CHƯƠNG 10
Phong ba ảnh chụp kết thúc tốt đẹp, Ngô hiệu trưởng cũng đồng dạng vui sướng. Bước vào tuần thứ nhất của mùa xuân, Chung Minh Lý cùng hắn kí kết hợp đồng, về sau học sinh ưu tú của học viện tổng hợp Dục Lương có thể đến nhà hàng cơm Tây của hắn thực tập, người có biểu hiện vượt trội sẽ được trực tiếp thu nhận làm nhân viên.
Tin này làm tăng rất nhiều danh tiếng của học viện tổng hợp Dục Lương, mấy ngày liên tiếp không ít phụ huynh gọi điện thoại đến trưng cầu ý kiến, Ngô hiệu trưởng tưởng tượng số người ghi danh trong học kì mới, cười đến nỗi hai mắt đều không mở ra.
Đồng thời, Chung Minh Lý tích cực đào tạo cùng thu nhận đầu bếp bản địa, không giống các nhà hàng khác, không mời người nước ngoài nào ngồi trong nhà hàng cứ như thẹn với cái từ ‘tây’ kia, điểm này nhận được xã hội cùng đoàn thể công nhân vô cùng khen ngợi.
Thấy thế, Ngô hiệu trưởng mỗi lần gặp Đỗ Hiểu Hùng thì gương mặt tươi cười như hoa, hỏi han ân cần, làm cho Đỗ Hiểu Hùng biết rõ nội tình quẫn không chịu được.
Trong một mảnh cảnh xuân tươi đẹp, Đỗ Hiểu Hùng cuối cùng nghênh đón thời điểm tốt nghiệp của cậu. Có chút cảm động nhìn tờ giấy mỏng trong tay kia, Đỗ Hiểu Hùng chỉ cảm thấy cuộc sống mấy tháng qua giống như trong mơ vậy — từ chuyện bởi vì thiếu học phí bị uy hiếp đuổi học, nhận thức Chung Minh Lý bảo vệ sự nghiệp học hành, hai người phát sinh quan hệ tình cảm với nhau, bị chụp lén bị uy hiếp đuổi học, phong ba kết thúc rời khỏi Chung Minh Lý, đến cuối cùng chung quy cũng thuận lợi tốt nghiệp.
Đỗ Hiểu Hùng chưa từng nghĩ đến cuộc đời của mình cũng có thể phát sinh chuyển biến long trời lỡ đất như vậy. Cậu hiện tại đã dọn ra ngoài ở, nhà là do Trương Thiên tìm giúp, giá cả vừa phải, hoàn cảnh đương nhiên không thể cùng chung cư cao cấp của Chung Minh Lý so sánh, nhưng so với cái hẻm nhỏ trước kia mình ở tốt hơn rất nhiều.
Chỗ của Tô Trạch Tú cậu cũng không đi, nhìn thấy Tô Trạch Tú bĩu môi trách móc Chung Minh Lý là đầu heo, Đỗ Hiểu Hùng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng. Nhưng nếu tiếp tục ở chỗ Tô Trạch Tú làm công, cùng ở nhà hàng cơm Tây của Chung Minh Lý lại có gì khác biệt a? Vẫn là như nhau ở dưới sự bảo hộ của hắn.
Thấy các nhà báo đều viết một bài dài về Chung Minh Lý và đại lí cơm Tây của hắn, Đỗ Hiểu Hùng càng thêm cảm thấy mình rời đi là chính xác, nếu lúc trước ảnh chụp bị công khai, báo chí nhất định sẽ không giống như bây giờ ca ngợi hết lời.
Thu thập xong đồ đạc, Đỗ Hiểu Hùng về nhà bắt đầu chuẩn bị con đường tìm việc của mình.
Ba tháng sau……
Chung Minh Lý phi thường buồn bực nghe câu trả lời chưa từng thay đổi của Chinh tín xã — chúng tôi vẫn tìm không thấy Đỗ Hiểu Hùng tiên sinh.
Ba tháng trước Đỗ Hiểu Hùng sau khi tốt nghiệp thì đột nhiên biến mất, Chung Minh Lý liên tục thuê thám tử tư điều tra vậy mà vẫn không tìm được tung tích của cậu, ngoại trừ mỗi tháng đều có một số tiền nhỏ chuyển vào tài khoản của Chung Minh Lý, chứng thực quyết tâm kia của Đỗ Hiểu Hùng ‘Em muốn đem ‘tiền lương’ anh từng giao cho em trả lại hết thảy’.
