Edit: H.
Sau lại Tây Môn Khánh cũng không có hứng thú đi bộ về phủ nữa, chỉ ngồi kiệu. Có khi thoáng nhấc lên mành che nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, rất nhiều lần cố ý vô tình mà thấy Võ Đại Lang đang bán bánh nướng, nhìn thấy hán tử thô ráp xấu xí này mỗi ngày đều chăm chỉ cần cù mà làm việc, trên mặt luôn là dáng vẻ hạnh phúc, Tây Môn Khánh không khỏi cũng có chút nghi hoặc, hắn đang có việc gì vui vẻ hay sao? Nhớ tới bộ dáng hèn mọn ngày ấy túm lấy tay áo mình của Võ Đại Lang, y hơi bĩu môi, người quê mùa đúng là có cách sống của người quê mùa. Chỉ sợ cả đời hắn cũng chưa nếm được tư vị của mỹ nhân đi, thân là nam nhân kiêu ngạo của y lập tức nhảy ra tới, ánh mắt nhìn về phía Võ Đại Lang trừ bỏ khinh miệt còn mang theo một tia đồng tình.
Ngày tháng như vậy mà trôi qua, mỗi ngày Tây Môn Khánh hồi phủ đều liếc mắt nhìn Võ Đại Lang một cái, giống như thói quen khó bỏ, mà y phải công nhận một điều biểu tình trên mặt của nam nhân xấu xí kia đúng là muôn hình vạn trạng, phong phú cực kỳ. Lúc làm bánh nướng sẽ cực kỳ nghiêm túc, lúc bán bánh nướng luôn là vui tươi hớn hở, có khi bị người khi dễ cũng sẽ không sinh khí, chỉ cười cười rồi cho qua. Nhưng mỗi lần cái nfuowif tên Trương Ngũ xuất hiện, Võ Đại Lang lại cùng gã gây lộn, mỗi lần đều bị Trương Ngũ đánh cho mặt mũi bầm dập, Tây Môn Khánh chỉ ngồi nhìn, trước sau đều không ra tay hỗ trợ. Rất nhiều lần nhìn thấy Võ Đại Lang bị đánh nằm bẹp trên mặt đất, trong lòng lại có cảm giác rất kì quái, lại có chút khó chịu không biết từ lúc nào lên men.
Thậm chí có lần y còn để hạ nhân đi mua chút bánh nướng của Võ Đại Lang, ăn một ngụm ấy vậy mà cảm thấy hương vị không tồi, ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, đột nhiên ăn một lần hoa màu đơn sơ này ngược lại cảm thấy khá ngon. Y không khỏi có chút hối hận ngày ấy tiện tay ném mấy cái bánh nướng kia.
Ngày Tây Môn Khánh ôm tân sủng Hồng Y đến cửa hàng Vân Trang chọn phấn mặt, dù y có phong lưu đa tình nhưng đối với người đang được sủng hạnh chưa bao giờ bạc đãi, gặp dịp thì chơi lại khiến người lầm tưởng tình ý miên man, cũng khó trách sau khi bị y vứt bỏ có rất nhiều nữ nhân đòi chết đòi sống, chỉ chung tình với mình y. Lạnh nhạt không đáng sợ, đáng sợ là giả vờ dịu dàng, làm người muốn ngừng mà không được, như ăn thuốc phiện thành nghiện, kết quả lại là tan vỡ.
“Bà chủ, Tử Vân Hương loại mới nhất có còn không?”
“A, tiếc quá, hộp cuối cùng vị tiểu thư kia đã lấy rồi.”
Hồng Y nhìn về phía bên kia, cũng là một mỹ nhân. Nàng xoay người ỷ vào trong lòng ngực Tây Môn Khánh, làm nũng: “Không chịu, thiếp muốn Tử Vân Hương thật lâu, nghe nói mùi hương kia vừa ngọt lại không nồng, rất lạ, thiếp chưa bao giờ nghe qua.”
Tây Môn Khánh cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa mặt Hồng Y rồi liền đi qua.
Hôm nay Phan Kim Liên cũng là lần đầu tiên đi vào Vân Trang, gần nhất trong thành đối với Tử Vân Hương của Vân Trang tán dương không ngớt, nàng thoáng rải cái cầu cho Võ Đại Lang, trong khoảng thời gian này Võ Đại Lang càng làm việc chăm chỉ, nàng đếm tiền Võ Đại Lang kiếm được, sau đó lại thêm cả tiền dự trữ phía trước liền vui vẻ rạo rực mà đến Vân Trang. Vận khí của nàng thực tốt, mua được hộp phấn cuối cùng, đang chuẩn bị mở ra ngửi thử, bên tai lại truyền tới một thanh âm thật ôn nhu trầm thấp: “Vị tiểu thư này...”
Phan Kim Liên xoay người lại, bất chợt rơi vào một đôi mắt phượng hẹp dài, mỹ diễm không gì sánh được, không khỏi có chút ngẩn người.
