Tây Lam Yêu Ca

Chương 215: Chương 215: Cổ Tháp Tây Tư




Nghe nói, bên người tiểu thiếu gia Phong phủ đột nhiên xuất hiện một bảo tiêu rất lợi hại, hiện giờ Phong Diệp đi đường cũng học theo cua đồng, đi ngang a.

Hôm nay, Phong Diệp lại mang theo A Man thể trạng cường tráng hơn hẳn người bình thường tới hậu viên chơi đùa, thiếu niên đắc ý vênh váo hoàn toàn quên bén chuyện Nhị ca nhà mình đang ở trong phủ, vì thế thực tự nhiên đụng phải Phong Chích Viêm đã vài ngày không thấy bóng dáng, còn cả nam nhân trẻ tuổi ở bên cạnh.

Vừa gặp lại Nhị ca nhà mình, Phong Diệp liền cao hứng chạy tới gọi ‘Nhị ca!’.

“Diệp nhi?” Phong Chích Viêm nhìn thiếu niên chạy tới, gương mặt liền lộ ra ý cười hiếm thấy. Bất quá lúc ánh mắt nam nhân dừng lại trên bóng dáng cường tráng cao lớn của người đi sau tiểu đệ nhà mình, Phong Chích Viêm thoáng híp mắt, lẳng lặng đánh giá thực lực đối phương.

Đấy là một nam nhân rất lợi hại, cũng là cường giả tuyệt thế trước giờ chưa từng nghe nói tới. Từ lúc nào, Thương Lam đại lục thế nhưng xuất hiện nhiều cao thủ nhìn không thấu tới vậy? Uổng cho hắn là thủ lĩnh phụ trách tình báo của Thần Dạ lâu, hiện giờ cư nhiên một nam nhân bên cạnh tiểu đệ nhà mình cũng dò không thấu, thậm chí cũng không có chút tư liệu nào?

“Nhị ca, ngươi đã trở lại. Di? Liệt Diễm ca cũng ở a?” Chú ý tới nam nhân bên cạnh Phong Chích Viêm, Phong Diệp hơi bất ngờ một chút, bất quá sau đó cũng không chú ý.

Nam Cung Liệt Diễm là nhi tử Nam Cung Đồ của gia tộc Nam Cung, cũng là cháu của Nam Cung Thanh Thanh. Vì thế Phong phủ cùng Nam cung gia làm trùm bên thương nghiệp vẫn có chút quan hệ thân thích.

Tuy người Phong phủ luôn không thích Nam Cung Thanh Thanh, bất quá lại rất thưởng thức thanh niên Nam Cung Liệt Diễm xuất sắc này. Cũng vì thế, giao tình của Nam Cung Liệt Diễm cùng nhóm thiếu gia Phong phủ đều không tồi, cũng thường tới chơi. Phong Diệp quen thuộc Nam Cung Liệt Diễm cũng là chuyện tự nhiên.

“Diệp nhi, ta nghe nói Chích Viêm đã trở lại nên mới tới tìm.” Nam nhân mỉm cười với thiếu niên, không nhanh không chậm nói.

“Nga.” Gật đầu, biểu thị đã hiểu.

“Diệp nhi, người phía sau ngươi là ai vậy? Sao chưa từng thấy trong Phong phủ?” Hiển nhiên, so với thiếu niên tùy tiện vô tâm, Phong Chích Viêm tự nhiên khẩn trương hơn nhiều. Dù sao Phong Diệp cũng là đệ đệ hắn rất quan tâm, là người nhà mà hắn nhìn thấy lớn lên từng ngày.

Đối với người của mình, Phong Chích Viêm luôn bao che cùng coi trọng.

“A, Nhị ca, ngươi nói A Man sao? A Man là thị vệ thiếp thân của ta, từ nay sẽ phụ trách an toàn của Diệp nhi a! Gần nhất không bình yên lắm, Diệp Nhi cảm thấy bão tố sắp tới nên chuẩn bị trước, tìm một người thiệt lợi hại tới bảo hộ mình a.”

Gương mặt thiếu niên trở nên thực trang nghiêm, hoàn toàn đối lập với Phong Chích Viêm đen mặt cùng Nam Cung Liệt Diễm dở khóc dở cười.

“-__-||| Sao Nhị ca không biết Diệp nhi có thiên phú tiên tri a?” Đối với lời thiếu niên, Phong Chích Viêm im lặng, hơn nữa trực tiếp bỏ qua.

