CHƯƠNG 1♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Ngày đó Lý Tây Phàm gặp Thịnh Gia Thần, là một buổi sáng thứ bảy.
Bầu trời màu lam nhạt, thái dương chiếu qua đầu, bất quá cũng chỉ mới 10 giờ sáng nhưng đã nóng bức, bụi cây hai bên đường núi đều cao hơn đầu một người trưởng thành, lúc này lại không có gió nên càng thêm oi ả. Tây Phàm ôm một đống lớn thực phẩm tạp vật đi trên đường núi, phía sau áo ướt đẫm dính sát vào lưng, mũi cũng toát ra mồ hôi li ti. Cô nhi viện Xan Ma-ri-nô nằm giữa sườn núi, nhưng mua sắm lại ở trấn trên, cho nên Tây Phàm mỗi ngày đều phải chạy tới chạy lui ở trên con đường này, về lâu đã quen nên không thấy vất vả nữa.
Nghe thấy phía sau có tiếng xe sàn sạt tiến tới, Tây Phàm dừng chân bước hướng bên cạnh nhường đường, thuận tiện cọ cọ cái mũi ngứa ngáy lên đầu vai.
“Ngang ngang!”
Tiếng còi ô tô. Tây Phàm ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc xe màu đen thực sang trọng, cửa kính xe kéo xuống, một người tuổi còn trẻ nhô đầu ra.
“Sáng hảo.”
“Nhĩ hảo.” Tây Phàm gật gật đầu.
“Xin hỏi đi đường này đến cô nhi viện Xan Ma-ri-nô có phải không?”
“Đúng, cứ đi tiếp, con đường này hướng tới cô nhi viện.” Tây Phàm dùng đầu gối đỉnh đỉnh bọc giấy lớn trong lòng, cười cười cố gắng nói.
“Cám ơn.”
Cửa kính xe kéo lên, xe chậm rãi chạy đi. Lăn bánh chạy khoảng hơn mười thước, lại dừng lại, người trẻ tuổi lại nhô đầu ra.
“Uy!”
Tây Phàm nhìn hắn.
“Ngươi cũng đến cô nhi viện sao? !”
Tây Phàm gật gật đầu, người này thực trì độn mà.
“Lên xe đi, ta chở ngươi!” Người kia hô.
Tây Phàm do dự một chút, cố sức nâng bọc giấy lên, hướng xe chạy tới.
Thời điểm đó, Lý Tây Phàm không biết, nguyên lai đó là một chiếc xe bí đỏ màu đen, còn chưa đến đêm khuya đã đến đây trước tiên. ( truyện Lọ Lem ấy =A= )
“Cám ơn, ” Tự mình an vị ở chỗ ngồi phía trước, Tây Phàm hạnh phúc thong thả thư giản, trong xe mở điều hòa lành lạnh.
Lái xe cười cười không nói chuyện, đạp chân ga.
Xe sàn sạt chạy trên đường đá vụn.
“Sao lại phải đi xa như vậy để mua đồ?”
“Hôm nay cuối tuần, chỉ có buổi chiều mới có một chuyến xe bus.”
“Ngươi là cô nhi?”
“Ân, ” Tây Phàm cười cười, y là người đơn giản không suy nghĩ nhiều, còn người khác luôn rất dè chừng khi được hỏi đến những điều cấm kị giống như thế.
“Ta là nửa.”
“Nửa cái gì?”
“Cô nhi a. Mẫu thân của ta hai năm trước qua đời, trong di chúc muốn ta cách vài năm tới nơi này thăm một lần.” Người trẻ tuổi cười nói.
“Ân.” Bởi vì cảm thấy mình chỉ là một tiểu hài tử cho nên không thích hợp, Tây Phàm do dự không lên tiếng an ủi, nhưng trong lòng có chút cảm giác ấm áp dào dạt, thế cũng coi là nửa cô nhi sao, bất quá hắn lớn như vậy, có thể đã sớm không để ý nữa rồi.
“Ngươi tên gì?”
“Ta?” Tây Phàm hỏi xong mới cảm thấy chính mình thật ngốc, cười trả lời: “Lý Tây Phàm.”
“Ta gọi là Thịnh Gia Thần.”
“A, Thịnh Gia Thần… Cái gì?!” Tây Phàm đột nhiên há to miệng, bộ dáng rất ngu, Thịnh Gia Thần quay đầu nhìn Tây Phàm, đắc ý cười.
