Edit: H.
Tây Môn Khánh trở lại trong phủ, ngay cả cơm cũng chưa dùng đã vội về phòng mình. Y ngã vào trên giường, hơi hơi thở dài. Cả ngày hôm nay chưa nhìn thấy nam nhân kia, không ngờ lại có chút nhớ hắn. Y lắc đầu, xem ra bản thân đúng là có chút không bình thường. Ngày mai có kích thích mới có lẽ sẽ tốt lên thôi. Y cứ mơ mơ màng màng nghĩ như vậy rồi ngủ lúc nào không hay.
Trong mộng hai thân hình trần trụi giao triền, y gắt gao ôm lấy người dưới thân, một lần lại một lần hung hăng đưa đẩy, như là dùng hết sức lực toàn thân mà mãnh liệt ** thân thể trần trụi dưới thân, người đó rên rỉ hổn hển lại càng khiến y cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào, máu toàn thân vọt tới hạ bộ, càng ra sức tận tình vuốt ve thân thể người đó.
Tây Môn Khánh cảm giác có chút không đúng, xúc cảm cứng rắn này rõ ràng là làn da của nam nhân, lại nhìn kỹ mặt người nọ, không ngờ là Võ Đại Lang! Y đột nhiên mở mắt, lại phát hiện cả người mình khô nóng khó chịu, dương v*t cũng cương cứng như thép, y bất đắc dĩ nhắm mắt, chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm mình lại mộng xuân nam nhân xấu xí kia? Thân thể ham muốn vô cùng, y đành phải duỗi tay giải quyết, nhanh chóng vuốt ve, trong nháy mắt cao trào ấy vậy mà lại xuất hiện hình ảnh nam nhân kia. Tây Môn Khánh gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc bắn tinh. Y thầm than một hơi, hy vọng tới ngày mai mọi thứ có thể khôi phục bình thường.
Sáng sớm ngày thứ hai Phan Kim Liên đã vội thức dậy mà trang điểm sửa soạn, Võ Đại Lang thấy vậy tò mò hỏi: “Nương tử muốn đi đâu vậy?”
Phan Kim Liên thấy thẹn trong lòng, vẻ mặt ôn hoà ít có nói: “Hôm nay thiếp muốn đi tới nhà bạn làm khách.”
Võ Đại Lang thấy nương tử nhà mình lâu lắm mới có được sắc mặt tốt, trong lòng vui vẻ thực, liền liên tục đồng ý.
Tây Môn Khánh vừa mới rời giường không bao lâu đã nghe người hầu tới báo có vị phu nhân họ Phan tới bái phỏng, trong lòng y cười lạnh một tiếng, đúng là tích cực thật, không hiểu vị hôn phu kia của nàng quá mức vô dụng hay bản tính trời sinh đã là dâm đãng, thế mà mới sáng sớm đã mắt trông mong chạy tới phủ đệ của nam nhân khác. Tây Môn Khánh thay quần áo liền đi ra khỏi phòng, tới sảnh ngoài tiếp đãi Phan Kim Liên.
[Lời tác giả Tuý Ngoạ Mỹ Nhân Tịch: Chời ơi tui viết cái quá trình chim chuột của hai người mệt muốn xỉu, không thèm viết tiếp nữa, chỉ là Tây Môn Khánh ba xạo lừa Phan Kim Liên lên giường. Dù gì đây cũng là áng văn viết Tây Môn Khánh X Võ Đại Lang, quá trình lăn giường của Phan Kim Liên bổn toạ từ chối viết.]
Tây Môn Khánh cứ vậy bồi Phan Kim Liên đi dạo trong phủ cả ngày, Phan Kim Liên tuy rằng là thị nữ trong nhà quyền quý, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua dinh thự nào sang trọng và bề thế như vậy, chỉ cảm thấy hâm mộ cực kì, lại nghĩ tới nam nhân là cố ý đối tốt với mình, không phải y hôm qua đã vì mình mà vứt bỏ mỹ nhân tên Hồng Y kia sao? Trong lòng Phan Kim Liên lại nổi lên chút tự hào, nếu được gả cho nam nhân này, dù cho có làm thiếp cũng chẳng thiệt gì. Tây Môn Khánh chính là nam nhân hoàn mỹ nhất, tuổi trẻ, mỹ lệ, tài phú, năng lực, quyền thế tất cả đều không thể bắt bẻ, đã ôn nhu lại còn ưu nhã. So với y thì lão nam nhân vừa lùn vừa xấu ở trong nhà kia thì đúng là không có cửa để so. Phan Kim Liên không chút do dự mà rơi vào, lúc Tây Môn Khánh hỏi nàng có nguyện ý cho y hay không, nàng quả thực gấp không chờ nổi mà đáp ứng.
