Mở cửa xe bước ra cùng với Trịnh An Trạch. Hôm nay Bạch Nhược Hạ mặc áo sơ mi trắng ngắn tay ôm sát khoe điểm mạnh của đường cong cơ thể mình, điểm nhấn là cài áo hình chiếc vương miện màu đen nho nhỏ bên ngực trái phối cùng với chiếc quần tây đen. Trông cô chững chạc, rất đúng tác phong của một phóng viên.
Nhưng với cái thời tiết ẩm ướt này, mang đôi giày cao gót khiến cô hơi khó chịu.
Thật may là vừa vào trong sân vườn của nhà hàng Nhất Cảnh Hạ đã không còn tồn tại cảm giác khó chịu ấy nữa.
Khoảng sân rộng lớn tầm 200 mét vuông được lót gạch xi măng hơi nhám để đi không bị trơn trượt. Theo nhận định của Bạch Nhược Hạ, kẽ hở giữa các viên gạch hình như là cỏ nhân tạo. Bên trên được lợp một lớp gì đó màu trắng để che mưa mà vẫn không gây tối cho sân, cô không biết là nó được làm bằng chất liệu gì. Quanh sân vườn được trồng rất nhiều loại hoa màu sắc khác nhau. Trên tường là các loại cây leo xanh ươm, được chăm sóc rất tốt. Bên các góc có bệ đá và thác nước nhỏ, hình như là mô hình thu nhỏ của các con suối hay thác nước của Tuyên Lạc.
Bạch Nhược Hạ vừa đi vừa nhận xét “Bề ngoài đã đẹp như vậy rồi. Chắc hẳn chủ nhân nhà hàng cũng có thú vui điền viên”
Trịnh An Trạch nhếch môi cười nhẹ, ôn nhu nói “Những người như vậy, e là rất khó tính”
“Khó ư? Em lại nghĩ người này rất trầm lặng, ôn hòa, hay cười”
An Trạch quay người nhìn Nhược Hạ, lặp lại hai chữ “Hay cười?”
Vì Bạch Nhược Hạ rất thích xem phim kiếm hiệp của Trung Quốc. Những người có thú vui tao nhã như câu cá, trồng hoa cô thường liên tưởng ngay đến một lão gia nào đó ăn nói nhỏ nhẹ, hay cười với mọi người trong giang hồ.
Bước vào trong nhà hàng, quả thật là được bày trí rất khác lạ và đẹp mắt. Vừa bước vào, đột nhiên có một loại cảm giác thoải mái, không gian này làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, dường như trút bỏ mọi mệt mỏi của cuộc sống, quên đi mọi ưu phiền.
Bọn họ tìm được một ví trí yên tĩnh, tầm nhìn dễ để ngồi xuống.
Trên bàn có một chậu hoa đá nhỏ xíu và hai cuốn thực đơn.
Sau khi cầm qua thực đơn, có một nhân viên nữ mặc sơ mi trắng đeo nơ đen trước cổ áo phối váy cạp ngắn ngay đầu gối dịu dàng bước tới tươi cười với khách hàng.
Bạch Nhược Hạ cười một cái rồi lên tiếng vào chủ đề ngay “Chào cô, tôi là Bạch Nhược Hạ, phóng viên của đài truyền hình VMT, đến đây để xin gặp chủ nhà hàng này, cô có thể chuyển lời tới giúp chúng tôi được không ạ?”
Cô nhân viên vẫn giữ độ cong của môi, trả lời lại bằng một giọng nhỏ nhẹ mà rõ ràng “Xin cô Bạch đợi một lát, tôi sẽ vào báo ngay”
Bên trong nhà bếp, một đội ngũ nam nhân mặc trang phục đầu bếp trắng tinh khôi đang đứng xếp thành một hàng ngang dài thẳng tắp để nghe hướng dẫn của vị bếp trưởng đứng phía trên.
Cô nhân viên lúc nảy bước đến cửa nhà bếp đứng đó, không dám lên tiếng cắt ngang lời của bếp trưởng đại nhân.
Sau khi hướng dẫn công dụng của từng loại thảo dược xong, vị bếp trưởng TC này bước tới, hỏi với một giọng không cao không thấp, âm thanh rất lạnh nhạt “Có việc gì?”
“Bếp trưởng, có phóng viên bên đài truyền hình VMT muốn gặp ạ”
Không cần suy nghĩ, TC trả lời “Không gặp, bảo bọn họ về đi” rồi quay lưng vào trong ngay.
Không chịu thất bại ngay khi chưa gặp được người. Bạch Nhược Hạ lại tiếp tục nhờ chuyển lời “Có thể nào nói ngài ấy cho chúng tôi mười phút thôi được không? Chúng tôi từ Châu Thành đến đây cũng mất gần năm tiếng”
Bếp trưởng TC đang ngồi ở một góc yên tĩnh của nhà hàng, view cực đẹp. Ánh mắt vô định không biết là đang nhìn gì. Một tay để trên bàn, một tay cầm cốc cà phê mà thưởng thức.
Cô nhân viên lúc nảy lại bước đến nói “Bếp trưởng, cô ấy nói là từ Châu Thành đến đây, chỉ xin anh mười phút”
“Châu Thành?”
Ký ức giữa cô và anh vốn dĩ đã bị chìm sâu vào lãng quên, nhưng trong chớp mắt những hồi ức buồn vui thăng trầm suốt bao tháng năm bên nhau lại hiện rõ mồn một.
