Sau khi yêu tinh hiện nguyên hình, Tế Điên xem lại là một con hương chương
(cheo thương). Con hương chương này là đồ đệ thứ ba của Ngọc diện Lão
yêu hồ ở Thiên Mẫu cung sau núi Thiên Thai, nó có 3.500 năm đạo hạnh.
Lão yêu hồ này là con gái của Ngũ Vân lão tổ ở Ngũ Vân động trên núi Ngũ Vân, tự xưng là Ngọc diện trường thọ tiên cộ Con hương chương này
thường đến am Thanh Tịnh nghe kinh. Về sau mới nghĩ: "Chi bằng mình lạy
lão ni cô này làm thầy để học kinh với bà". Nghĩ rồi bèn lắc mình biến
ra một nàng thiếu phụ xinh đẹp đến lạy lão ni cộ Nó thưa rằng mình ở
phía Bắc thôn Vĩnh Ninh, chồng đã qua đời, mẹ chồng ép cải giá không
chịu, nên muốn lạy lão ni cô làm thầy, tình nguyện sớm hôm tụng niệm,
khuya tối hương đèn hầu hạ Tam bảo. Nó tự xưng là họ Chương tên Hương
Nương. Lão ni cô Diệu Huệ tin là thiệt, chớ đâu biết nó là yêu tinh, mới thâu nhận nó làm đồ đệ. Nào ngờ Hàn Văn Mỹ gặp nó để ý tương tư, cậy
lão ni cô làm mai giùm. Lão ni cô sợ Hàn Văn Mỹ chết, vợ chồng Hàn Thành sẽ tuyệt tự, do hảo ý mới làm mối cho Hàn Văn Mỹ. Nay con hương chương
gặp Tế Điên cầu xin tha mạng. Tế Điên nói:
- Mi muốn tha mạng cũng được đi. Mi làm cho ta việc này mới được.
- Chỉ cần Thánh tăng tha mạng, có việc gì xin Thánh tăng cứ sai bảo.
- Mi hãy kề tai nghe ta dặn như vầy… như vầy… rồi làm đúng y như vậy ta sẽ tha mạng cho.
- Thánh tăng dặn như thế nào, con sẽ làm như thế ấy.
- Mi đã hứa như thế thì hãy đi đi. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.
Hương chương lập tức lắc mình biến đi mất. Tế Điên lúc đó mới cứu tỉnh Tôn
Đạo Toàn lại. Tôn Đạo Toàn tỉnh lại, mở mắt ra thấy Tế Điên đứng một bên mình, liền lật đật trỗi dậy hành lễ sư phụ. Tế Điên nói:
- Ngươi thiệt là vô cớ xía vô chuyện tầm ruồng. Thiệt là: "Thị phi chỉ tại
nhiều bép xép. Phiền não đều do lỗi khoe mình" mà. Không có bao nhiêu
tài năng mà lại dám đi bắt yêu! Bắt yêu không được, suýt chút nữa bị yêu ăn thịt.
Tôn Đạo Toàn nói:
- May nhờ có sư phụ đến kịp cứu cho, nếu không, chắc mạng con đi đứt rồi!
- Ngươi bắt yêu để nhà người ta đánh đuổi ra thì còn mặt mũi nào thấy
người ta nữa? Để ta nâng đỡ chọ Ngươi phải giả dạng làm thần tiên mới
được!
- Thưa sư phu, con phải giả dạng làm thần tiên như thế nào?
- Ngươi hãy ghé tai vào đây làm theo lời ta dặn như vầy… như vầy… là có thể giả dạng thần tiên được.
Tôn Đạo Toàn gật đầu đồng ý. Tế Điên nói:
- Ngươi đi đi, ta còn có việc của ta.