“Làm sao vậy, không giống sao?” Thịnh Gia Thần hỏi.
“Không, giống.”
“Rốt cuộc giống hay là không giống.”
Buổi sáng dưới ánh mặt trời chói chang, mọi người tựa hồ tâm tình đều rất tốt.
Biết rõ Thịnh Gia Thần đang trêu đùa mình, Tây Phàm vẫn đỏ mặt, tim loạn đập giống như con thỏ nhỏ. Cô nhi viện là sản nghiệp của Thịnh gia, cho nên bọn nhỏ trong cô nhi viện đều tôn kính cái tên Thịnh Gia Thần như thần thánh, nhờ hắn và mẹ của hắn, mọi người mới thoát khỏi cảnh đầu đường xó chợ và được lớn lên dựa vào phúc lợi xã hội. Tây Phàm thật không ngờ, Thịnh Gia Thần nguyên lai chính là bộ dạng này, hắn không dám nhìn mặt của Thịnh Gia Thần nữa, nhưng nhịn không được tò mò, đành phải ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh tay khỏe mạnh trên tay lái. Trên mu bàn tay phải của Thịnh Gia Thần nổi lên mạch máu nhợt nhạt, bên hông ngón út có một vết sẹo màu trắng không lộ rõ, lông tơ nhàn nhạt trên đốt ngón tay cùng cổ tay đều dài.
“Nhìn nữa thì sẽ bị đau mắt hột đấy.”
Tây Phàm lập tức quay đầu đi chỗ khác, Thịnh Gia Thần lại thấp giọng hắc hắc cười rộ lên.
Cuối cùng cũng tới cổng lớn của Cô nhi viện, viện trưởng Phỉ Tỉ ma ma đã chờ ở cửa, Tây Phàm nhảy xuống xe, quay lại cúi đầu xem như cảm tạ.
“Lý Tây Phàm!” Xoay người phải đi, Tây Phàm lại nghe Thịnh Gia Thần ở phía sau gọi y, Tây Phàm quay đầu lại.
“Ngươi tốt nghiệp trung học chưa?”
Tây Phàm gật gật đầu.
“Lên đại học chưa?”
Tây Phàm lắc đầu, giống như những đứa nhỏ nơi đây, y chỉ có thể vừa học vừa làm đến tốt nghiệp trung học, Tây Phàm dự tính trước tiên làm công một năm rồi sau đó sẽ trở lên đại học ban đêm.
“Thật là trùng hợp.”
Thịnh Gia Thần cười rồi lùi đầu về, kéo cửa kính xe lên, xe vững vàng lăn bánh vào cổng lớn cô nhi viện, chỉ còn lại có Tây Phàm đứng ở nơi đó, thẳng đến khi buổi chiều mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Thịnh Gia Thần.
Tây Phàm là một đứa trẻ bình thường, trải qua cuộc sống bình thường, cho nên giống người bình thường, gặp được vận khí quá tốt sẽ cảm thấy như đang ở trong mộng.
Nói thí dụ như hiện tại.
Buổi chiều Tây Phàm lại ngồi trên ô tô của Thịnh Gia Thần, bất đồng chính là trong cốp xe có thêm một cái rương hành lý nho nhỏ.
“Vì sao là ta?”
“Không tại sao cả, dù sao ai cũng giống nhau, đứa trẻ tuổi giống ngươi bất quá trong cô nhi viện chỉ có hai ba đứa, ta liền chọn một người quen thôi.”
Đáp án này làm cho Tây Phàm thoáng có chút thất vọng lại có chút buồn cười, đúng vậy, chúng ta là người quen.
“Biết không, nếu ngươi hiếu thuận, có một mẫu thân là nhà từ thiện thật sự là chuyện rất phiền phức, chờ ngươi tốt nghiệp đại học, ta còn phải quay về nơi này tái tìm một Lý Tây Phàm.”
“Ân.” Thịnh Gia Thần nói chuyện không quá để ý người khác, cũng may Tây Phàm cũng có chút ít hoang tưởng.
“Ngươi định sống nội trú hay là ở tại nhà của ta?”
“Cái gì?”
“Ngươi ở chỗ nào cũng được, ta bình thường rất ít khi về nhà, chỉ có quản gia ở. Nếu sống nội trú thì cuối tuần trở về.”
“Vậy… Ta có thể ở trong nhà được không?”
