đắc tội nam nhân quyền lực nhất Thương Lam đại lục này.

Mà hiện giờ thân phận của Lục công chúa còn là thánh nữ, giá trị của nàng tự nhiên lại càng cao hơn, đám công chúa mà y chưa bao giờ để ý tới, thậm chí là chưa từng liếc mắt tới hoàn toàn không thể sánh bằng.

Huống chi, vô luận vì mấy năm gần đây Y Tô Na thức thời hay vì Huân nhi có ấn tượng tốt với thiếu nữ có tâm hồn thánh khiết kia, Tây Lam Thương Khung tự nhiên sẽ khoan dung với nữ nhi này hơn một chút.

Bất quá nghĩ tới lúc ngủ dậy sáng nay, Huân nhi thế nhưng nói với y muốn đi đón Y Liên, tuy Tây Lam Thương Khung cũng hiểu nguyên nhân nhưng biểu tình trên mặt vẫn có chút buồn bực.

“Huân nhi, hiện giờ ngươi đã biết lời giải rồi sao?” Tuy hỏi nhưng giọng điệu của Tây Lam Thương Khung lại rất khẳng định.

“Phụ hoàng biết rõ còn hỏi làm gì.” Oán trách liếc mắt nhìn vẻ mặt đầy ý cười của nam nhân, thiếu niên không khỏi trợn mắt.

Ngày đó tới Phong phủ, A Thụy Tư đột nhiên xuất hiện đã nói lên một vấn đề. A Thụy Tư thân là chiến thần Thần tộc thế nhưng lại tới đại lục nhân loại, như vậy có phải hiệu lực của không gian phong ấn hai giới thần ma đang dần yếu đi, nguyên nhân từ ma tộc hay là công lao của thần tộc?

Tuy ngày đó đã biết A Thụy Tư tới được đây nhờ thông qua khuê la chi trận, nhưng phong ấn cường đại ngăn cách hai giới chẳng lẽ không có chút phản ứng nào, dễ dàng để khuê la chi trận có hiệu lực, thậm chí còn để A Thụy Tư dễ dàng xuất hiện ở đại lục nhân loại như vậy?

“Huân nhi, ngươi lo lắng chuyện A Thụy Tư đột nhiên xuất hiện? Lo lắng hai giới thần ma xảy ra dị biến hay lo ma đế đã làm gì đó nên phong ấn không gian đột nhiên mất đi hiệu lực?

Ôm thắt lưng gầy nhỏ của Huân nhi, nam nhân ôm thiếu niên ngồi trên đùi mình, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng phun hơi bên vành tai nõn nà, làm thiếu niên run rẩy một trận.

“Phụ hoàng…” Vành tai mẫn cảm bị nam nhân nhẹ nhàng ngậm lấy, thân thể Huân nhi không khỏi dâng lên cảm giác khác thường, giống như có một dòng điện lưu xẹt qua làm thân mình non nớt của thiếu niên vô lực, ánh mắt mông lung, mê ly nhìn nam nhân tuấn mỹ gần ngay trước mắt.

“Hiện giờ, vô luận là thần tộc lạnh nhạt hay ma tộc hờ hững, chỉ sợ đều có sóng ngầm mãnh liệt. Gia tộc thượng cổ yên lặng vạn năm, chỉ cần bề ngoài bình ổn kia bị đánh vỡ, bão tố vần vũ chỉ sợ cũng không còn xa.”

Lúc nam nhân nhẹ giọng thì thầm, đôi tay to vì dùng kiếm mà có một tầng vết chai thật dày không biết từ khi nào đã chui vào trong y phục, không ngừng dao động vuốt vẻ làn da trơn bóng nõn nà, mang tới từng trận run rẩy cho thiếu niên trong lòng, vì thế Huân nhi căn bản không nghe rõ nam nhân đang nói gì.

Giờ phút này tất cả tâm tư của thiếu niên đều bị cảm giác khác thường truyền từ thân thể bao trùm, nhìn nam nhân đang càn quấy trên người mình, ánh mắt vô thức ướt át long lanh ánh nước, không ngừng mê hoặc lòng tự chủ mà Tây Lam Thương Khung vẫn luôn kiêu ngạo.

Vì thế, nam nhân thuận theo dục vọng bản năng, không hề đè nén xúc động muốn thú tính tuyệt mỹ nhân nhi trong lòng một phen.