Tế Điên ra khỏi miếu Sơn Thần thẳng đến Hải Sanh kiều, ở phía Tây đường có một quán rượu hiệu là Phụng Minh Cự Lúc đầu quán rượu này do ba người
Hàn Văn Mỹ, Vương Toàn và Lý Tu Duyên mỗi người bỏ ra 300 lượng để mở
ra. Họ không lấy lời, chỉ cốt làm cho tiêu khiển thôi. Về sau Lý Tu
Duyên bỏ đi, Vương Toàn cũng không đến quán coi ngó nữa. Hàn Văn Mỹ bị
bệnh mới đem tiệm này giao cho gia nhân là Vương Lộc coi sóc. Xưa nay
tính Vương Lộc không thích làm ăn, chỉ ham đánh bạc thôi. Hiện nay Vương Toàn đi tìm Lý Tu Duyên. Vương Lộc không có người kềm chế, tự ý muốn
làm gì thì làm, có bao nhiêu tiềm thu được đều đánh bạc hết. Phía sau
tiệm có một sòng bạc, phía trước là phòng chưởng quỹ. Phổ ky đều bỏ đi
hết, chỉ còn một phổ ky nhỏ. Hôm đó Vương Lộc đang ngồi ở bàn chưởng
quỹ, thấy từ ngoài đi vào một ông Hòa thượng kiếc. Hòa thượng nói:
- Ối chào, mệt quá! mệt quá!
Vương Lộc cũng không nhận ra là Lý Tu Duyên vì Tế Điên một là bỏ nhà đi đã
mấy năm rồi, hai là dưới hình thức Hòa thượng, mặt mày lem luốc nên
không nhìn ra là ai. Vương Lộc hỏi:
- Đại sư phó đến uống rượu hả?
- Uống rượu! cho hai bầu đi!
Vương Lộc đem hai bầu ra. Tế Điên uống xong lại kêu hai bầu nữa. Uống xong
lại kêu bốn bầu nữa. Tế Điên đứng dậy định đi. Vương Lộc nói:
- Đại sư phó, làm sao mà đi vậy?
- Uống rượu đủ rồi, không đi làm sao được? Nếu chưa uống chắc chắn phải uống chớ!
- Ta không có tiền. Ta không có tính uống rượu, tại chú viết là Hòa thượng kiếc uống rượu không mất tiền nên ta mới uống đó chớ!
- Có viết cái gì đâu nào?
Tế Điên lấy tay chỉ, nói:
- Chú xem kìa!
Vương Lộc nhìn ra thấy trên tường dán một tờ giấy đỏ, trên viết: "Ở tiệm này, Hòa thượng kiếc uống rượu không mất tiền", bèn nói:
- Cái này là ai chơi phá tôi đây!
- Chưởng quỹ nè, tiệm chú bán có khá không?
Vương Lộc tằng hắng một tiếng, nói:
- Đại sư phó đừng nhắc tới làm chi! Trước kia khi mới khai trương buôn
bán khá lắm! Tại tôi đánh bạc nên bây giờ buôn bán ế ẩm như vầy.
- Hai chúng ta thiệt là đồng bịnh tương lân! Hòa thượng ta có 20 khoảng
ruộng, hai ngôi chùa đều bị thua sạch hết. Ta cũng bị thua me đây. Hiện
giờ ta học được cách coi hộp hay lắm. Người ta nói: "Đoán hộp giỏi không quần xỏ". Câu nói đó đúng thiệt! Sòng me nào gặp ta đều không cho ta
đặt; họ cho ta 300 tiền để ta uống trà chơi! Ta chỉ ăn tiền xâu thôi!
Vương Lộc nghe nói, hỏi:
- Đại sư phó biết đánh me à?
- Biết chớ, bất luận hộp loại nào cũng không qua mắt được ta; hột đồng,
hột gỗ, hột nhảy, hột bay, hột chuyền, hột chạy đều không qua mắt được
ta; một khi ta đặt thì ăn ngay, giống như điếm tiền vậy. Vì vậy mà các
sòng bạc không cho ta đặt, ta cũng không có cách nào hơn.