Tây Phàm nghĩ rằng có phải hay không giờ khắc này thượng đế đang nhìn y.
Thịnh Gia Thần nghiêng đầu nhìn y, thoải mái mà trả lời: “Đương nhiên được a.”
Thịnh Gia Thần cũng chỉ hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, nụ cười khiến cho mặt của hắn trông thật ôn hòa, Tây Phàm phi thường thích bộ dáng của hắn.
“Thịnh tiên sinh…”
“Gọi đại ca đi.” Gia Thần cười nói, “Bất quá đây cũng không phải nguyện vọng của mẹ ta.”
“… Đại ca.”
Tây Phàm xoay mặt nhìn bụi cây chợt lóe xẹt qua bên ngoài cửa sổ xe. Tây Phàm đi vào cô nhi viện khi vừa mới sáu tuổi, cũng đã qua độ tuổi phù hợp nhất để được nhận nuôi. Lúc mười tuổi, Tây Phàm thỉnh thoảng đứng ở trên cái giường nhỏ của mình, từ cửa sổ lầu hai nhìn ra khoảng sân bên ngoài, mỗi lần đều chờ cha mẹ tới nhận nuôi ôm trẻ con rời đi mới hết hy vọng. Tật xấu này về lâu sau mới bỏ, Tây Phàm nghĩ cả đời này cũng sẽ không có người đến nhận nuôi y, lại không nghĩ rằng cư nhiên có người còn có thể muốn một cô nhi mười bảy tuổi.
Trên bụi cây ven đường nở ra những nụ hoa trắng nhỏ vụn, trong làn gió hanh khô nhẹ nhàng rêu rao, ánh mắt Tây Phàm dần dần chứa đầy nước mắt, mặc dù y cũng không phải là một đứa nhỏ thích khóc.
Đi ra phía trước đại lộ thông trấn trên, Thịnh Gia Thần hạ tốc độ. Hai chiếc ô tô màu bạc ngừng chỗ giao lộ, nhìn thấy xe của Gia Thần từ phía sau tiến đến, chiếc thứ nhất nổ máy dẫn trước, Gia Thần theo đuôi phía sau, chiếc thứ hai cũng lập tức đuổi theo.
Gia Thần nhìn chằm chằm kính chiếu hậu một hồi, Tây Phàm kỳ quái nghiêng đầu xem, hai nam nhân ngồi phía sau xe, thân hình đều rất lực lưỡng. Gia Thần mặt không chút thay đổi nhìn phía trước, ba chiếc xe không xa không gần, bằng tốc độ cực nhanh chạy trên đường nhựa không người.
Kì quái, Tây Phàm cảm nhận độ ấm trong xe dần trở lạnh.
Tựa hồ cảm thấy Tây Phàm bất an, khóe miệng Thịnh Gia Thần một lần nữa có chút ý cười.
“Bọn họ là vệ sĩ của ta.”
Tây Phàm giật mình, mở to hai mắt nhìn mặt nghiêng của Gia Thần. chung quanh Thịnh Gia Thần dần dần bao phủ một tầng hơi lạnh như băng, bộ dáng hết sức chăm chú làm cho hắn trở nên xa lạ.
Gia Thần không nhìn Tây Phàm, vẫn ôn hòa nói: “Tây Phàm, về sau ngươi ở tại Thịnh gia, cho nên rất nhiều thứ này nọ phải tập làm quen đi, hiểu không?”
Tây Phàm gật gật đầu, quay lại tầm mắt, yên lặng nhìn phía trước.
Ô tô ở trên đường cao tốc chạy về thủ đô mất hơn một giờ, rốt cục cũng tới nơi, tiến vào khu dân cư tư gia rộng lớn. Cây cối gần đây cũng khác biệt so với cô nhi viện, cây ở nơi này cao lớn mà ngay ngắn, im lặng đứng vững làm cho lòng người sinh kính sợ.
“Không còn xa nữa, thấy khu rừng sồi phía trên sườn núi không? Đằng sau chính là Thịnh gia.”
Thanh âm của Thịnh Gia Thần không chứa một tia cảm xúc làm cho Tây Phàm đột nhiên cảm thấy hồi hộp, Tây Phàm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, yên lặng tìm kiếm rừng cây sồi cao lớn bên trái phía trước. xe rẽ qua một khúc cua tại ngã tư đường, sau rừng cây dần lộ ra khu nhà cao cấp trong nháy mắt làm cho Tây Phàm ngừng hô hấp, đúng vậy, loại nhà này ở Hongkong có lẽ không phải độc nhất vô nhị, nhưng độ xa hoa cùng tao nhã của nó vượt xa thế giới mà Tây Phàm hiểu biết.