Tây Môn Khánh kinh ngạc với trình độ dâm đãng của Phan Kim Liên ở trên giường, nhưng mặc dù vậy vẫn làm y không có bao nhiêu hứng thú, chỉ khi vô ý thức đem nàng trở thành nam nhân xấu xí bất kham khác mới có thể đạt tới cao trào. Nữ nhân mềm mại dựa vào trong lòng ngực y nũng nịu nói: “Quan nhân, ngài thật là lợi hại, thiếp thân về sau có thể ở cùng với quan nhân được không?”
Tây Môn Khánh bây giờ tâm loạn như ma, hiện tại mới nhận thức rõ ràng có lẽ bản thân đã hết thuốc chữa rồi, ấy vậy mà lại ngã ngựa ngay trên người nam nhân thô thiển xấu xí kia. Trong lúc hoảng hốt cũng không nghe rõ Phan Kim Liên đang nói cái gì, chỉ ậm ừ trả lời có lệ vài tiếng.
Sau khi chải vuốt suy nghĩ gọn gàng, y tuy rằng phong lưu thành tánh nhưng tâm động lại là lần đầu tiên, khó tránh khẩn trương chịu không nổi, bản thân y cũng tự nhận thấy mình buồn cười thật sự. Nhìn nữ nhân trên giường, trong lòng cả kinh, sắc trời bên ngoài cũng đã tối như thế này rồi. Y chịu đựng trong lòng loạn nghĩ, nói: “Phu quân của nàng tên họ là gì, để ta cho hạ nhân đi báo cho hắn nàng ở nhà bằng hữu tối nay không về, đỡ phải mắc công chờ đợi. Còn nàng hẵng sáng sớm hãy đi.”
Y chỉ nghĩ đơn giản sáng sớm ngày mai tống cổ Phan Kim Liên đi về, lại ném cho ít tiền, dù gì cũng là đàn ông có vợ, sẽ không phát hiện cái gì. Coi như bỏ tiền ra chơi chơi kỹ nữ cao cấp mà thôi. Nhưng Phan Kim Liên lại không nghĩ như y, vừa yêu vừa vui vì Tây Môn Khánh ôn nhu săn sóc nàng như vậy, trong lòng cũng thực ngọt.
Nàng thẹn thùng nói: “Về sau thiếp chính là người của quan nhân ngài, vị hôn phu kia của thiếp không cần quan tâm hắn. Nhưng quan nhân có lễ như thế thật làm thiếp thụ sủng nhược kinh (*). Vị hôn phu kia của thiếp họ Võ tên Đại Lang.”
(*): Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cả người Tây Môn Khánh chấn động, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng ngực, đôi tay gắt gao siết chặt thân thể của nàng, lớn giọng hỏi: “Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa phu quân của ngươi tên gì?! Hả?!”
Phan Kim Liên kỳ quái nhìn Tây Môn Khánh, lặp lại lần nữa: “Thưa quan nhân là Võ Đại Lang ạ.”
Tây Môn Khánh chửi thề một tiếng, nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, đầu cũng không quay lại mà đi ra ngoài. Phan Kim Liên trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, lúc nãy làm tình một hồi cũng khiến nàng mệt mỏi, không bao lâu cũng nặng nề mà thiếp đi.
Tây Môn Khánh trở về phòng của mình, trong lòng loạn như ma. Thật vất vả quyết định ngày mai phải kết thúc sinh hoạt hỗn loạn trước kia, hy vọng có thể chinh phục được người nọ, không nghĩ tới hôm nay lại ngủ với phu nhân của hắn. Y nhớ tới mỗi lần Võ Đại Lang cùng Trương Ngũ gặp nhau đều nổ lửa, huyệt thái dương thình thịch nhảy lên. Nếu hắn biết mình ngủ Phan Kim Liên, đừng nói theo đuổi, phỏng chừng hắn sẽ giết mình luôn.
Suy nghĩ một chút, biện pháp tốt nhất là thần không biết quỷ không hay mà giết Phan Kim Liên, như vậy Võ Đại Lang cũng sẽ không biết được. Khoé miệng Tây Môn Khánh nhếch lên một chút, tin tưởng chỉ cần mình thật tâm không bao lâu sau nam nhân kia chính là của mình, chỉ thuộc về một mình mình mà thôi. Có thể làm sinh ý lớn như vậy tự nhiên y không phải giống mặt ngoài ăn chơi trác táng, mạng người dính trên tay cũng không ít, máu đã sớm nhuộm đỏ tay y.
