Nước Tuyên Lạc, tỉnh Châu Thành vào tháng hai...
Mưa xuân đầu năm khiến cho khí trời trở nên mát mẻ. Nhưng cũng gây phiền toái không nhỏ cho những phóng viên bận rộn lấy tin cả ngày ngoài trời.
Tiếng giày cao gót lộc cộc va chạm trên sàn nhà mỗi lúc một rõ hướng về đại sảnh của đài truyền hình VMT.
Chạy vào cùng Bạch Nhược Hạ là Trịnh An Trạch. Cơn mưa buổi sáng đến bất chợt làm cho cả hai đều ướt. Bạch Nhược Hạ phủi phủi nước thấm trên chiếc áo vest đen, vô tình làm rơi chiếc kính giả cận xuống sàn, để lộ ra cặp mắt to tròn, đôi lông mi cong dày đẹp mê người mà bấy lâu bị che giấu bởi tròng kính kia.
Trịnh An Trạch cúi người xuống nhặt kính rồi đeo lên giúp cô. Bạch Nhược Hạ đứng đơ người ra nhìn anh ta. Một giây bối rối, cô cười cười để trừ. Nụ cười của cô lại càng làm cho tim Trịnh An Trạch đập nhanh hơn khi để lộ ra chiếc răng khểnh bên trái và hai má lúm thật sâu.
Trịnh An Trạch mỉm cười ôn hòa, nụ cười này có thể giết chết bao trái tim của phụ nữ nhưng lại không thể nào thu hút được Bạch Nhược Hạ. Đôi mắt sáng như sao của anh nhìn Bạch Nhược Hạ, trầm giọng nói: “Đi thôi. Chuyên mục quý sau của chúng ta là chương trình ẩm thực, sẽ quay hình ở nhà hàng để giới thiệu món ăn. Em tìm hiểu thông tin về thực đơn trong các nhà hàng, nhớ phải có điểm đặc biệt”
Ánh mắt của Bạch Nhược Hạ trở nên tinh nghịch, vui tươi nhìn Trịnh An Trạch hỏi “Ẩm thực sao? Khi lên hình chúng ta có được thưởng thức không nhỉ?”
Trịnh An Trạch gõ nhẹ lên trán cô một cái, ôn nhu nói “Em đó, vẫn không thể trưởng thành nỗi. Chỉ cần thấy đồ ăn là như con nít”
Bạch Nhược Hạ chỉ cười cười cho qua chuyện.
“Nhà hàng Nhất Cảnh Hạ nằm trong con đường mang tên “thế giới ẩm thực Lục Bắc” ở phía cuối Lục Bắc, phong cách kết hợp giữa hiện đại và cổ kính. Thực đơn phong phú, 100 món chè, 100 món bánh ngọt, 100 thức uống, 500 món mặn, tất cả đều là món chính, có thành phần thảo dược, chưa kể những món phụ của nhà hàng. Tất cả đầu bếp trong nhà hàng đều là nam học trò của bếp trưởng đại nhân TC. Nhân viên phục vụ cũng được đào tạo bài bản theo phong cách riêng của nhà hàng... “
Bạch Nhược Hạ chăm chú nhìn vào màn hình của chiếc máy vi tính trên bàn làm việc ở văn phòng. Sau khi xem một ít thông tin về nhà hàng này, cô lẩm bẩm ba chữ “Nhất Cảnh Hạ” vài lần, nghe qua lại cảm thấy giống như được ghép từ tên của mình và người ấy...
Tự cho mình là hoang tưởng, Bạch Nhược Hạ cười khuẩy rồi lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ điên rồ ấy.
Nghiêng người sang nhìn màn hình vi tính của An Tuệ ngồi ở bàn bên cạnh.
Dòng chữ “Đệ nhất đầu bếp TC” trên thanh tìm kiếm. Bạch Nhược Hạ tò mò hỏi: “Cậu tại sao lại mặt ủ mày nheo như vậy?”
An Tuệ không những là đồng nghiệp mà còn là bạn thân từ thời đại học của Bạch Nhược Hạ. Cô ta tính khí giống hệt Bạch Nhược Hạ, người ta hay đánh giá là năng động, dễ gần, không chín chắn.
An Tuệ thở dài, trong thanh âm có chút chán nản, nói: “Quý này có buổi quay về đầu bếp nổi tiếng, suy đi nghĩ lại, nếu muốn lượt xem cao, chương trình chất lượng thì chỉ có TC là thích hợp nhất”
Bạch Nhược Hạ tay tựa lên trên tay cầm của ghế, chống cằm nhìn An Tuệ, nhỏ nhẹ hỏi: “Thế thì liên quan gì đến tâm trạng hiện giờ của cậu?”
“Đương nhiên là liên quan rồi. Là TC đó, TC đó, cậu không biết à?”
Quả thật thì ngoài chuyện suốt ngày bôn ba ngoài đường tìm kiếm thông tin theo chủ đề để quay hình, Bạch Nhược Hạ không còn thời gian để quan tâm những chuyện khác. Thậm chí nhà cửa của cô cũng rất bề bộn, không hề vừa mắt nhưng cũng không có thì giờ để dọn dẹp.