Xe chạy trên đường tư gia, căn nhà cũng thấp thoáng biến mất ở trong rừng, chiếc xe màu bạc đằng sau lặng lẽ rẽ lên cát đá bên cạnh con đường, ngừng lại. Sau một lúc lâu, một chiếc xe rẽ ra phía sau, hai cánh cổng sắt chạm rỗng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tây Phàm.
Chiếc xe màu bạc phía trước dẫn đường cũng dừng lại. Cổng sắt vang lên tiếng ‘ong ong’ chậm rãi mở hướng hai bên, phía sau cổng sắt là một đại lộ, nối thẳng đến hoa viên thấp thoáng chồng chất các kiến trúc màu trắng.
Nhìn chằm chằm không dời mắt vào những thứ khổng lồ kia, tay của Tây Phàm bất giác nắm chặt túi xách, ánh mắt chậm rãi đảo qua cây cối cùng hồ nước vô biên trong đình viện, Tây Phàm thì thào tự nói: “Thật giống… như.. Mạn Đức Lệ trang viên.”
“Ngươi nói là đức bà?” Gia Thần đột nhiên lộ ra mỉm cười trêu tức, lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói, “Hy vọng ngươi có vận khí tốt của bà.”
Tây Phàm ngượng ngùng nở nụ cười, Gia Thần không hề để ý tới y, xe vững vàng chạy vào cổng nhà.
Xe vẫn chạy đến cửa hiên của tòa nhà, một lão nhân cùng một người trẻ tuổi nhanh nhẹn hoạt bát mặc tây trang mang giày da từ bên trong ra tiếp đón.
Tây Phàm lấy đồ đạc của mình trong cốp xe ra, Gia Thần thế nhưng vẫn chưa xuống xe.
“Lý Tây Phàm, ta không ở nhà, từ nay về sau ngươi hết thảy nghe theo sự sắp xếp của Josh.”
Nhìn Tây Phàm mang theo cái rương nhỏ ngỡ ngàng đứng ở nơi đó, Thịnh Gia Thần kéo cửa sổ xe lên. Cho đến khi chiếc xe màu đen của Gia Thần biến mất nơi cuối đường, Tây Phàm mới quay đầu, khiêm tốn cúi hạ thắt lưng.
“Ta gọi là Lý Tây Phàm, quấy rầy.”
“Josh, nhĩ hảo.” Người trẻ tuổi nói.
“Gọi ta là Lãng thúc, vào đi.”
Quản gia nói xong, khách khí tiếp nhận rương đồ của Tây Phàm.
***
Đến Thịnh gia đã được hai tuần cũng là thời gian Tây Phàm nhập học, Gia Thần bề bộn nhiều việc, cho nên là Josh giúp đỡ công việc làm thủ tục nhập học của Lý Tây Phàm.
Tây Phàm thích đánh đàn ghi-ta, nhưng không nói muốn học âm nhạc, vò đầu bứt tóc suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng Tây Phàm quyết định học pháp luật, tựa hồ chỉ có chuyên ngành như vậy mới có thể sánh được với thân phận cùng kỳ vọng của Gia Thần. Kỳ thật Gia Thần một chút cũng không quan tâm, ngày đó lúc Tây Phàm nói học pháp luật thì Gia Thần đang xem tư liệu, nghe thế chỉ mỉm cười nói cứ học pháp luật đi, về sau học thành giúp đỡ Thịnh gia lên tòa án.
Bất tri bất giác, Lý Tây Phàm ở Thịnh gia đã hai tháng. Tây Phàm lớn lên trong cô nhi viện nên so với bạn cùng lớp hơn một phần tự giác, không có việc gì là lại vào trong thư viện xem án lệ, vì thế trong kì thi đầu tiên Tây Phàm liền lọt vào tam danh, tuy rằng không ai có thể chia sẻ nhưng Tây Phàm vẫn phi thường cao hứng, tựa hồ thật sự thấy được bộ dáng chính mình mặc tây trang mang giày da giúp đỡ Gia Thần lên tòa án.