Hạ quyết tâm Tây Môn Khánh cũng yên lòng, chuẩn bị sáng sớm ngày mai liền kêu sát thủ Huyết Ảnh đi giết Phan Kim Liên. Y nằm trên giường, nghĩ tới khuôn mặt của Võ Đại Lang ấy thế mà cũng bất tri bất giác ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai Tây Môn Khánh đi vào phòng cho khách mà Phan Kim Liên ngủ lại mới phát hiện người đã không thấy, hỏi hạ nhân mới biết ngàng từ sớm đã rời Tây Moin phủ được một canh giờ, phỏng chừng lúc này cũng đã về tới nhà.
Thì ra buổi sáng Phan Kim Liên vừa tỉnh lại liền vội vàng chạy về nhà muốn cùng Võ Đại Lang kí hoà ly thư (*), muốn vứt bỏ người hôn phu cũ mà đi theo Tây Môn Khánh, không nghĩ tới lại phá hư kế hoạch của y, cũng coi như là cứu nàng một mạng.
(*): Hoà ly thư: giấy ly hôn.
Tối hôm qua Võ Đại Lang nhận được tin tức người hầu nói Phan Kim Liên đang ở Tây Môn phủ làm khách, buổi tối không về, nói mình đừng lo lắng. Trong lòng hắn có chút kì quái, nương tử của mình làm sao quen biết với người trong Tây Môn phủ được? Nhưng nghĩ lại cũng có thể là quen biết hồi trước, nên yên tâm mà đi ngủ. Trong lòng còn tính toán nói cho Phan Kim Liên nếu lần sau thấy Tây Môn Khánh thì có thể đem theo mình để nói cảm ơn y.
Hôm nay sáng sớm Võ Đại Lang vừa mở cửa đã thấy Phan Kim Liên vội vội vàng vàng chạy về, hớt ha hớt hải.
“Võ Đại Lang! Ngươi ra đây! Ta muốn cùng ngươi nói chuyện!” Phan Kim Liên không chút khách khí nói.
“Nương tử, làm sao vậy?” Võ Đại Lang ngơ ngác nhìn nàng, hỏi.
“Chúng ta ký hoà ly thư đi.” Phan Kim Liên mặt vô biểu tình nói.
“Cái gì? Tại sao chứ?” Võ Đại Lang có chút phản ứng không kịp.
Nhìn khuôn mặt xấu xí như vậy trong lòng Phan Kim Liên vừa chán ghét vừa bực bội, nàng cũng lười cùng hắn đôi co, nói thẳng: “Nói thật cho ngươi biết, ta yêu Tây Môn Khánh, ta muốn cùng y ở bên nhau, muốn sinh con nối dõi cho y, nên ngươi mau mau ký hoà ly thư đi.”
“Cái gì?!” Võ Đại Lang không thể tin vào lỗ tai mình.
“Lải nhải nhiều như vậy làm gì, phiền muốn chết! Lại nói thêm cho ngươi cũng chẳng sao, đêm qua ta đã thất thân với Tây Môn Khánh, đời này ta đã định là cùng với y! Ngươi không cần quấn lấy ta nữa!”
Mới vừa dứt câu thân ảnh Tây Môn Khánh đã xuất hiện ở cửa, lúc y biết Phan Kim Liên đã trở về nhà, trong lòng lập tức căng thẳng, thậm chí không kịp nghĩ gì đã vội chạy tới nơi này, không nghĩ lại vừa lúc đụng tới Phan Kim Liên đang ngả bài với Võ Đại Lang.
Võ Đại Lang cảm thấy bản thân nỗ lực lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy cuối cùng lại thành trò cười trong mắt người khác. Ngày thường Phan Kim Liên ghét bỏ hắn xấu xí, hắn luôn tận tâm tận lực hầu hạ nàng chưa từng đánh mắng nửa câu, lại không nghĩ đổi được đến lại là kết cục như vậy, chân hắn có chút vô lực, mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Tây Môn Khánh nhìn thấy hắn như vậy, tim đau đến chịu không nổi, trong lòng co rút đau đớn, nhìn Võ Đại Lang thống khổ như vậy y cũng không chịu nổi, nếu sớm biết vậy... Sớm biết vậy... Nhưng chuyện đã rồi cũng chẳng thể thay đổi được gì, không ngờ cả đời y hối hận hai lần duy nhất này đều cho nam nhân thấp bé xấu xí trước mắt, lần đầu hối hận vì ném mất bánh nướng, lần thứ hai hối hận muốn chết chính là bây giờ.
