Tây Lam Yêu Ca

Chương 216: Chương 216: Tàn Cung




“Luyện Yêu cùng Bảo Bảo đâu? Chúng đã trở lại chưa?”

Đã trễ thế này, Luyện Yêu cùng Bảo Bảo lại chạy đi đâu rồi, Huân nhi tìm một vòng Thương Lam điện vẫn không thấy bóng dáng hai đứa, vì thế không khỏi hỏi Di Nguyện vẫn hầu bên cạnh.

“Điện hạ, Luyện Yêu cùng Bảo Bảo hẳn vẫn chưa trở lại, có thể ở ngoài chơi vui đến quên cả giờ giấc rồi.”

Biết hai đứa nhỏ đáng yêu nhưng một chút cũng không thể xem thường kia rất quan trọng đối với điện hạ nhà mình, Di Nguyệt thực cung kính hồi đáp.

Một là hoa chi tinh linh có một không hai trên Thương Lam đại lục, một là thành quả của thượng cổ thí luyện của bộ tộc Đế Luyện, vô luận là người nào cũng là một sự tồn tại làm người ta đau đầu. Cho dù trong hoàng cung cá lớn ăn cá bé này thì liệu có mấy ai là đối thủ của hai đứa nhỏ kia a.

“Còn chưa trở về sao? Chẳng lẽ lại chạy tới lãnh cung rồi?” Huân nhi nhíu mày. Bản thể của Bảo Bảo vẫn còn ở nơi đó, sau khi thiếu niên rời đi cũng không di chuyển.

Một là vì lãnh cung hẻo lánh hoang tàn kia quả thực rất thích hợp để bản thể Bảo Bảo sinh tồn, hai là vì nơi đó đã trở thành cấm địa trong hoàng cung Tây Lam, trừ bỏ vài người đặc biệt thì nơi đó cấm tất cả mọi người lui tới, vì tránh Bảo Bảo nghịch ngợm làm người khác phát hiện sự tồn tại của nó.

Từ ba năm trước mang Luyện Yêu về, đứa nhỏ kia cùng Bảo Bảo có độ tuổi xấp xỉ nhau ở chung thật sự rất thân thiết. Cho dù mỗi ngày đều tranh cãi ầm ĩ một phen nhưng không thể phủ nhận hiện giờ Luyện Yêu ngày càng hoạt bát hơn, cũng càng giống một đứa nhỏ đơn thuần vô lo.

“Đi tìm chúng thôi.” Nói xong, Huân nhi mang theo Di Nguyệt rời khỏi Thương Lam điện. Mà phía sau Huân nhi, tiểu thú Nguyệt Bán nãy giờ vẫn vòng quanh bên chân Huân nhi cũng lật đật chạy theo sau, hướng về phía lãnh cung mà Huân nhi ở trước kia.

Bởi vì lãnh cung tiêu điều cùng đổ nát nên con đường đi tới nơi này cũng rất hẻo lánh, một đường không hề nhìn thấy bóng dáng cung nhân. Bất quá hoàn cảnh u tĩnh làm người ta lo sợ này lại không hề ảnh hưởng tới Huân nhi.

Con đường này tuy không đi qua bao nhiêu lần, bất quá đối với thiếu niên hiện giờ đã thức tỉnh mà nỏi, cho dù là những cấm địa của Thương Lam đại lục cũng chẳng là gì, sao có thể để ý tới một con đường nhỏ hoang vắng?

Bất quá nói tới thì không khí nơi này tựa hồ quá mức quỷ dị, im lặng quá mức, ngay cả tiếng côn trùng, tiếng chim hót cũng không có?

Lúc đi trên đường thì chung quanh dường như còn có ánh mắt lén nhìn nhất cử nhất động của Huân nhi. Đợi Huân nhi ngưng thần tìm kiếm thì tựa hồ lại bình thường, chẳng còn chút quỷ dị.

Là Huân nhi nghĩ nhiều sao?

Đột nhiên, khế ước thú Nguyệt Bán từ lúc ra khỏi Thương Lam điện vẫn chạy theo sau Huân nhi đột nhiên đứng lại, sau đó bổ nhào về một hướng.

“Nguyệt Bán?”

Huân nhi nhìn nơi Nguyệt Bán chạy tới thì không khỏi nhướng mày. Đó là một bụi cỏ thực bình thường, chính là cỏ dại sinh trưởng khá um tùm tươi tốt, cơ hồ che khuất hết thảy xung quanh. Nếu thật sự có thứ gì núp bên trong thì quả thực rất khó phát hiện.