“Hắc hắc, đó là vì gần nhất Nhị ca đều bận rộn xoay quanh Hắc Nguyệt, còn để ý gì tới Diệp nhi a!” Buồn bã than thở, Nhị ca nhà hắn bị cướp đi rồi a. Mấy năm gần đây, Nhị ca thậm chí còn không quay về Phong phủ, hại Diệp nhi thực tịch mịch a!

Đại ca đột nhiên có Lạc Nhật, Nhị ca thì cũng chạy đi truy đuổi Hắc Nguyệt, phủ đệ vài năm nay cũng thực an tường, ngay cả hứng thú vui đùa cũng không còn, Diệp nhi hiện giờ cũng tới độ tuổi hăng hái nhiệt huyết mới chớm yêu rồi a, đại ca, nhị ca sao lại có thể để mình ta ở lại phủ đệ?

Diệp nhi cũng muốn bước chân vào giang hồ a a a a.

Phong Chích Viêm chăm chú nhìn vẻ mặt buồn rầu phẫn hận của thiếu niên, không khỏi đỡ trán.

Này là mình giáo dục quá tốt nên hiện giờ báo ứng đã ập tới rồi sao, Phong Chích Viêm thật không ngờ, có một ngày mình lại bị tiểu đệ ngây ngốc nhà mình trêu ghẹo? ! Bất quá, những chuyện cần chú ý Phong Chích Viêm sẽ không bỏ qua: “Diệp nhi, ngươi muốn thị về thì cứ nói với nhị ca hoặc đại ca, sao lại tùy tiện mang một nam nhân xa lạ ở bên cạnh mình? Vạn nhất xảy ra chuyện thì sao, nhị ca lập tức đi chọn một người giỏi tới cho ngươi.”

“Không cần, nhị ca. Diệp nhi nói cho ngươi biết a, A Man kỳ thực rất lợi hại ~ nói không chừng ngay cả đại ca cũng không phải đối thủ cua A Man.” Chăm chú nhìn ánh mắt Phong Chích Viêm, Phong Diệp mỉm cười sâu sa đầy đắc ý vênh váo.

“Diệp nhi…” Phong Chích Viêm nhíu mày.

Diệp nhi đang ám chỉ gì sao, vì sao lại nói như vậy? Hơn nữa, Phong Chích Viêm nhìn nam nhân khôi ngô từ lúc xuất hiện vẫn không thèm liếc mắt nhìn tới mình, không khỏi nhíu chặt mày.

Đích thật là một nam nhân lợi hại! Thậm chí, Phong Chích Viêm còn cảm thấy áp lực nặng nề hơn cả đại ca nhà mình. Này nói lên điều gì?

Này nói nam tử cao lớn cả người tràn đầy cảm giác áp bách trước mắt có thực lực không hề thua kém đại ca Phong Vô Kỳ nhà hắn, thậm chí còn cường đại hơn.

Một nam nhân có thể làm người ta kiêng kị như vậy sao lại xuất hiện bên cạnh Diệp nhi? Trên người Diệp nhi có thứ gì đó đối phương muốn lấy sao?

“Nhị ca, ngươi không cần lo lắng, A Man sẽ không hại ta, ta tin tưởng hắn. Hơn nữa, A Man còn quen Lam đế bệ hạ, không phải người xấu đâu a.” Biết nhị ca cũng vì lo lắng cho mình, Phong Diệp cười sáng lạn nói, trong lòng cũng vô cùng ấm áp.

Ca ca bộ dáng tuấn mỹ này tuy là nhi tử của Nhị thúc nhưng lại đối xử tốt hơn cả mẫu thân cùng muội muội ruột của Diệp nho. Tuy người Phong phủ bọn họ luôn xem nhẹ nữ nhân.

“Lam đế bệ hạ? Nếu là người của Lam đế bệ hạ thì ta yên tâm rồi.”

Nghe tới vị cương giả đứng đầu Tây Lam hoàng triều, lo ngại dành cho nam tử cường đại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp nhi của Phong Chích Viêm lập tức tiêu tan. Lam đế tuy không để tâm tới tính mạng người khác, xem mạng người chẳng khác gì cỏ rác, bất quá có Cửu hoàng tử điện hạ ở, Phong Chích Viêm tin tưởng tuấn mỹ đế vương làm linh hồn người ta run rẩy kia sẽ không hại Phong Diệp.

Huống chi, lại còn cố ý phái tới một cường giả có một không hai trên Thương Lam đại lục như vậy, lại còn không hề che dấu. Mà thực lực của nam nhân cường tráng trước mắt, chỉ sợ trừ bỏ Lam đế, cả Thương Lam đại lục này tuyệt đối không có bao nhiêu người là đối thủ.