- Đàng
sau nhà này có sòng me, Hòa thượng đặt cho tôi mấy cái trúng phóc để tôi đỏ một bửa nay đi, chẳng những tôi mời Hòa thượng uống rượu mà còn chịu tiền cho Hòa thượng thay đổi y phục nữa!
- Chú có tiền không?
- Có chớ! Tôi nói cho Hòa thượng biết, tôi vừa mới đi vay 24 điếu đây,
phần gốc tám phân, còn lại 96 tiền, 10 điếu còn 8 điếu, 20 điếu còn được 16 điếu, mười ngày trả 2 điếu 4 tiền, 100 ngày trả đủ 24 điếu, nếu tính lại tiền gốc là lời đến 10 tiền. Không cách nào hơn, tôi đành phải mượn thôi! Đại sư phó, ông với tôi ra đằng sau đi. Ông chỉ cho tôi đặt trúng mấy điếu, tôi không để ông khổ đâu!
- Ừ, thì đi!
Tế Điên nói rồi cùng Vương Lộc ra sau xem. Phía sau có mấy mươi người đang vây quanh bàn để hột. Hộp vừa lắc xong, Tế Điên nói:
- Chưởng quỹ, chú đánh đi, hột đang ở cửa ba đó! Chú đặt vào cửa ba chắc chắn là đỏ rồi!
Vương Lộc nghĩ bụng: "Đâu có lẽ khéo trúng dữ vậy! Thảng như mình đặt, 16
điếu thua hết thì còn gì đánh nữa?". Nghĩ rồi không dám đặt. Tế Điên
nói:
- Chú không đặt à? Con hột có thể ở số ba đó!
- Để xem thử, lần sau sẽ đặt mà!
Nói tới đó, hồ lì giở hộp ra quả nhiên là bạ Vương Lộc dậm chân, tiếc hùi hụi:
- Tiếc là không đặt! Phải hồi nãy mình nghe lời Hòa thượng đem 16 điếu tiền đặt hết vào ăn được 64 điếu 200 tiền.
Giây lát thấy hồ lì vừa để hộp xuống, Vương Lộc hỏi:
- Đại sư phó, ông đoán hột bây giờ thế nào?
- Hồi nãy ta kêu chú đặt cửa ba, chú không đặt, lần này cũng cửa ba nữa.
Vương Lộc trong bụng do dự, nói:
- Hồi nãy xổ ra ba, bây giờ chả lẽ lại ra ba nữa?
- Chú chịu nghe hay không chịu nghe nè?
Vương Lộc nghĩ thầm: "Để coi thử rồi hãy nói". Nào ngờ khi giỡ hộp cũng số ba nữa. Vương Lộc dậm chân dậm cẳng, nói:
- Cái này không biết nói sao? Hai lần giở hộp nếu đặt trúng tiền phải có hơn 100 điếu.
- Tại chú không chịu nghe lời ta.
- Tôi đâu có biết!
Nói xong hồ lì vừa để hộp xuống, Vương Lộc lại hỏi:
- Đại sư phó, lần này hột ở cửa nào?
- Hột ở cửa hai. Đó là kêu Hắc hổ hạ sơn!
Vương Lộc nghĩ thầm: "Hòa thượng đoán hai lần đều đỏ cả, lần này có thể là không trúng, chi bằng mình xem lại cho chắc".
Tế Điên hỏi:
- Chú lại không đặt à?
- Đợi một chút, vội gì!
Mắt thấy hộp giở ra, đúng là số hai. Vương Lộc nghĩ thầm: "Mình là cái thái gì? Hòa thượng quả nhiên đoán hộp giỏi mà ta không nghe!". Tế Điên nói:
- Chú cứ không chịu đặt, thôi ta đi đây!
- Thôi, đừng đi.