Chung Minh Lý cũng từng đi tìm Tô Trạch Tú giúp đỡ, có điều Tô Trạch Tú tức giận nói: ‘Lão bà của cậu, vì cái gì muốn tớ giúp cậu tìm?’ Chung Minh Lý vừa buồn bực lại không thể phản bác.
Bất quá hôm nay, Tô Trạch Tú đột nhiên rất nhiệt tình nói có chuyện quan trọng muốn cùng mình trao đổi. Thiết, hắn có thể có cái gì quan trọng a?
“Minh Lý –” Tô Trạch Tú hoa chi chiêu triển (trang điểm xinh đẹp) đi tới tổng công ty của hắn, vừa vào cửa liền kích động nói: “Có một hoạt động từ thiện cần gấp sự trợ giúp của cậu.”
“Ân?” Chung Minh Lý thiêu mi.
“Ông chủ viện dưỡng lão muốn bán đi viện dưỡng lão này, nếu không ai cần, nơi đó sẽ bị đóng cửa. Thật nhiều ông lão bà lão phải rời khỏi đó, nhân viên bên trong cũng sẽ thất nghiệp. Tớ thấy cậu là người tốt, nhất định sẽ trợ giúp những người này, đúng không? Hơn nữa chỉ có một trăm vạn a!”
Chung Minh Lý chán nản, hắn còn tưởng Tô Trạch Tú có tin tức của Đỗ Hiểu Hùng a, kết quả đây đều là những chuyện linh tinh!
“Hình như cậu so với tôi càng có tiền hơn a ?” Chung Minh Lý không phản ứng.
“Ai nói, tớ còn mắc nợ năm trăm vạn mà!” Tô Trạch Tú lập tức vẻ mặt bi thương nói.
“Không phải bốn trăm vạn sao? Như thế nào biến thành năm trăm ?”
“Vật giá leo thang, nợ nầng cũng tăng lên, đầu năm nay, cuộc sống không dễ dàng a. Chung đại chủ tịch cũng không hề có thiện tâm làm chuyện tốt a.” Tô Trạch Tú bĩu môi.
“Tôi cũng thật muốn cậu tỏ ra thiện tâm, giúp tôi tìm xem Đỗ Hiểu Hùng ở đâu a!” Chung Minh Lý buồn bực.
“Tôi làm sao biết Tiểu Hùng Hùng ở đâu. Cậu không làm chuyện tốt, tớ không giúp cậu.” Tô Trạch Tú vẻ mặt vô tội nói, sau đó xoay người tao nhã rời đi.
Chung Minh Lý thiếu chút nữa muốn phóng phi đao ném chết con quỷ linh tinh này.
Qua mấy ngày, Tô Trạch Tú lại đến nhà bái phỏng, vẫn là hỏi Chung Minh Lý muốn mua dứt viện dưỡng lão đó hay không, bất quá giá cả lại biến thành ‘hai trăm vạn’.
“Cổ phiếu viện dưỡng lão này vẫn còn kỳ hạn giao dịch hay nó kỳ thật là tên lửa? Trạch Tú, cậu cũng đừng đùa giỡn tôi, tôi rất phiền a!” Chung Minh Lý vô lực nói.
“Hừ, người ta nói ngàn vàng khó mua hữu tình lang, Chung đại chủ tịch ngay cả hai trăm vạn đều luyến tiếc.” Tô Trạch Tú lành lạnh nói.
“Có ý gì? Đỗ Hiểu Hùng ở viện dưỡng lão làm việc?” Chung Minh Lý lập tức phản ứng lại, kích động đứng dậy hỏi.
“không — nói cho cậu –” Tô Trạch Tú biếng nhác đáp.
“Được rồi được rồi, Trạch Tú, tôi sai rồi, đừng nói hai trăm vạn, ba trăm vạn tôi đều mua. Nói cho tôi biết đi.”
Trách không được mình tìm không thấy Đỗ Hiểu Hùng, phạm vi của mình tập trung ở nhà hàng quán rượu các loại, không nghĩ tới Đỗ Hiểu Hùng lại chạy đến một nơi hoàn toàn không có liên quan là viện dưỡng lão a!
“Ai cần ba trăm vạn của cậu, tôi là một người có lương tâm, cũng không làm thịt người khác đâu.” Tô Trạch Tú tuyệt không xấu hổ nói.
Chung Minh Lý đảo cặp mắt trắng dã.