Bất quá có một việc lặng lẽ làm Tây Phàm cảm thấy phức tạp. Từ sau khi vào Thịnh gia, Gia Thần không nhẹ nhàng cùng Tây Phàm nói giỡn giống như lần đầu tiên gặp mặt nữa, có thể là ngày đó Thịnh Gia Thần tâm trạng rất tốt, cho nên mới khiến Tây Phàm ảo giác, làm cho Tây Phàm vô thức thường xuyên nhớ lại bộ dáng cởi mở của hắn. Tây Phàm bình thường thấy Gia Thần luôn nói năng cẩn trọng, nhất là thời điểm có người ngoài, đôi khi Tây Phàm suy nghĩ, có phải Gia Thần không quá thích mình hay không.
Trừ buổi tối thứ sáu ra, Thịnh Gia Thần rất ít trở về. Thịnh lão tiên sinh mang theo tiểu muội Gia Lâm của Gia Thần sống ở nước ngoài, trừ Tây Phàm, trong nhà Thịnh gia rộng lớn chỉ có quản gia Lãng thúc cộng thêm vài người hầu cùng một gã lái xe. Thuở nhỏ lớn lên trong ồn ào của cô nhi viện, Tây Phàm vẫn không thể quen sự lạnh lẽo nơi này, mỗi ngày tan học trở về uống nước, ngay cả âm thanh ‘đinh đương’ của cái thìa đụng vào thành ly cũng tản ra hồi âm trống rỗng, Tây Phàm uống xong nước thì tựa như chạy trốn từ đại sảnh chạy đến phòng ngủ trên lầu của mình.
Cho nên Tây Phàm luôn ngóng trông cuối tuần, đến thứ sáu, Thịnh Gia Thần sẽ về nhà. Bữa tối thứ sáu là một loại hưởng thụ, nói chung vị trí của Tây Phàm sẽ ở đối diện Văn tiểu thư cùng Thịnh Gia Thần. Văn tiểu thư là bạn gái của Gia Thần, khuôn mặt dài, làn da trắng, tính tình hiền hoà, nhưng lúc cười rộ lên lại thích che miệng, nghĩ chắc là bởi vì hàm răng hô kia. Tây Phàm rất ít nói chuyện, luôn lẳng lặng nghe bọn họ trò chuyện công ty cùng chuyện người khác. Tây Phàm dần dần phát hiện, mặc dù thời điểm cùng Văn tiểu thư nói chuyện, biểu tình của Gia Thần vẫn luôn thản nhiên, làm cho người ta cảm thấy rất lão luyện. Nếu Văn tiểu thư không ở đây, phòng ăn chỉ có Tây Phàm cùng Gia Thần hai người, Gia Thần sẽ ở trên bàn cơm hỏi về chuyện học tập của Tây Phàm, hay cũng có lúc đặc biệt dạy cho Tây Phàm như thế nào sử dụng bảy tám cái dao nĩa trước mặt, hoặc là nói cho Tây Phàm biết không nên mặc tây trang màu lam nhạt bởi vì cà- vạt của y màu rám nắng.
Những lúc như vậy Tây Phàm thực quý trọng, luôn cẩn thận lắng nghe, hơn nữa chưa bao giờ từng phạm qua sai lầm giống như vậy.
***
Không phải mùa mưa, ngày đó đột nhiên mưa như trút nước. Đúng lúc thời điểm tan học, Tây Phàm ở trong phòng học đợi một giờ đồng hồ vẫn chưa thấy mưa tạnh, mắt thấy trời đã tối, đành phải bất chấp đội áo lên đầu chạy tới nhà ga, tuy rằng khoảng cách chỉ có mấy trăm thước nhưng cũng đủ ướt đẫm từ đầu đến chân. Xe của Thịnh gia rất nhiều, nhưng hình như chỉ có thời điểm Lãng thúc ra ngoài hay đầu bếp đi mua thức ăn mới dùng, đối với Tây Phàm, Gia Thần nhất định có lệnh cấm rõ ràng, không cố ý an bài là muốn y ngồi xe bus đi đến trường, Tây Phàm đương nhiên không ngại ngồi xe bus, nhưng ăn nhờ ở đậu vì thế mà trong lòng luôn khó tránh khỏi lo được lo mất.
Đứng ở trên xe buýt, Tây Phàm tâm phiền ý loạn nhìn hạt mưa rơi tí tách bên cửa sổ, từ nhà ga đến biệt thự Thịnh gia phải đi đoạn đường rất dài, Tây Phàm không có mang ô che, lần thứ hai bị tưới nước là điều không thể tránh khỏi.