Ta tin tưởng hắn ta tin tưởng hắn ta tin tưởng hắn ta tin tưởng hắn… Thiếu niên nói, ta tin tưởng hắn! Giọng điệu kiên định không chút do dự, tín nhiệm hoàn toàn! Tín nhiệm một nam nhân có thể nói là hoàn toàn xa lạ.

Ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên chỉ cách mình có vài bước chân, thậm chí chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm vào lòng, trong lòng A Thụy Tư lúc này tràn ngập cảm động cùng vui sướng, lại xen lẫn chút ấm áp thản nhiên.

Thiếu niên này nói tin tưởng mình a. Chăm chú nhìn Phong Diệp, gương mặt A Thụy Tư lúc này mang theo ý cười ngây ngô. Giờ phút này, ai có thể tưởng nam tử khôi ngô tràn ngập cảm giác an toàn tin cậy này thế nhưng lại là chiến thần nổi danh hiếu chiến điên cuồng của Thần tộc được chứ.

Bởi vì đứng đối diện Phong Chích Viêm, đưa lưng về phía A Thụy Tư, Phong Diệp cũng không thấy được biểu tình của nam tử cường tráng lúc này, vẫn vui vẻ làm nũng với nhị ca nhà mình: “Nhị ca, thật lâu rồi không bồi Diệp nhi a. Lần sau nhị ca xuất môn nhớ phải mang Diệp nhi cùng A Man đi cùng được không? Nhị ca, Diệp nhi cùng A Man đi cùng nhị ca được không…”

“Diệp nhi…” Ngay lúc Phong Chích Viêm cảm thấy đau đầu với tiểu đệ nhà mình, lúc vô tình ngẩng đầu nhìn ra phía xa thì thấy một lão nhân uy nghiêm từ phía Ly uyển đi tới.

“Tổ phụ?”

Quân vụ đại thần Phong Duyên Ngạn năm nay đã sắp sáu mươi, tuy nhiên thoạt nhìn chỉ giống mới bốn mươi năm mươi mà thôi.

Ở Thương Lam đại lục, một người nếu tu vi đủ cao thâm thì quả thực có thể sống rất lâu. Ít nhất so với cuộc đời ngắn ngủi của người bình thường, bọn họ càng trường thọ càng trẻ tuổi hơn. Hiển nhiên, Phong Duyên Ngạn cũng nằm trong số đó, lại bảo dưỡng rất khá nên hiện giờ vẫn có thể xem là giai đoạn chính trực tráng niên.

Đối với nhóm người trẻ tuổi đứng trong sân, hơn nữa đều là thanh niên tuấn kiệt xuất sắc, Phong Duyên Ngạn tự nhiên cũng chú ý tới. Huống chi, nơi này còn là phủ đệ của hắn, lúc nhìn thấy thanh niên cung kính hỏi thăm mình chính là tôn tử mình vừa lòng nhất thì Phong Duyên Ngạn tự nhiên không có khả năng làm lơ.

“Viêm nhi, Diệp nhi, các ngươi ở trong này làm gì?”

Đi tới, vẻ mặt luôn đoan chính của Phong Duyên Ngạn tuy vẫn bình tĩnh uy nghiêm nhưng không khỏi lộ ra chút ý cười thản nhiên, nhìn hai tôn tử xuất sắc trước mặt cũng thầm gật đầu.

“Liệt Diễm, ngươi cũng tới à.”

Bất quá lúc quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh tôn tử, lão nhân tràn đầy uy nghiêm tuy mỉm cười ôn hòa hơn so với lúc đối mặt với người khác, nhưng vẫn còn chút xa cách.

Dù sao, này cũng là người kế thừa Nam Cung gia chứ không phải tôn tử nhà mình. Không đợi đám Phong Chích Viêm, Nam Cung Liệt Diễm ân cần thăm hỏi, ánh mắt dừng lại trên người nam tử khôi ngô đứng phía sau tôn tử nhỏ nhất Phong Diệp thì lão nhân cũng không khỏi khựng lại, thân thể cũng khẽ run rẩy, biểu tình của lão nhân lúc này trở nên rất kì quái. Giống như kích động, lại giống kinh ngạc, mà cũng giống thực vui sướng.

“A Thụy Tư.”

“Ngươi là… Cổ Tháp… Tây Tư?”

Bị lão nhân gọi ra thân phận, A Thụy Tư cũng không khỏi sững sờ nhìn lão nhân có vẻ rất kích động trước mắt.

Sau đó, thử gọi ra một cái tên.

Cổ Tháp Tây Tư, quân đoàn trưởng quân đoàn Trảm Phách của thần tộc, sau đó đã ngã xuống ở đài Lục Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.