Vậy thì TC rốt cuộc là ai, người như thế nào, đến cái tên cũng giấu nhẹm, giới tính lại càng không rõ? Điều đó làm cô càng không thèm bận tâm phải tốn thời gian tìm hiểu.
Bạch Nhược Hạ im lặng đợi An Tuệ nói tiếp “Xưa nay chưa có đài truyền hình nào mời được TC đại nhân cả, vì thế nếu chúng ta mời được TC thì trở thành tiêu đề nóng rồi, là hạng mục bản quyền đấy. Nhưng... Làm sao để mời được TC đây?”
Nói đến đó, An Tuệ liền xòa người xuống mặt bàn với bộ dạng chán chường.
Bạch Nhược Hạ gật gù đồng tình với ý của An Tuệ.
Con ngươi của Bạch Nhược Hạ ngước lên trên trần, các ngón tay vân vê chiếc cằm nghĩ đến hạng mục của cô.
Nếu quay ở nhà hàng Nhất Cảnh Hạ nổi danh cả nước thì sẽ là chương trình đáng được chú trọng. PHẢI CÂN NHẮC!!!
Quay về với màn hình vi tính để xem lại vị bếp trưởng của Nhất Cảnh Hạ là ai, cô nghĩ chắc hẳn không thua kém gì TC.
Đôi mắt của Bạch Nhược Hạ bỗng trợn tròn, khóe môi giật giật đôi chút, tự lẩm nhẩm với bản thân “Bếp trưởng TC! Nhà hàng Nhất Cảnh Hạ!”
Khắp Tuyên Lạc này, chỉ có Nhất Cảnh Hạ là nhà hàng nổi tiếng nhất với mức doanh thu cao nhất. Làm gì có bếp trưởng nào ngoài đầu bếp trứ danh TC cơ chứ.
Thôi xong đời rồi, mối lo của An Tuệ đã trở thành mối lo chung với Bạch Nhược Hạ.
Đang lúc bối rối không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào thì Trịnh An Trạch bước đến đặt ly cà phê sữa nóng lên bàn của Bạch Nhược Hạ. Anh vẫn luôn là chu đáo đối với cô như thế. Anh trầm giọng hỏi “Em đã tìm được thông tin nào chưa?”
Bạch Nhược Hạ cảm ơn về ly cà phê rồi cười nhẹ, dùng ngón trỏ nâng đôi kính lên, đưa tay chỉ vào màn hình vi tính, nhẹ giọng nói “Em thấy nhà hàng Nhất Cảnh Hạ đáng được xếp hàng đầu trong hạng mục của chúng ta. Nhưng chủ nhà hàng lại kiêm luôn bếp trưởng, đó là đầu bếp trứ danh TC. Em nghe nói vị đầu bếp TC này rất khó để mời”
Trịnh An Trạch gật đầu đồng ý. Nhưng anh lại nói “Em chưa thử làm sao biết? Ngày mai chúng ta đi Lục Bắc một chuyến”
“Ngày mai?”
Chiếc xe riêng của Trịnh An Trạch chạy trên đường để đến Lục Bắc. Thời tiết hôm nay cũng không khá khẩm hơn hôm qua nên chỉ chạy chầm chậm.
Bạch Nhược Hạ ngồi bên ghế lái phụ chống tay lên nhìn ra ngoài cửa kính. Hiếm khi được an nhàn ngồi thẩn thơ, mưa lại rơi tí tách vô tình làm Bạch Nhược Hạ nhớ đến quãng thời xuân tươi trẻ của mình.
---
“Thế Cảnh, sao anh lại đến đây? Hôm nay anh được nghỉ mà”
“Em đó, sống ở Châu Thành 20 năm rồi mà cũng không biết thời tiết mỗi mùa”
“...”
“Anh biết em sẽ không mang theo ô nên mới tới đưa em về đó”
“Thế Cảnh, anh nói xem, em cái gì cũng tệ, tại sao anh lại chọn em?”
“Em cái gì cũng tệ, vừa hay anh cái gì cũng tốt, vậy chẳng phải là một mảnh ghép bồi khuyết hoàn hảo sao?”
“Dẻo miệng!”
---
Khóe môi Bạch Nhược Hạ hơi cong lên, trong lòng vẫn còn cảm giác xao xuyến của quá khứ, mơ hồ chưa phát giác chỉ là ký ức tươi đẹp.
Trịnh An Trạch gọi nhưng cô không nghe, lại gọi thêm tên cô lần nữa, Nhược Hạ liền quay đầu lại nhìn anh ta.
Có chút chua xót, thì ra chỉ là hồi tưởng của riêng cô.
Bạch Nhược Hạ nhìn quanh ra ngoài, mơ hồ không biết đây là đâu, dịu dàng hỏi “Chúng ta đang ở bãi đổ xe?”
Trịnh An Trạch gật đầu cười, chỉ ngón trỏ về phía bên phải, là lối vào của nhà hàng Nhất Cảnh Hạ, nói: “Đúng rồi, xuống xe thôi”