Xuống xe, Tây Phàm ôm túi sách vào trong ngực cúi đầu chạy về phía trước. Chạy được hai bước lại bị một tiếng còi xe bên người làm hoảng sợ. Là Josh đang gọi y! Tây Phàm kéo mở cửa xe nhảy vào.
“Tiểu tổ tông, ngươi sao giờ này mới trở về? ! Ta đã chờ một giờ đồng hồ rồi.” Josh thấy Tây Phàm liền kêu lên.
“Ngươi đang đợi ta sao? !” Tây Phàm kinh ngạc hỏi, “Ta còn tưởng rằng ngươi đi ngang qua nơi này nhìn thấy ta.”
“Ta nào có mệnh tốt như vậy” Ánh mắt trừng xuyên, Josh miệng vừa thầm thì vừa phát động xe.”Còn chưa tan tầm đã bị chủ tịch phái đến nơi đây.”
Tây Phàm ngẩn ra.
“Vậy ngươi vì sao không tới trường học đón ta? Phải ở chỗ này chờ lâu như vậy.”
“Để cho người khác thấy thì làm sao bây giờ.” Josh nói.
Tây Phàm hoang mang quay đầu nhìn Josh, Josh ngừng một chút mới nói: “Chủ tịch không cố ý an bài.”
“Vì sao?”
“Là vì tốt cho ngươi! Ngươi cho là làm người của Thịnh gia thì thích thú lắm sao?” Josh nói.
Xe rẽ trên đường đến Thịnh gia, hai chiếc xe màu bạc lẳng lặng đứng dưới tàng cây trên con đường cát đá. Thấy xe của vệ sĩ, trong tim Tây Phàm nhảy lên, hôm nay là thứ sáu, Thịnh Gia Thần đã trở về.
“Nhìn thấy không? Ngay cả khi về nhà thì phía sau mông vẫn có vệ sĩ đi theo, mệt a.”
“Sợ cái gì?” Tây Phàm hỏi.
“Cái gì cũng sợ.” Josh liếc nhìn Tây Phàm, nói: “Ngươi biết không, chủ tịch còn có một đệ đệ, so với ngươi lớn hơn hai ba tuổi.”
“Hắn không phải chỉ có một muội muội sao?” Tây Phàm kinh ngạc nói.
“Còn từng có một cái đệ đệ.”
“… ?”
“Tiểu thiếu gia lúc mười ba tuổi bị bắt cóc, bọn cướp muốn trăm vạn mĩ kim, Thịnh gia bỏ ra tiền chuộc nhưng đến cuối cùng vẫn không cứu được đứa nhỏ.”
Cần gạt nước một khắc cũng không ngừng đảo, từng dòng nước giống nhau trợt xuống kính chắn gió. Tây Phàm mở to hai mắt, vẫn hề không nhúc nhích lắng nghe.
“Ai biết trên thế giới này có bao nhiêu người ngắm vào Thịnh gia chứ, trừ đòi tiền ra, càng đáng sợ chính là tranh đoạt địa bàn làm ăn, cho nên Tam tiểu thư từ nhỏ đã đi theo lão gia sống ở nước ngoài, ý đồ chính là giữ an toàn. Nếu ngươi thật sự thành con nuôi của Thịnh gia mà không chỉ là một cô nhi được giúp đỡ, chỉ sợ ngày sau sẽ không thể tự tại như vậy.”
“Ngươi là nói… Không cho ta ngồi xe vì… Che chở ta?”
Josh xuy cười một tiếng: “Bằng không thì vì cái gì, Thịnh gia nhiều xe cũng để mục.”
Tây Phàm nghe, dần dần hiểu được chút, vừa muốn hỏi lại, Josh lại thúc giục y xuống xe. Tây Phàm ngẩng đầu, bất tri bất giác, xe đã vào tới cổng lớn bên hành lang của tòa nhà.
Sau khi cảm ơn Josh, Tây Phàm nhanh như chớp chạy vào phòng khách, liền thấy Thịnh Gia Thần đang ngồi ở trên sô pha đọc báo, nhớ tới lời nói của Josh, trong tim Tây Phàm nổi lên một chút lo lắng, vội vàng cười gọi một tiếng: “Gia Thần ca.”
