Tôn Đạo Toàn bắt yêu bị hại
Tế Thiền sư kéo thuyền đền ơn
Tôn Đạo Toàn đang đi tới trước, bỗng nghe sau lưng có một trận quái phong
ập tới trước, cuốn theo cát bay đá chạy tứ tung. Tôn Đạo Toàn nghe trong trận gió ấy có mùi hương lạ sực mũi bèn nghĩ bụng: "Không xong rồi! Con yêu tinh này đuổi theo mình, chắc nó muốn đối địch với mình đây". Đương nghĩ như vậy thì nghe phía sau có tiếng người nói:
- Hay cho Tôn Đạo Toàn, mi chạy đi đâu? Tiên cô nương trước kia cùng mi không oán,
gần đây không thù, mi lại phá hư việc của ta, làm nát kim ngọc lương
duyên của ta! Mấy năm nay tiên cô chưa ăn thịt người, hôm nay đại khai
sát giới, ăn thịt ngươi một bửa mới được.
Tôn Đạo Toàn ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên là thiếu phụ ấy đuổi theo thật, bèn rút kiếm ra chỉ, nói:
- Hay cho con yêu quái lớn mật, dám đối nghịch với sơn nhân chớ! Ta hôm nay kết thúc tánh mạng của mi đây.
- Chớ không phải tiên cô ta tìm mi, vì mi vô cớ phá hoại quỷ thai, làm hư việc của ta, ta đâu có tha mi được!
Tôn Đạo Toàn hươi kiếm chém tới, yêu tinh tràn mình tránh khỏi rồi vẫy tay
vung lên một viên Hỗn nguyên như ý thạch, viên đá này có thể tùy ý lớn
nhỏ, đang ở trên không giống như một tòa Thái Sơn nhắm ngay đầu Tôn Đạo
Toàn đánh xuống. Tôn Đạo Toàn cũng có chút tài năng, được Quảng Pháp
chơn nhơn Thẩm Diệu Lượng truyền cho, thấy viên đá đánh xuống đầu, lật
đật niệm chú hộ thân, hươi kiếm chỉ một cái, hô "Sắc lịnh", lập tức viên đá tia ra một đạo hào quang rơi ngay xuống đất. Yêu tinh thấy vậy, nói:
- Hay cho Tôn Đạo Toàn, mi dám phá pháp bửu của tiên cô hử?
Lập tức vẫy tay một cái. Tôn Đạo Toàn nhìn thấy vô số loài trùng dài rắn dữ định áp lại cắn mình, biết đó là phép mà mắt, lập tức cắn chót lưỡi
phun ra một cái, những loài trùng dài rắn dữ ấy hiện lại nguyên hình
toàn là giấy. Yêu tinh bừng bừng nổi giận, mắng:
- Tôn Đạo Toàn, mi dám phá pháp thuật của tiên cô hử?
Nói xong phùng bụng há miệng phun ra một luồng hào quang, đó là nội đơn ba
ngàn năm tu luyện của nó. Tôn Đạo Toàn lập tức cảm thấy thân thể tê rần, té ngã xuống đất. Yêu tinh cưòi hà hà, nói:
- Ta tưởng đâu mi có nhiều tài năng, té ra chỉ có bấy nhiêu đó! Hôm nay ta chén mi một bữa!
Nói rồi xách Tôn Đạo Toàn chạy về miếu Sơn Thần đem bỏ tuốt vào bên trong.
Yêu tinh đóng cửa lại, tính hiện nguyên hình ăn thịt Tôn Đạo Toàn. Đương lúc đó ngoài cửa có tiếng cười hà hà, nói:
- Hay cho loài nghiệt chướng, to gan thiệt! Dám tính ăn đồ đệ của ta hả? Ra đây, Ta cho mi biết tài năng cao thấp!
Yêu tinh nghe nói bước ra ngoài xem, thấy người đến là một ông Hòa thượng kiếc.
Tế Điên ở núi Bát Quái, sau khi sai Ngộ Thiền đi rồi mới cáo từ Khảm ly chân nhân Lỗ Tu Chơn. Lỗ Tu Chơn nói:
- Thánh tăng đừng ngại cứ ở miếu này thêm mấy ngày nữa để chúng ta cùng luận đạo.
- Ta có việc gấp cần phải làm, chúng ta còn có ngày gặp lại mà!
Tế Điên rời núi Bát Quái đi tới trước, đến một bến đò nhỏ gặp Vương Toàn
và Lý Phúc đang bước vào quán rượu, Tế Điên cũng vén rèm bước vào theo.
Vương Toàn, Lý Phúc ngồi xuống định gọi một bàn rượu, Tế Điên bước lại
nói với Vương Toàn:
- Bà con mới đến à?
Vương Toàn nhìn lại, thì ra là vị Hòa thượng kiếc mình đã gặp trong rừng ở huyện Tiêu Sơn ngày nọ. Vương Toàn nói:
- Đại sư phó, người cũng mới tới hả?
