Tây Xan Tiểu Tình Nhân

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11 – PN1: Tấm thảm lông cừu khóc lóc kể lể

 

Tôi là một tấm thảm lông cừu, làm từ lông những con cừuNew Zealandvô cùng sạch sẽ và mỹ lệ nhất trên đời. Lông tơ cao quý của tôi dưới ánh nắng chiếu rọi lấp lánh ánh sáng thánh khiết, người qua đường không một ai không bị tôi hấp dẫn.

Có một ngày kia một nam nhân rất đẹp trai mua tôi về nhà, nhà mới rất lớn rất đẹp. Hắn đem tôi đặt ở trước cửa sổ, kia thật là một nơi tuyệt vời, ngẩng đầu có thể nhìn thấy ánh trăng hoặc một bầu trời đầy sao, cúi đầu có thể ngắm nhìn vạn ngọn đèn lấp lánh từ những mái nhà.

Sau đó tôi biết hắn mua tôi về là vì dụ dỗ một tiểu nam sinh rất khả ái, ai, đây là bi ai của thân làm đồ vật a, bị đưa tới đưa đi, làm sao lại có người lo lắng cho suy nghĩ của chúng ta a? Bốn mươi lăm độ vọng sao thở dài.

Bất quá quên đi, tôi là một tấm lông cừu rộng rãi, tiểu nam sinh này cũng đáng yêu, ngồi trên người tôi cũng không nặng, còn thích vuốt ve tôi, nhìn cậu dụng tâm lấy lòng tôi như vậy, tôi liền đại nhân đại lượng tiếp nhận cậu ni.

Lại sau đó, tôi mới biết được dụng tâm tà ác của tên nam nhân đẹp giai kia, hắn không chỉ lấy tôi làm chỗ ngồi, còn lấy tôi làm nơi để ‘làm’, tôi khóc a.

Ngươi nói các ngươi muốn lăn sàn nhà lăn sàng đan (ra giường) lăn mặt cỏ, đều không quan hệ đến ta, nhưng các ngươi sao có thể lăn ta a? Lông cừu ta đây thanh khiết cao quý là để bị các ngươi dùng để lăn sao a?

Hắn ép bảo bối nhà hắn lên trước về sau, bảo bối nhà hắn ép tôi lên trước về sau, này cứ như là ‘sandwich’ a!

Quá phận nhất chính là, bọn hắn lăn xong rồi, dây dưa xong rồi, hai người ôm thành một đống lên lầu tắm rửa sạch sẽ, ngươi nông ta nông đi ngủ. Lưu lại tôi một thân mồ hôi cùng dịch thể, ở trong giá lạnh, nghẹn ngào thiếp đi.

Thế này làm sao chịu nổi!

Thế nhưng sự bi thảm của tôi chỉ mới bắt đầu, ngày hôm sau, khi tôi hàm chứa lệ hoa, tâm như chỉ thủy* ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tôi nghe được bọn hắn nói:

(*tâm như chỉ thủy: mô tả tâm tình bĩnh lặng, không có tạp niệm)

“Minh Lý, tấm thảm lông cừu này xử lý thế nào, phía trên bị dơ rồi.”

– Cẩu nam nam các ngươi rốt cục cũng nhớ tới ta!

“Ném đi, anh mua cái mới cho em.”

– Tôi bị sét đánh .

“Không nên a? Rất đắt tiền, rất đáng tiếc.”

– Tiểu nam sinh đáng yêu, tôi yêu cậu, nam nhân đẹp trai thì không lương tâm quả thực là chân lý ngàn xưa không đổi.

“Bỏ vào trong máy giặt giặt sạch là được.”

– Bậy a! Sẽ hư hết đó!

“Sẽ bị hỏng a?”

– xem, đều nói đẹp trai chính là đồ ngốc nghếch!

“Đưa đi giặt khô là ổn.”

– Mất mặt quá ném ra ngoài đi!

“…… Sao lại không biết xấu hổ cho người khác xem chứ?”

– Đúng đúng!

“Chúng ta đem tấm thảm này bảo tồn đi.”

– cái gì?

“Cái gì?”

“Trên mặt có dịch thể đêm đầu tiên của em a, giống như nữ nhân lạc hồng, rất trân quý a!”

– Ngươi thật đáng khinh!

“……”

Vì thế tôi cứ như vậy bị người ta thô bạo cuộn tròn trói chặt bao lại đem đi bảo tồn, nhét vào một xó nào đó không muốn người khác biết trong phòng. Đã không có ánh mặt trời, đã không có vạn ngọn đèn, cũng không có nốt những ngôi sao cùng nguyệt lượng (ánh trăng) tỷ tỷ đối với tôi lấp lánh lấp lánh.

Chỉ có vô tận hắc ám, tạp vật, cùng mùi vị không lưu thông làm bạn và ai oán với tôi đến vĩnh viễn……

Bao nhiêu năm sau, Chung Minh Lý lấy ra một đống lông cừu vàng vàng, bị sâu bọ cắn đến nát bấy, đối Đỗ Hiểu Hùng nói: “Em xem, anh vẫn cất rất kỹ sơ tinh của em a.”

Đỗ Hiểu Hùng phút chốc chợt có xúc động muốn nổ tung.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.