Bất quá, lúc Huân nhi nhìn thấy Nguyệt Bán đột nhiên nhào tới, bụi cỏ lập tức chấn động kịch liệt, sau đó lúc Nguyệt Bán từ trong bụi cỏ nhảy ra thì trong miệng nó còn ngậm một đoạn dây leo bị cắn đứt.

“Mạn đằng.” Nhìn thứ Nguyệt Bán ngậm trong miệng, Huân nhi không khỏi sửng sốt.

Khom lưng lấy đoạn thực vật trong miệng Nguyệt Bán, Huân nhi cẩn thận nhìn đoạn mạn đằng sau khi giãy dụa bị cắn đứt thì không khỏi nghi hoặc.

Theo lý mà nói, mạn đằng trong cung chỉ có mình Bảo Bảo đã thành tinh, hơn nữa theo quy luật chọn lọc tự nhiên, chỉ cần là thực vật họ mạn đằng Bảo Bảo đều dễ dàng khống chế. Nhưng hiện tại, đoạn mạn đằng có ma pháp dao động yếu ớt trong tay mình là sao?

Chẳng lẽ, trong hoàng cung còn thực vật ma lực khác? Hoặc là. Bởi vì chín năm trước Bảo Bảo gây rối, phóng mầm móng mạn đằng khắp nơi, đặc biệt là những chỗ gần ngự hoa viên, vì thế đoạn mạn đằng này là kết quả ngoài ý muốn?

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, không phát hiện chút khác thường nào, cũng không cảm nhận được nguy cơ hay sát khí. Như vậy, rốt cuộc thứ nhìn lén mình khi nãy là gì?

Ngay lúc Huân nhi nhíu mày trầm tư thì lại phát hiện ở đoạn đường cách đó không xa có một cung nữ cử chỉ lén lút quan sát xung quanh một hồi rồi cẩn thận quẹo vào một con đường nhỏ càng hẻo lánh hơn.

Nhìn theo phương hướng cung nữ thoạt nhìn đã lớn tuổi kia biến mất, Huân nhi lẳng lặng suy tư một hồi sau đó không chút do dự dời bước, đi về phía con đường nhỏ kia.

Một đi đi theo sau cung nữ lén la lén lút kia, Huân nhi nghi hoặc nhìn hoàn cảnh ngày càng hoang tàn hẻo lánh xung quanh, hơn nữa còn tĩnh mịch đến mức giống như không hề có hơi thở của con người.

Đây là nơi nào? Sao lại yên tĩnh như vậy, ngay cả lãnh cung Huân nhi từng sinh sống cũng có sinh khí hơn ở đây. Có thể thấy nơi này hoang vắng cỡ nào.

Ngay lúc Huân nhi nghi hoặc trong hoàng cung thế nhưng còn có nơi thế này thì chỉ thấy cung nữ kia đột nhiên quẹo vào một tàn cung cũ nát, cung điện này hẳn đã được xây dựng từ rất lâu rồi, xung quanh là những viên gạch viên ngói vỡ, đơn sơ đổ nát đến mức ngay cả chắn gió cũng không thể, căn bản không thể ở, Huân nhi thế nhưng nhìn thấy một nam hài gầy yếu cuộn mình trong góc tường, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy thân mình gầy yếu của bản thân.

Mà cung nữ đi phía trước, giờ phút này đang đau lòng chăm chú nhìn đứa nhỏ làm người ta thương xót kia.

Huân nhi cẩn thận đứng ở một góc bí mật quan sát nam hài lạnh run trong gió lạnh kia, trong đầu không khỏi suy đoán thân phận đối phương.

Gió xuân tuy ấm áp nhưng vào buổi sớm cùng ban đêm thì lại tương phản hoàn toàn. Mà nam hài gầy yếu kia trên người chỉ mặc một lớp y phục mỏng, căn bản không thể chống đỡ hơi lạnh ban đêm xâm lấn, vì thế sắc mặt tái nhợt, môi thậm chí đã xanh tím.

Nam hài thoạt nhìn chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, gương mặt thanh tú, là một đứa nhỏ thực đáng yêu. Bất quá từ y phục không vừa vặn bao lấy cơ thể nhỏ gầy kia, nam hài rõ ràng bị suy dinh dưỡng, người gầy như da bọc xương làm người ta thương tiếc vô cùng.