Gia Thần ngẩng đầu thấy Tây Phàm ướt sũng đứng ở trước mặt, tựa hồ sửng sốt, buông báo hai mắt nhìn y, ôn hòa nói: “Tắm rửa thay quần áo, ta chờ ngươi ăn cơm.”
Đến khi Tây Phàm thay xong quần áo đi vào phòng ăn, bàn ăn đã dọn xong, trên bàn đặt một bình rượu đỏ đậm đặc, không giống với lúc trước chính là trước chỗ ngồi của Tây Phàm xuất hiện nhiều cái ly có đế cao.
“Mắc mưa tốt nhất uống chút rượu cho ấm người.”
“Muốn ta uống?” Tây Phàm kinh ngạc nói.
“Rượu đã đánh thức một giờ, có thể.”
Nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Tây Phàm, Gia Thần nở nụ cười hiếm thấy. Thịnh Gia Thần dáng người khá cao lớn, tóc cắt ngắn có vẻ sạch sẽ gọn gàng, diện mạo bình thường, có một đôi mắt dài nhỏ cùng cái mũi và đôi môi hơi có vẻ nghiêm khắc, tuy rằng Gia Thần bình thường ít khi để lộ hỉ nộ, nhưng ánh mắt của hắn vẫn có thể làm cho Lý Tây Phàm cảm thấy căng thẳng. Thấy Gia Thần lộ ra tươi cười, Tây Phàm cũng cười theo.
“Nghe kỹ, hôm nay là khóa thứ nhất về rượu nho.”
Gia Thần buông khăn ăn đi tới, từ phía sau Tây Phàm vươn tay chậm rãi nâng cốc rót vào ly của Tây Phàm: “Louis Eschenauer, rượu đỏ Bordeaux của gia tộc Louis, sản xuất năm 86, là một trong năm loại tốt nhất. Trước khi uống phải mở chai một tiếng đồng hồ, đánh thức rượu. Ngoài ra uống rượu đỏ phải dùng ly Tulip loại lớn, để cho rượu tự do hô hấp.”
Tây Phàm thật cẩn thận cầm thân ly, Gia Thần đúng lúc đó nắm tay y.
“Ngươi cầm sai thủ pháp rồi, cầm rượu đỏ phải như thế này, đây, ngón tay để như vầy, dùng ngón này, ngón trỏ cùng ngón giữa cầm chuôi ly, chú ý đừng chạm đến thân ly, như vậy mới có thể tránh cho độ ấm của tay ảnh hưởng đến độ ấm của rượu nho…”
Trên ngón tay của Gia Thần có những vết chai mỏng, ngón tay khô kháp rắn chắc kiên định mà ôn hòa điều khiển chỉnh sửa cho Lý Tây Phàm, nhiệt khí hô hấp của hắn thổi tới sau tai Tây Phàm làm cho Tây Phàm bất giác đỏ mặt.
“Cứ như vậy, nhớ kỹ chưa?”
Gia Thần hoàn toàn không phát hiện Tây Phàm đang vô cùng lúng túng, thẳng thân trở lại vị trí tự rót cho mình một ly rượu.
“Lúc uống phải lắc nhẹ ly, sau đó hớp một ngụm nhỏ, để cho rượu ở trong miệng đảo quanh…” Gia Thần nói.
Tây Phàm trông bầu vẽ gáo, cũng học được thế nào là khuôn thế nào là mẫu, chậm rãi rót một ly rượu, đã thoáng có thể lãnh hội chua ngọt cân bằng theo như lời nói của Gia Thần.
Sau đó Gia Thần bắt đầu dạy Tây Phàm về rượu trắng.
“… Rượu nho trắng hảo phải khiến người uống cảm thấy thần thanh khí sảng, vào cổ họng suông sẻ, sau tiệc rượu sẽ làm cho người ta cảm thấy trong miệng chua chát, lưỡi kích thích, ” Gia Thần vẫn nói.
Đợi đến khi Gia Thần định dạy cho Tây Phàm về rượu sâm banh, mới phát hiện Tây Phàm không học, ngồi ở đối diện hai mắt thẳng ngoắc ngoắc có điểm mất hồn mất vía.
“Tây Phàm, Lý Tây Phàm.” Gia Thần gõ bàn.
Tây Phàm run rẩy giơ tay lên, đĩa sa lát trước mặt đổ sang một bên, còn sách vở thì bị mất một khoảng trống. (mô phật, ẻm say quá ăn luôn cả sách vở >”