Đợi cho đến khi Chung Minh Lý ký kết hợp đồng chuyển nhượng, thấy địa chỉ ở phía trên, hắn cả người đều muốn biến thành Godzilla hung bạo. Hắn tìm người trong lòng suốt ba tháng trời, nguyên lai, vẫn luôn ở tại dưới mi mắt hắn!
“Trạch Tú, đây là chuyện gì?” Chung Minh Lý đối với vẻ mặt gian kế được thực hiện của Tô Trạch Tú cả giận nói, bên trong chuyện này khẳng định là có công lao của Tô Trạch Tú.
“Kỳ thật là như thề này. Tuy rằng Đỗ Hiểu Hùng nói muốn tự mình độc lập, tớ cũng biết cậu sẽ không để cho thằng bé ra ngoài chạy loạn. Thế nhưng a, nếu không cho cậu ta chạy loạn một chút, cậu ta sẽ không cam tâm. Cho nên a, tớ đã nghĩ ra một biện pháp, tớ mượn danh nghĩa của người khác mua viện dưỡng lão này, sau đó giả vờ đến Dục Lương tổng hợp học viện tìm đầu bếp, vì thế Ngô hiệu trưởng sẽ đem quảng cáo tuyển dụng phát cho đám học sinh đã tốt nghiệp, Đỗ Hiểu Hùng liền ngoan ngoãn tự mình chui vào lưới. Qua thời gian thử việc, tớ bảo thuộc hạ lừa cậu nhóc nói là biểu hiện của cậu ấy không tồi, chính thức tuyển chọn làm nhân viên, hơn nữa cho cậu ấy một phúc lợi nhân viên, đó là mẹ cậu ấy có thể vào ở trong viện dưỡng lão này, Đỗ Hiểu Hùng vừa xúc động rơi nước mắt vừa cảm ơn không ngừng a. Cho nên hiện tại tiểu Hùng cùng mẹ tiểu Hùng đều ở trong tay tớ a, ha ha.” Tô Trạch Tú đắc ý cười, cơ hồ có thể thấy được cái đuôi hồ ly phía sau lưng đang vẫy a vẫy.
“……” Chung Minh Lý không nói gì.
“Được rồi được rồi, không cần bày ra vẻ mặt khó coi đó. Đỗ Hiểu Hùng mạo hiểm nguy cơ có thể bị phát hiện cũng muốn chọn vào ở viện dưỡng lão này, khẳng định cũng là không muốn cách cậu quá xa. Huống chi hiện tại cậu ấy lại quay về trong tay cậu, còn có mẹ cậu ấy nữa, cậu ấy cũng sẽ không chạy trốn. Còn lại làm cách nào lừa thằng bé trở về liền nhìn xem bản lĩnh của cậu. Cám ơn tiền của cậu nhé, tạm biệt.” Tô Trạch Tú ngâm nga một điệu nhạc rời đi.
Lưu lại Chung Minh Lý ở nơi này yên lặng suy nghĩ làm sao bắt được con gấu nhỏ bỏ nhà đi bụi này quay về.
Viện dưỡng lão Kiều Di là viện dưỡng lão tư nhân tầm trung thành H số lượng không nhiều lắm, tự mình độc lập thành một xã khu loại nhỏ, có một trăm gian phòng nhỏ cho những ông bà già có nhu cầu vào ở.
Mức độ xanh hoá của xã khu vô cùng cao, không khí trong lành mà an tĩnh, phương tiện giải trí gồm có phòng giải trí, phòng tập thể dục, phòng ẩm trà, phòng Karaok vân.vân… cùng dịch vụ chữa bệnh chăm sóc sức khoẻ đơn giản, là một nơi vô cùng thích hợp cho mấy đứa con độc thân không có thời gian chiếu cố cuộc sống cha mẹ già.
Người già vào ở bên trong đại bộ phận là người địa phương thành H, cũng có một số ít người nước ngoài tới đây làm việc sau đó bám rễ ở đây, cho nên Đỗ Hiểu Hùng ở trong này thỉnh thoảng cũng sẽ làm món cơm Tây đơn giản cho mấy lão ông lão bà người nước ngoài này.