Phan Kim Liên bỗng xoay người lại, nhìn thấy Tây Môn Khánh đang đứng ở cửa thì vui mừng, sắc mặt chậm rãi phiếm hồng: “Quan nhân, ngài tới đón thiếp sao? Ngài chờ một chút, thiếp đang cùng hắn kí hoà ly thư. Nhanh thôi, thiếp sẽ về bên ngài ngay.”
Võ Đại Lang cứng đờ quay đầu nhìn Tây Môn Khánh ngoài cửa, y vẫn như vậy, một dạng công tử nho nhã ôn nhuận như ngọc, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế, không nghĩ ở dưới lại cất dao nhọn đâm người đến máu chảy đầm đìa. Hốc mắt hắn ửng đỏ giăng đầy tơ máu, nguyên bản khuôn mặt xấu xí của hắn hiện giờ nhìn qua vừa khủng bố lại dữ tợn, hắn ngẩng đầu nhìn hoà ly thư trên bàn, gian nan đứng dậy, run rẩy cầm bút viết xuống tên của mình.
Phan Kim Liên thấy Võ Đại Lang đã ký tên, vui vẻ muốn chuẩn bị thu thập ít đồ cùng Tây Môn Khánh rời đi, khôg nghĩ tới giây tiếp theo đau đớn đổ ập xuống người nàng, Võ Đại Lang cầm con dao phay từ trong bếp trực tiếp hướng nàng bổ một đao xuống, vừa nhanh chóng lại tàn nhẫn, xuống tay không hề nương tình.
Trong chốc lát, máu nhuộm đỏ cả trời.
“Tây Môn... Cứu... Cứu... thiếp...”
Phan Kim Liên giơ tay cầu cứu Tây Môn Khánh, không biết khi nào y đã vào nhà, chỉ đứng yên đó không hề động đậy, yên tĩnh mà nhìn Võ Đại Lang. Phan Kim Liên hoảng hốt, từ trong đôi mắt phượng đa tình của y lại nhìn thấy ôn nhu cùng yêu say đắm.
Y đang làm cái gì? Y đang nhìn ai? Y đang nghĩ cái gì?
Nàng há to miệng muốn nói cái gì, thế nhưng đôi mắt chỉ kịp mở lớn, tràn ngập hoảng sợ và bất an, cuối cùng cái gì cũng chưa nói ra, cả người đầy máu mà mềm mại ngã xuống.
Võ Đại Lang quay đầu lại, trên mặt hắn giờ này toàn là máu, thân thể cũng vậy, hắn nhìn thấy Tây Môn Khánh ở phía sau, nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao muốn chém xuống. Không nghĩ tới mới vung lên đã bị Tây Môn Khánh bắt được, một tay khác nhanh chóng siết chặt lấy eo hắn, đôi mắt phượng hẹp dài có chút bất mãn, ngay cả lông mày cũng nhíu lại: “Ta thừa nhận việc này là ta sai, nhưng ngươi ấy vậy mà lại vì ả đàn bà này mà muốn giết ta!”
Võ Đại Lang bị Tây Môn Khánh giam cầm trong lòng ngực không thể động đậy, cánh tay giống như bị xích sắt trói chặt, hô hấp có chút khó khăn, cuối cùng ngất xỉu trong lòng ngực y. (*)
(*): Tây Môn Khánh theo như lúc mình xem trong Thuỷ Hử thì ổng có võ, đánh ngang cơ với Võ Tòng luôn mà:v Nên phải giải thích một chút, lỡ lại nói tác giả chơi thuốc xong editor lú hay sao mà Võ Đại Lang lại đánh không lại Tây Môn Khánh:3 Còn tại sao mình lại xem Thuỷ Hử, không phải editor nó bánh bèo lắm à, à là do ngày xưa xem chung với ông ngoại, mà chỉ xem được đúng vài tập có Võ Đại Lang, Tây Môn Khánh, Phan Kim Liên thôi à:3
Ngón tay thon dài của Tây Môn Khánh như con rắn độc xinh đẹp bò lên trên gương mặt tràn đầy máu tươi của Võ Đại Lang, khoé miệng chậm rãi lộ ra tươi cười: “Về sau, ngươi chính là của ta. Chỉ của một mình ta mà thôi.”