Chính hai từ “Châu Thành” mà suốt bao nhiêu năm qua anh chưa hề dám nghĩ về, đã đánh thức nó dậy. Thế Cảnh mơ hồ nhìn lại quãng thanh xuân nắng ấm của mình.
---
“Sau này nhất định em sẽ trở thành một phóng viên ẩm thực”
“Anh nghĩ điều này không khả thi”
“Tại sao chứ?”
“Dựa vào thực tế mà nói, về khoảng ăn uống, em là một người rất biết thưởng thức, nhưng lại không am hiểu gì về nó, ví dụ như muốn nấu món này thì cần nguyên phụ liệu gì, chưa kể đến nhận ra được từng loại gia vị, vậy thì liệu em có thể không?”
“Tại sao lại không? Chẳng phải là có anh rồi sao? Kiến thức ẩm thực của anh còn nhiều hơn sách vở em đọc. Anh sẽ giúp em biên tập, quá tốt rồi còn gì?”
“Bạch Nhược Hạ! Em đang lạm dụng quyền sở hữu sao?”
“Phải đó. Sau này anh sẽ là đầu bếp, em sẽ là phóng viên ẩm thực, quá tốt rồi còn gì?”
---
Thế Cảnh chìm mình vào trong miền ký ức ấy, cảm xúc vẫn rất mãnh liệt, nhưng không thể chối bỏ thực tại.
Khóe môi của Thế Cảnh hơi nhếch lên, anh nhướng mày, trầm giọng nói: “Châu Thành là quê tôi, dù sao cũng là đồng hương, đến gặp họ một lát coi như là tiếp đãi”
Bạch Nhược Hạ lỡ tay làm đổ ly nước lọc xuống người cô. Vội lấy khăn giấy lau qua chỗ bị ướt ở đùi. Trịnh An Trạch khẩn trương hỏi “Em không sao chứ?”
Bạch Nhược Hạ cười nhẹ đáp không sao. Nhưng thật không may, khi cô vừa ngước người lên thì vô ý cánh tay trái vươn ra làm ly nước cam ngã không thương tiếc mà đổ hết xuống chiếc áo trắng tinh của cô.
Bộ dạng lúc này của cô thật thê thảm. Nhưng cô vô cùng hớn hở và vui sướng khi cô nhân viên phục vụ bước tới nói bếp trưởng đã đồng ý gặp bọn họ.
Bạch Nhược Hạ vui mừng quay sang nói với Trịnh An Trạch là cô phải vào phòng vệ sinh để xử lí vết dơ trên áo trước.
Nhưng chưa kịp đứng lên bước đi thì vị bếp trưởng TC mà cô muốn gặp đang từ xa đi tới.
Khi cô đứng lên quay người định bước đi thì bắt gặp vị bếp trưởng đang đứng đối diện. Khoảng cách của hai người chỉ là hai mét.
Vị bếp trưởng đưa mắt lên nhìn đối phương. Trong giây lát, cả hai đều sững sờ, thời gian và không gian xung quanh như lắng đọng lại, dường như chỉ có hai con người ấy.
Sau giây phút sững sờ đó, Bạch Nhược Hạ nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh, mỗi lúc một nhanh. Cô thấy cổ họng mình tắc nghẽn, không sao thở được.
Gương mặt trong ký ức và hình ảnh người đàn ông trước mắt hài hòa, đan xen lẫn nhau. Những khi anh cười nói, khi anh giận, khi anh chiều chuộng cô,... Tất cả đều luân phiên nhau ùa về trong giây lát.
Suốt mười năm qua, dù là đau khổ đến tột cùng, nỗi nhớ nhung về anh khiến cô quặn thắt nhưng chỉ biết cố chôn chặt vào trong lòng. Cô chưa hề dám nghĩ đến, rồi sẽ có một ngày được gặp lại anh, chưa hề...
Cảm thấy có chút ngột ngạt, chân như không thể đứng vững nữa, cô lấy tay bám chặt vào chiếc ghế, các khớp tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch lên. Cô cảm thấy khóe mắt ươn ướt, cố nhấp nháy mắt không cho nước trong hốc mắt chảy ra, cứ thế mà ngẩng ngơ nhìn vị bếp trưởng đứng đối diện kia.
Từng đường nét trên gương mặt anh thật sắc sảo, khóe môi hơi nhếch lên, chiếc mũi cao thanh tú, chiếc cằm kiêu ngạo trông nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh hơn trước rất nhiều. Một gương mặt sắc cạnh dường như không có góc chết, tướng mạo hoàn mỹ đang đứng đó. Anh mặc áo sơ mi trắng giản dị, hai tay để vào trong túi quần, đứng thẳng lưng không hề nhúc nhích, nhìn thẳng về phía cô.
Bạch Nhược Hạ hoảng loạn khi nhớ ra bộ dạng hiện tại của mình, trông rất lôi thôi và nhếch nhác, hoàn toàn đối lập với vẻ cao ngạo của anh.
Tại sao lại giống với lần đầu tiên cô gặp anh ở trường đại học thế này. Khi đang ở căn tin trường, bất cẩn làm đổ đồ ăn vào áo, lúc đó anh đang đứng trước mặt cô. Đến bây giờ, đã nhiều năm như thế, cô vẫn không cho anh một ấn tượng tốt của lần gặp mặt đầu.