- Hai vị đi bao nhiêu ngày mà mới tới đây à?
- Thôi đừng nhắc tới làm chi! Chúng tôi bị vụ án lầm ở Kim Sơn kẹt lại mấy hôm.
- Bà con ơi, hãy đi về nhà đi! Đừng kiếm em họ nữa. Kiếm cũng không gặp
đâu. Cứ về tới nhà, người em họ sẽ về tới ngaỵ Về ngày nào thì người em
họ sẽ về tới ngày đó.
- Phải, Phải! Đại sư phó ăn cơm chưa?
- Hình như chưa.
- Sư phó ngồi lại cùng ăn cho vui nhé!
- Cảm tạ lòng tốt của công tử.
Vương Toàn lập tức gọi phổ ky lấy thêm chén đũa ly muỗng dọn lên. Tế Điên
ngồi vào bàn. Phổ ky dọn các thứ trái tươi và thức ăn ngon lành lên. Tế
Điên lấy tay bốc một miếng thức ăn. Lý Phúc thấy vậy không bằng lòng. Tế Điên bốc lên lại mời:
- Hai vị ăn món này nè!
Vương Toàn nhìn thấy Hòa thượng này thiệt là dơ, mặt đầy bùn đất. Vương Toàn thấy dơ ghét, nói:
- Thôi, Hòa thượng ăn đi, dĩa này dành hết cho Hòa thượng đó! Ta cảm thấy thật là "đắc kỳ sở tai!".
Vương Toàn ăn không vộ Lý Phúc cũng cảm thấy no ngang. Tế Điên cứ ăn nhồm
nhoàm, lua húp bốc lủm lia lịa làm người dọn bàn cũng lấy mắt dòm lom
lom. Người dọn bàn nghĩ thầm: "Dễ gì có một đại gia rộng rãi như vậy!
Kêu một bàn tiệc mà ăn cũng không hết, đồ ăn còn thừa để cho Hòa thượng
này bốc lủm hết". Vương Toàn thấy Hòa thượng ăn rồi kêu phổ ky tính
tiền. Ngay lúc ấy từ bên ngoài có một người đi vào rao:
- Có ai muốn đáp thuyền không? Thuyền chúng tôi đi Hải Sanh kiều đây.
Lý Phúc nói:
- Thưa công tử, chúng ta đáp thuyền về nhé!
- Ông còn nhắc tới việc ngồi thuyền nữa à! Nói ra ta còn cảm thấy lạnh
xương sống nữa là! Ông còn nhớ lúc ngồi thuyền ở Tào Nga giang không?
- Tào Nga giang là mình bao thuyền, còn đây là đáp thuyền thôi. Trên thuyền còn có nhiều khách khác nữa mà!
Nói xong, Lý Phúc hỏi quản thuyền:
- Thuyền của ông đã lên được bao nhiêu người rồi?
- Khoảng hơn hai mươi vị.
- Chúng tôi đi Hải Sanh kiều.
- Trên thuyền có chỗ nào nằm được không?
- Khoang trước sau đều đầy cả rồi, chỉ còn trên mui trống. Hai vị đi Hải Sanh kiều, ngồi trên mui tôi chỉ lấy 500 tiền thôi.
Tiền thì được rồi nhưng hôm nay nhổ neo chưa?
- Hôm nay rời bến đấy!
Lý Phúc mới tính tiền cơm rượu xong, nói:
- Thưa công tử, mình lên thuyền đi!
Vương Toàn không biết ý Hòa thượng nói sẽ gặp ở đâu, chủ tớ cùng quản thuyền
ra khỏi quán rượu đến bến đò ở bờ song lên thuyền. Mọi người đi thuyền
đều nói:
- Sau chưa nhổ neo?
Quản thuyền nói:
- Nhổ neo chớ! Thuyền chúng tôi còn nhờ hai người. Còn phải nhờ người kéo dây ngắn mới đi được.
Đương nói tới đó thì ông Hòa thượng kiếc thất tha thất thểu từ phía Đông đi lại. Quản thuyền kêu:
- Có ai đến kéo dây không?
Hòa thượng nói:
- Có tôi đây.
- Đại sư phụ, ông là người xuất gia mà kéo dây sao được?
- Được chớ, người xuất gia cũng ăn cơm, giống như người thế tục kiếm tiền để ăn cơm vậy.
- Thế thì được, đại sư phó kéo đi.
Nói rồi đưa dây kéo cho Hòa thượng, quản thuyền rút ván rời bến, Tế Điên
tiếp nhận dây kéo như chạy. Thật ra Tế Điên kéo thuyền cốt để báo ơn ông anh họ Vương Toàn đã ra đi tìm mình phải dãi nắng dầm sương, sớm dậy
tối ngủ chịu biết bao nhiêu điều cực khổ. Người ta kéo thuyền hò theo
lệnh thuyền, còn Tế Điên vừa kéo thuyền vừa buột miệng hát:
Anh nói:
Chiếc thuyền này hai đầu cao
Chủ nhân ngồi thuyền lòng nao nao
Đi nát giày sắt tìm kiếm mãi
Anh em gặp mặt chẳng nhìn nhau
Đến Thiên Thai mới biết rõ
Cốt nhục chí thân nhận được nào!