“Huân nhi, ta muốn ngươi…” Một tay trượt theo y phục chậm rãi tới điểm phấn hồng hơi nổi lên trước ngực thiếu niên khẽ nặng nhẹ xoa niết, tay còn lại không ngừng dao động bên thắt lưng nhỏ gầy, dần dần theo cánh mông mượt mà trượt xuống…

Bên ngoài, cách nội điện không quá xa, nội vụ tổng quản Tang Đạt cùng Di Nguyệt nghe thấy tiếng kêu kiều mị liêu nhân cùng hơi thở càng lúc càng ồ ồ của nam nhân, hai người thức thời rời đi, để lại tẩm cung Thương Lam điện của đế vương tràn ngập một mảnh xuân tình kịch liệt.

Lúc Huân nhi tỉnh lại, dựa vào ánh sáng nhu hòa chiếu rọi vào tẩm cung có thể đoán hiện giờ hẵn đã là hoàng hôn.

Ngồi dậy, cảm dáng nơi dưới thân truyền tới cảm giác đau đớn sưng phù quái dị cùng cả người đau nhức vô lực, thiếu niên không khỏi nhíu chặt mày.

Tiếp đó, xốc tấm chăn được cẩn thận đắp trên người, nhìn thân mình trắng nõn tràn đầy dấu vết chứng tỏ từng bị người ta tàn sát bừa bãi, nhất là phần ngực sưng đỏ còn có chút trầy da cùng đôi chân thon dài đầy ấn ký dâm mị, Huân nhi không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Sao lại nhiều như vậy? Trên đùi cơ hồ chi chít dấu hôn xanh tím.

Khẽ động thân mình, Huân nhi cảm giác phía sau truyền tới cơn đau bị xé rách cùng hai chân vô lực, chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng gọi Di Nguyệt tiến vào hầu hạ.

“Điện hạ, người tỉnh rồi! Tê…” Hiển nhiên, sau khi tiến vào nhìn thấy dấu vết bị bệ hạ lưu lại trên người Huân nhi, Di Nguyệt cũng không khỏi hít một hơi.

Bất quá cuối cùng Di Nguyệt cũng làm đúng bổn phận của mình, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp nhẹ nhàng hầu hạ điện hạ thay y phục. Bất quá ngay lúc Di Nguyệt giúp điện hạ chải mái tóc ngân sắc dài chấm đất thì ngoài điện truyền tới một trận huyên náo làm Huân nhi nhíu mày.

“Bên ngoài là ai đang làm ồn?”

“Bẩm điện hạ, là Hoa quý phi! Nàng tới đây cũng được một hồi lâu rồi, nói có việc gấp muốn gặp bệ hạ. Bất quá bệ hạ hiện giờ căn bản không ở Thương Lam điện, vừa rồi nô tài cũng nói với Hoa quý phi, bất quá nàng ta không chịu đi, nói muốn vào Thương Lam điện chờ bệ hạ trở về. Vì thế mới xung đột với thị vệ thủ vệ ngoài Thương Lam điện.”

“Hoa quý phi? Nàng đến làm gì?”

Nghe thấy tên nữ nhân này, sắc mặc Huân nhi hiển nhiên rất âm trầm. Nữ nhân này thế nhưng muốn tiến vào Thương Lam điện? Từ ba năm trước, cũng là lúc Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung trở về từ Tây Diệp La học viện, Tây Lam Thương Khung đã hạ chỉ, bất cứ cung phi nào cũng không được phép tiến vào Thương Lam điện, ai dám xông vào đế cung xử tử.

Hoa quý phi hiện giờ làm vậy là tự cho mình đặc biệt, hoàn toàn không để tâm tới ý chỉ của phụ hoàng sao? Hay là nàng ta khẳng định mình sau khi tiến vào Thương Lam điện vẫn có thể sống sót trở ra?

Lần trước, Hoa phi cùng hoàng hậu Y Tô Na cùng tới bất quá cũng chỉ được tiếp kiến ngoài thiên điện mà thôi. Hiện giờ nữ nhân này muốn xông vào trong, chẳng lẽ không hề sợ hãi? Hay là, nàng ta quá tự đại cùng không rõ tình huống?

Chịu đựng cơ thể đau nhức, Huân nhi mang theo Di Nguyệt, bảo trì tư thế tiêu sái bình thường đi ra ngoài. Cứ việc mỗi một bước chân lại cảm nhận được cơ thể bủn rủn cùng hậu đình khó chịu.

Bất quá cho dù là vậy, Huân nhi cũng không hi vọng có một nữ nhân chán ghét ồn ào gây rối trước cửa tẩm cung của mình cùng phụ hoàng, nó làm trong lòng Huân nhi dâng lên một trận buồn bực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.