Mặc dù có điểm tiếc nuối rốt cuộc không phải đầu bếp cơm Tây chính thức, nhưng Đỗ Hiểu Hùng cũng là một người biết thoả mãn, nơi này hoàn cảnh làm việc tuyệt đẹp, các ông bà lão cũng thực hiền hoà, quan trọng nhất là bởi vì cậu là nhân viên, cho nên mẹ cũng có thể vào đây ở, thời điểm mới vừa biết tin này, Đỗ Hiểu Hùng lôi kéo tay của quản lí kích động hồi lâu cũng không chịu buông ra, thẳng đến khi quản lí ‘hoảng sợ vạn phần’ mới quẫn bách buông tay. Mà có thể để cho mẹ vất vả cả đời có được cuộc sống thoải mái, Đỗ Hiểu Hùng rốt cục cảm thấy bản thân đã trưởng thành.
Bất quá gần đây cuộc sống an bình của viện dưỡng lão nổi lên chút gợn sóng, bởi vì ông chủ lại thay đổi, trong vòng ba tháng đã thay đổi hai ông chủ!
Tuy rằng việc làm ăn qua tay là thực bình thường, thế nhưng nếu trong khoảng thời gian ngắn đổi chủ thường xuyên, khó tránh làm cho người ta cảm thấy bất an. Có tin nói chiều nay, ông chủ mới sẽ đến thị sát, cho nên đám nhân viên viện dưỡng lão sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị làm việc, đồng thời lén lút đoán chừng thân phận của vị sếp thần bí này.
“Tiểu Hùng, lần sau cho bà bít-tết có thể lớn hơn một chút hay không?” bà La Tư trộm cùng Đỗ Hiểu Hùng kề tai nói nhỏ.
Bình thường thời điểm Đỗ Hiểu Hùng không cần làm việc đều cùng nhóm lão nhân gia nói chuyện phiếm, tuy rằng bồi tán gẫu không phải công việc của cậu, nhưng mà Đỗ Hiểu Hùng thiện lương rất thích giúp các lão nhân giết thời gian.
“Bà La Tư, cấp trên có nói rõ, bà gần đây kiểm tra sức khoẻ không đạt tiêu chuẩn, lượng thịt phải khống chế.” Đỗ Hiểu Hùng cười nói.
Bà La Tư thân hình to lớn, rất thích ăn thịt, tuy rằng nhiều lần bị bác sĩ bắt buộc không cho ăn nhiều thịt, nhưng bà vẫn thường thường bắt lấy Đỗ Hiểu Hùng không từ bỏ ý định mà cầu xin.
“Cuộc sống không tự do, cuộc sống không tự do, ngay cả thịt cũng không cho ăn.” bà La Tư lại thất vọng rời đi.
Đỗ Hiểu Hùng cười cười, đi về phía nhà bếp, hôm nay sếp mới muốn tới thị sát, đám nhân viên nhà bếp bọn họ đã sớm đem nhà bếp quét tước đến sạch sẽ sáng bóng, đợi sếp lớn giá lâm.
Chung Minh Lý vừa lòng đi theo quản lí ở bên trong viện dưỡng lão thị sát, hoàn cảnh không tồi, tinh thần làm việc của nhân viên nhìn qua cũng thực vui vẻ không giống như giả vờ, xem ra tiểu Hùng ở nơi này làm việc hẳn là cũng không tồi.
“Ông chủ, nơi này là nhà bếp của chúng tôi, ngày thường ba bữa của những lão nhân gia đều là do chúng tôi phụ trách. Bởi vì cũng có ông bà lão người nước ngoài, cho nên thực đơn chúng tôi lấy đồ ăn Trung Quốc là chính, thỉnh thoảng phối hợp món Tây.” quản lí đẩy cửa nhà bếp ra, nhóm nhân viên lập tức tinh thần phấn chấn đứng thẳng.
‘Chung Minh Lý! Ông chủ mới là anh ấy?’
‘Đỗ Hiểu Hùng! Cuối cùng cũng bắt được em!’
Đỗ Hiểu Hùng cả kinh, vội vàng chột dạ cúi đầu. Thế nhưng động tác này lại làm cho Chung Minh Lý bốc hoả, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Hiểu Hùng.
Bên cạnh quản lí biết được nguyên do điên cuồng lau mồ hôi, đám nhân viên khác cũng đưa mắt nhìn nhau, sếp sao lại tức giận, bọn họ làm sai cái gì sao?
E sợ làm cho Chung đại chủ tịch tại nơi này nổi bão, quản lí chỉ có thể hy sinh bản thân, dũng cảm đứng ra – “Các người trước đi ra ngoài, Đỗ Hiểu Hùng lưu lại vì ông chủ giải thích một chút hệ thống của nhà bếp.” đem Đỗ Hiểu Hùng làm bia đỡ đạn.