Mà làm Huân nhi cảm thấy rung động chính là vẻ mặt chết lặng coi thường tất cả cùng con ngươi trống rỗng không để tâm tới sinh mệnh nhỏ bé của nam hài.

Nữ nhân giờ phút này đã đi qua, ngồi chồm hổm xuống tựa hồ muốn ôm lấy nam hài. Bất quá lúc tay nữ nhân vươn tới thì nam hài chết lặng kia đột nhiên né tránh, không muốn tiếp xúc cũng tránh đi ánh mắt nữ nhân. Bởi vậy nam hài không chú ý khoảnh khắc mình tránh né cơ thể nữ nhân thoáng chốc cứng ngắc cùng sự đau khổ tràn đầy trong mắt.

“Mặc Nhiên, nương biết ngươi hận nương, hận ta vô tình, hận ta thế cô, thậm chí còn hận nương quá tính toán. Nhưng mà Mặc Nhiên, nương cũng là bất đắc dĩ a! Trong hoàng cung ăn thịt người này, trừ bỏ nhóm hoàng tử công chúa chảy huyết mạch hoàng tộc, nếu muốn sống tốt thì phải có địa vị cùng thân phận tôn quý, có hàng đám cung nữ cùng thị tòng hầu hạ, nương không thể không làm vậy. Nương không muốn cả đời chết già ở đây mà không có được chút tươi đẹp nào.”

Nữ nhân nước mắt lưng tròng, vẻ mặt bi thương, nhưng nam hài không có chút phản ứng nào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt không thèm cho nàng: “Mặc Nhiên, ngươi tha thứ cho nương được không? Nương không phải cố ý muốn vứt bỏ ngươi lúc còn bé như vậy, thật sự là nương không có cách nào, nương không có cách nào ở bên cạnh chiếu cố ngươi.”

Lời nói tràn ngập áy náy cũng bi thương hiển nhiên đã chọc giận nam hài trầm mặc, làm nam hài gầy yếu từ nãy giờ vẫn không nhúc nhích đột nhiên quay đầu, mặt không chút biến sắc, ánh mắt lạnh như băng nói: “Không có cách nào? Ha, không có cách nào của ngươi chính là vứt bỏ nhi tử chỉ mới hai tuổi của mình, sau đó chạy tới lấy lòng Bát công chúa của Hoa phi?

Không có cách nào của ngươi chính là lợi dụng nhi tử duy nhất của mình để được quân vương liếc mắt?

Không có cách nào của ngươi chính là trơ mắt nhìn nhi tử mình bị đẩy xuống hồ mà vẫn thờ ơ?

Không có cách nào của ngươi chính là không để tâm tới tánh mạng nhi tử, tất cả chỉ vì vinh hoa phú quý của ngươi?

Kết quả thì sao, kết quả ngươi chẳng chiếm được gì cả, ngươi tính kế nhiều như vậy, kết quả không phải chẳng chiếm được gì sao. Vẫn là một cung nữ bị người ta sai khiến trong hoàng cung lạnh lẽo này.

Ngươi vì cái vì phải sinh ta ra? Vì ta là vinh hoa của ngươi?”

Nghe những lời nữ nhân nói, nam hài lần đầu tiên lộ ra biểu tình, bất quá cũng chỉ là châm chọc cùng cười nhạo. Gương mặt lạnh lùng đầy miệt thị kia lại ẩn chứa bi tương cùng tuyệt vọng sâu đậm tới tận linh hồn, làm một người đã thức tỉnh kí ức ngàn năm như Huân nhi cũng không khỏi xúc động.

Nam hài kia, trái tim đang dần nguội lạnh.

“Mặc Nhiên…” Nữ nhân rất khiếp sợ, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn nam hài, hiển nhiên không ngờ nam hài lại nói như vậy.

“Không phải sao? Ngươi lần nào tiếp cận ta cũng có mục đích, luôn tính kế đủ thứ, chỉ duy nhất tình yêu thương cùng áy náy với đứa nhỏ của mình là không có.”

“Mặc Nhiên, không phải, không phải như thế. Nương không phải… không phải…”

“Ngươi biết không, lúc ta năm tuổi bị đám nô tài khi dễ đến người đầy vết thương, lúc ta thực ủy khuất cùng đau đớn tìm ngươi, tìm mẫu thân mà ta vẫn khao khát được nhìn một lần thì lại thấy ngươi vui vẻ cười đùa thật dịu dàng vơi Bát công chúa của Hoa quý phi. Nhưng lúc nhìn thấy ta, nhi tử ruột thịt của ngươi thì lại đột ngột biến sắc. Chỉ vì khi đó ngươi chính là nhũ mẫu của Bát công chúa, đang dốc hết tâm cơ để lấy lòng Hoa quý phi.”