Tế Điên hát xong đi tới nữa, hát tiếp:
Nhớ năm xưa ta cạo tóc
Bỏ thân thể, đầu trọc lóc
Qui y Tam bảo làm con Phật
Kết am tranh nơi chốn tòng lâm
Vọng tưởng trừ, tư lự hết
Chân bị lụy, giả hồ đồ
Mặt chẳng lau, tay không rửa
Vô sự cười hề hề
Đi khắp nơi dạo giang hồ
Ưa ăn thịt khoái nhậu rượu
Sớm tối bất kể chả hương đèn.
Lộn lạo trong thế tục
Gió sương lạnh buốt mặc áo đơn
Khí trời nóng bức ninh áo trừ khư?
Tế khốn phải phò nguỵ
Tế Điên vừa hát vừa đi tới trước, rồi lại hát:
Anh nói:
Chiếc thuyền này, hai đầu nhọn
Người gái quản thuyền khoái lưng thon
Bị vố năm rồi ôm con mọn
Cho đến bây giờ hết thấy ngon.
Quản thuyền la:
- Hòa thượng đừng nói giỡn chớ! Ông mở miệng nói cái gì đâu không hà!
- Ta chẳng thèm đâu!
Nói rồi Tế Điên bỏ dây kéo, chạy nhanh về phía trước. Quản thuyền nói:
- Mấy vị coi ông Hòa thượng kìa, thiệt là nửa khùng nửa điên, kéo thuyền
nửa ngày trời, gần tới nơi rồi bỏ đi, cả đến tiền cũng không đòi lấy
nữa!
Mọi người lăng xăng bàn tán mãi. Về phần Tế Điên bỏ đi thẳng đến miếu Sơn Thần, trước che kín Phật quang, linh quang, kim quang lại
rồi đến cửa miếu xô vào nói:
- Hay cho loài nghiệt chướng, thiệt là lớn mật, dám ăn thịt đồ đệ của tạ Để ta kết thúc tánh mạng mi cho rảnh!
Yêu tinh đang định ăn thịt Tôn Đạo Toàn, bỗng nghe có tiếng người ngoài cửa bèn ngoái đầu lại xem, thì ra đó là ông Hòa thượng: đầu tóc dài hơn hai tấc, mặt mày tèm lem, tăng y rách nát, tay vắn thiếu bâu, lưng thắt dây nhung, khật khà khật khưỡng, chân trần xỏ trên đôi dép cỏ, bộ dạng ba
phần chẳng giống người, bảy phần chẳng giống quỷ. Tế Điên đóng tam quan
lại nên yêu tinh thấy là một kẻ phàm phu tục tử, tức thì nổi giận mắng:
- Hay cho tên Hòa thượng kiếc này, dám tới đây xía vào chuyện của tiên cô chớ! Chắc là muốn đâm đầu vào chỗ chết hả?
- Con chết tiệt này, mi vô cớ không giữ bổn phận, vấn vít với Hàn Văn Mỹ, lại còn ăn hiếp đồ đệ tạ Hôm nay ta phải đòi mạng mi mới được.
Yêu tinh há miệng phun ra một cột khí vàng định đánh ngã Tế Điên. Nào ngờ Tế Điên cười hà hà, nói:
- Hay cho đồ nghiệt chướng! Mi muốn phun độc khí hả? Chắc chưa biết lão nhân gia đây là ai chứ gì? Để ta cho mi xem!
Tế Điên nói rồi sỡ lên đầu một cái để lộ Phật quang, linh quang, kim
quang. Yêu tinh nhìn thấy trước mặt mình là một vị thân cao một trượng
sáu, đầu như đấu gạo, mình mặc áo sát nách, hai chân trần để lộ hai bàn
chân đỏ rực, chính là vị Tri Giác La Hán. Yêu tinh sợ quá lật đật quỳ
xuống, kêu u u không ngớt. Người có tiếng người, thú có tiếng thú, nói:
- Bạch Thánh tăng, xin lão nhân gia tha mạng chọ Đó chẳng phải là tôi
muốn hưng yêu tác quái hại người. Nhân vì Hàn Văn Mỹ nhìn thấy tôi, rồi
cậy người mai mối, tôi mới chịu thành thân với anh tạ Xin Thánh tăng đại phát long từ bi tha cho tôi một phen.
- Mi hãy hiện nguyền hình cho ta xem!
Yêu tinh lập tức rùng mình hiện nguyên hình. Tế Điên nhìn thấy rõ ràng.