“A –”
Không nghĩ tới quản lí không nhân tính như vậy đem mình lưu lại uy ‘lang’, Đỗ Hiểu Hùng chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đám đồng sự một bộ mặt ‘tôi sẽ cầu nguyện cho cậu’ rồi đi ra.
“Minh Lý –” chờ cho đồng sự đều rời đi, Đỗ Hiểu Hùng cẩn cẩn dực dực gọi Chung Minh Lý, tuy rằng không biết hắn tức giận cái gì.
Chung Minh Lý không nói chuyện, bước lên một bước, một phen ôm lấy Đỗ Hiểu Hùng trực tiếp hôn cậu. Đỗ Hiểu Hùng giãy giụa vài cái, cũng ôm ngược lại Chung Minh Lý, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt đã lâu không có.
“…… Có biết anh tìm em rất lâu rồi không? Anh một mực lo lắng, nếu em tại một nơi anh nhìn không thấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh phải làm sao bây giờ?” thật vất vả chấm dứt nụ hôn sâu này, Chung Minh Lý kiềm nén cơn thịnh nộ còn chưa sụt giảm, thở hồng hộc nói.
“….. Em không phải mỗi tháng đều gửi tiền cho anh nói cho anh là em rất khoẻ a……” Đỗ Hiểu Hùng chột dạ nói. Kỳ thật mình cũng rất nhớ Chung Minh Lý, bằng không lúc trước thấy nơi này thông báo tuyển dụng cũng sẽ không chạy ngay tới hưởng ứng lệnh triệu tập.
‘Cho dù không thể gặp mặt, thế nhưng ở nơi cách anh thật gần mà làm việc cũng là một loại an ủi.’
“Sao có thể nhập làm một mà nói? Anh nhìn không thấy, nghe không được thanh âm của em, cũng không có thể lại ôm em ngồi trước cửa sổ ngắm sao trời…… Buổi tối khi đi ngủ không có em làm bạn, anh lại mất ngủ. Ba tháng này, anh không tài nào có được một giấc ngủ ngon……” Chung Minh Lý đột nhiên dùng thanh âm ủy khuất ở bên tai Đỗ Hiểu Hùng nói.
Chứng kiến bộ dáng yếu ớt của nam nhân ngày thường luôn bày mưu nghĩ kế tại trước mặt mình, Đỗ Hiểu Hùng cũng cảm thấy áy náy, vội vàng đáp: “Em cũng nhớ anh đến ngủ không được, mỗi lần em làm món mì hải sản liền nghĩ đến lần anh giúp em giải vây với món ‘hải sản diện ngật đáp*’, thấy món cá hồi lại nghĩ tới bữa tối dưới ánh nến lần đầu tiên của chúng ta.”
“Thế vì sao không đến tìm anh? Anh còn sợ em có thể bị người ta bắt cóc rồi hay không.” Chung Minh Lý nhẹ nhàng mà cắn cắn tiểu vành tai của Đỗ Hiểu Hùng, không một chút bất ngờ nhìn thấy cổ của cậu đỏ ửng một mảng.
“Em…… xấu hổ……” Đỗ Hiểu Hùng ngượng ngùng cúi đầu, thưa dạ nói: “Là em đề xuất phải rời khỏi anh, tự mình học cách độc lập, nếu mà không làm ra được chút thành tích nào, lại bởi vì nhớ thương mà chạy về, rất mất mặt …… Em sợ anh sẽ giễu cợt em, em mới không dám tìm anh.”
Chung Minh Lý lại ôm sát Đỗ Hiểu Hùng, hôn hôn chiếc cổ nhỏ xinh của cậu, ôn nhu nói: “Anh làm sao mà giễu cợt em được? Anh còn mong sao em lập tức về nhà a.”
“Tiểu Hùng, về nhà đi, không có em, rất tịch mịch. Về sau vô luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt, được không? Em đã trưởng thành, anh sẽ không rời xa em lần nữa. Cho nên em cũng đừng rời khỏi anh, được không?” Chung Minh Lý nhẹ giọng khẩn cầu.
“…… Vâng.” Đỗ Hiểu Hùng gật gật đầu, lệ tuôn như suối.
Chung Minh Lý gắt gao ôm Đỗ Hiểu Hùng. Xa cách ba tháng, tiểu Hùng của hắn, tiểu tình nhân của hắn rốt cục lại lần nữa sưởi ấm cho ngôi nhà lạnh giá của hắn, mà một lần này sẽ là vĩnh viễn về sau.