Vương Lộc cầm lại rồi nghĩ bụng: "Lần này đem 16 điếu tiền đặt hết, Hòa
thượng kêu đặt cửa nào mình đặt cửa ấy". Nghĩ rồi để mắt xem hồ lì vừa
để hộp xuống, Vương Lộc hỏi:
- Đại sư phó, lần này tôi đặt cửa nào?
- Ta đoán là cửa bạ Chú có thích đặt hay không?
"Sướng rồi!". Vương Lộc nghĩ thầm, lấy ngay 16 điếu đặt hết vào cửa số ba,
trong bụng chắc mẻm. Chừng hồ lì giở hộp ra thì không phải là cửa số bạ
Vương Lộc trợn mắt, nói:
- Này Hòa thượng, ông thấy con hột sai cửa rồi, tôi thua sạch túi.
- Ai biểu chú không chịu đặt mấy lần trước làm chỉ Ta liên tiếp đoán ba
lần trúng phóc hết mà chú không chịu đặt. Ta đâu có thể đoán trúng hoài!
Vương Lộc nghĩ bụng: "Đâu thiệt là không còn cách nào hơn, ta đành nuốt lời
với Hòa thượng thôi. Hòa thượng ngay cả chiếc quần lành cũng không có
nữa là". Nghĩ rồi im hơi nén giận mà đi ra ngoài. Tế Điên cũng theo ra.
Vừa đến bên ngoài thì gặp Vương Toàn, Lý Phúc vén rèm bước vào. Tế Điên
hỏi:
- Bà con mới đến à?
Vương Toàn nhìn thấy, nói:
- Hòa thượng cũng đến nữa à?
- Tốt hơn hết là bà con mau đi về nhà đi! Không nên nấn ná ở ngoài nữa.
Nấn ná bên ngoài, bà con cũng không tìm được người em họ đâu. Bà con về
đến nhà một ngày thì người em họ cũng về nhà một ngày; bà con hai ngày
về nhà thì người em họ cũng hai ngày về tới. Bà con về nhà ngày nào thì
người em họ cũng về tới ngày đó.
- Phải! Hòa thượng, ông làm gì ở đây?
- Ta uống bốn bầu rượu, không có tiền họ không cho đi. Bà con trả tiền cho ta nhé!
- Được, để tôi trả cho!
- Lý Phúc có vẻ không bằng lòng. Vương Lộc thấy chủ đã về bèn bước ra chào hỏi. Vương Toàn hỏi:
- Này Vương Lộc, ta hỏi ngươi nè, hai hôm nay lão viên ngoại có vui không? Nếu vui thì ta mới nên về.
Vương Toàn vốn là người con có hiếu, muốn hỏi thăm xem nếu Vương viên ngoại
không vui thì tạm thời hãy khoan về nhà sợ cha nói, cho nên hỏi thăm
trước. Vương Lộc đáp:
- Công tử hãy nên về nhà đi! Lão viên ngoại cơ hồ chết rồi đó! Nghe nói hôm nay mới khá. Nếu công tử về hôm qua còn lo lắng hơn nữa! Lão viên ngoại nằm liệt trên giường không còn thở chút nào, may nhờ một vị đạo sĩ cứu tỉnh lại!
Vương Toàn nghe nói, ngạc nhiên hỏi:
- Lão viên ngoại bệnh gì thế?
- Không phải bệnh, nghe nói là bị âm nhơn hãm hại, hình như việc này là
Trương Sĩ Phương câu kết với Đổng đạo gia, Trương đạo gia ở Tam Thanh
miếu, nhưng không biết hãm hại bằng cách nào? Công tử nên trở về mau đi!
- Người khác còn có thể nói, còn Trương Sĩ Phương thiệt là hết nói được!
Bình thường ta vẫn cho tiền nó mà nó lại sanh lòng hãm hại như vậy,
thiệt là đáng giận! Tế Điên nói:
- Thôi, bà con hãy nói chuyện, ta đi đây!
Nói rồi Tế Điên bước ra khỏi quán rượu đi thẳng về thôn Vĩnh Ninh để cậu cháu gặp mặt.