Đánh gãy nữ nhân vội vàng muốn phủ nhận, biểu tình của nam hài thực bình tĩnh, hệt như không phải đang nói về mình.

“Mặc Nhiên, lúc đó… nương vì quá bất ngờ nên mới… mới…”

“Mới lạnh lùng nghiêm mặt bảo ta đừng xuất hiện trước mặt ngươi nữa? Mới khó chịu rời đi, thậm chí còn không thèm quay đầu lại liếc nhìn ta một cái?” Gương mặt nam hài tràn đầy châm biếm, ánh mắt nhìn nữ nhân cũng vô cùng thống khổ cùng bi thương.

“Ta… ta…”

“Ngươi biết không? Nếu chỉ là vậy thì ta vẫn chưa hận ngươi đâu, cho dù ngươi sinh ra ta không bao lâu đã vứt cho người khác, chính mình thì chạy đi làm nhũ mẫu cho đứa nhỏ khác. Làm ta hoàn toàn tuyệt vọng chính là ngươi thế nhưng hoàn toàn không để tâm tới tính mạng của nhi tử mình, bày kế để Bát công chúa của Hoa quý phi đẩy ta rớt xuống hồ, tất cả chỉ vì ngươi nghe ngóng được Tây Lam đế vương sẽ xuất hiện ở đó, ngươi nghe tin đồn về Cửu hoàng tử xong thì cũng muốn dựa vào ta mà leo lên cao.”

Nữ nhân nhìn nam hài gầy yếu trước mắt, không có lời nào để nói.

“Chi1nh là ngươi hoàn toàn không ngờ, cho dù ta chết đuối dưới hồ thì nam nhân cao cao tại thượng kia cũng không có chút dao động.”

“Mặc Nhiên…”

Quả thực, lúc trước sau khi nghe tin đồn về Cửu hoàng tử điện hạ, biết nam nhân tuấn mỹ như thần chi kia thế nhưng lại cử hành nghi thức long trọng trước nay chưa từng có cho hoàng tử của Nhược phi, nàng nghĩ ngay cả Nhược phi bị biếm lãnh cung cũng có thể dựa vào đứa nhỏ để có được vinh quang tôn quý, nàng quả thực đã động tâm.

Lăn lộn trong hoàng cung này nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc trở thành nhũ mẫu bên cạnh Hoa phi, không phải chỉ vì địa vị sao? Không phải vì muốn trở thành nữ nhân của nam nhân kia sao? Bởi vậy, nàng không tiếc hao phí tâm cơ hoài thượng đứa nhỏ của nam nhân kia chỉ vì có được một địa vị trong cung.

Đáng tiếc chính là, nam nhân nắm hết thảy quyền hành Tây Lam, đế vương tuấn mỹ ngồi trên hoàng vị kia lại không như nàng mong muốn.

Cho dù nàng mang thai mười tháng, tránh né mọi ám toán của các cung phi khác, thành công sinh hạ một hoàng tử thì nam nhân kia vẫn như cũ không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, thậm chí cũng không cho nàng thân phận địa vị mà nàng nên có, vẫn để nàng làm một cung nữ, đau khổ giãy dụa trong hoàng cung này. Ngay cả hoàng tử mà nàng vất vả hạ sinh cũng không được nam nhân kia thừa nhận.

Hoàng tử của nàng bất quá chỉ kém Cửu hoàng tử điện hạ vài ngày mà thôi, vì sao thái độ của nam nhân kia lại khác biệt như vậy, hệt như trời với đất? Nam nhân kia không phải thực chán ghét Nhược phi tàn ác, Nhược phi tùy tiện sao? Vì sao lại đối tốt với hoàng tử của Nhược phi như vậy?

Nhìn Cửu hoàng tử điện hạ tôn vinh, lại nhìn thân mình gầy yếu của hoàng nhi mình, nữ nhân không khỏi chua xót. Hoàng tử của nàng năm nay cũng sắp mười sáu tuổi rồi nhưng lại gầy yếu như vậy.

Đây là báo ứng của nàng sao?

Báo ứng mà nàng tự làm tự chịu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.