Tây Môn Khánh hơi hơi mỉm cười: “Vị tiểu thư này, tại hạ thật sự cần Tử Vân Hương trong tay cô nương, chỉ cần cô nương đồng ý tại hạ nguyện ra giá gấp đôi để mua lại.”
Mỹ nam trước mắt sớm đã mê đảo Phan Kim Liên đến thần trí không rõ, nàng tất nhiên mà đồng ý. Lại thấy Tây Môn Khánh lấy Tử Vân Hương trong tay nàng, xoay người lại liền ôm lấy nữ nhân tên Hồng Y, đưa hộp hương cho nàng ta. Người hầu bên cạnh y vội tiến đến đưa hai túi tiền cho Phan Kim Liên, nàng thấy vậy không khỏi ghen ghét lợi hại, nhìn mỹ nam trước mắt đối nữ nhân trong lòng ngực yêu thương có thừa, lại nghĩ đến hôn phu xấu xí trong nhà mình, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy tủi thân. Nếu có thể gả cho người như vị công tử trước mắt này, đó sẽ là chuyện hạnh phúc dường nào, không uổng công một đời làm nữ nhân.
Tây Môn Khánh tất nhiên chú ý tới ánh mắt nóng cháy của nữ nhân kia, nếu đặt ở trước đây, nữ nhân này dung mạo thân hình đều là thượng thừa, y sẽ không ngần ngại mà đã ra tay. Nhưng gần đây lại không biết bản thân bị gì, đối với nữ nhân hứng thú giảm sút, ngay cả có mỹ nữ trần truồng trước mặt cũng không gợi cho y bao nhiêu dục vọng. Ngay cả việc lên giường cũng rất qua loa, y thật sự buồn rầu, nhưng gần nhất đối với ngốc tử xấu xí bán bánh nướng lại vô cùng hứng thú, mỗi ngày nếu không liếc mắt nhìn một cái sẽ vô cùng khó chịu. Có khi chẳng có công việc gì cũng muốn ngồi kiệu giả vờ đi qua thành đông chỉ để liếc mắt nhìn hắn một cái, y cảm thấy bản thân mình đúng là có gì đấy không thích hợp rồi.
Phan Kim Liên bị cảnh tượng trước mắt kích thích, trong lòng không khỏi tức giận cùng uỷ khuất, tiến lên một bước nhìn Tây Môn Khánh nói: “Lúc nãy tiểu nữ lỡ lời, Tử Vân Hương này tiểu nữ đã thích mãi, vốn không nghĩ bán lại cho người khác. Không biết công tử có thể trả lại cho ta không, hôn phu nhà ta cũng thích ta sử dụng nó, ta muốn lấy về.”
Trong giọng nói còn cậy mạnh muốn khoe ra sinh hoạt của mình một chút. Hồng Y nghe vậy, nổi giận: “Ngươi người này đúng là không biết tốt xấu! Đã bán lại cho ta rồi còn muốn lấy về! Nằm mơ!”
Tây Môn Khánh cảm giác được si mê trong mắt nữ nhân trước mặt, lại nghe được trong miệng nàng hai chữ “hôn phu”, trong lòng không khỏi động dung, chẳng lẽ sinh hoạt mỗi ngày của mình quá đơn điệu nên mới có thể kì quái như vậy? Chơi nữ nhân đã có chồng sẽ thực kích thích, không bằng cứ tóm lấy nàng ta chơi một trận đã.
Nghĩ vậy, y liền phất phất ống tay áo, cười nói: “Hồng Y không hiểu lý lẽ, Tử Vân Hương vốn là của tiểu thư, nếu tiểu thư muốn thì tất nhiên ta sẽ trả lại.”
Một đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, nói không nên lời phong tình, ánh mắt toàn là khiêu khích, lấy Tử Vân Hương trong tay Hồng Y đưa lên cho Phan Kim Liên. Phan Kim Liên mê muội nhìn nam nhân trước mắt, gương mặt dần dần nhiễm đỏ. Nàng có chút ngượng ngùng, muốn trả lại ngân lượng đang cần trong tay cho y.
“Số ngân lượng này còn mong tiểu thư nhận lấy, là lỗi của tại hạ làm phiền nhã hứng của tiểu thư. Vì để bồi tội, tại hạ xin mời tiểu thư ngày mai hãy đến phủ Tây Môn, tại hạ xin dâng trà nhận lỗi.” Tây Môn Khánh nói.
“Được... Được...”
Phan Kim Liên đã sớm mê mẩn đến mức không phân rõ đông tây nam bắc, vội vã gật đầu. Hồng Y tức giận đến một khuôn mặt đẹp đều vặn vẹo, lại ngại Tây Môn Khánh không phải người dễ chọc, chỉ có thể phẫn nộ đùng đùng mà bỏ đi.