Thăm cậu mợ, Tế Điên về làng cũ
Điếm Kỳ Mộng, Thánh tăng độ thiện nhơn
Tế Điên rời khỏi quán rượu đi thẳng về thôn Vĩnh Ninh trở lại làng xưa
chốn cũ. Tế Điên nhìn lại, tằng hắng một tiếng, đi xa mấy năm mà quang
cảnh quê nhà đã đổi khác. Chính nơi thỏ chạy đám cỏ hoang, chồn ngủ bên
lá mục, đều là chỗ ngày xưa ca hát. Sương lạnh hoa vàng, khói mờ cỏ rậm, cũng là trường chinh chiến ngày xưa. Trẻ nít ngày nào bây giờ khôn lớn, bạn bè thuở trước tan tác một nơi. La Hán gia tiến về cửa thôn Tây, một tòa cửa lớn phía Bắc khóa kín chính là nhà cũ hồi nào. Ba tòa đại sảnh ở giữa là nhà của Vương An Sĩ, cách vách bên Đông là nhà Hàn viên ngoại,
cách vách phía Tây là nhà Lý Tu Duyên. Từ khi Lý Tu Duyên đi rồi, viên
ngoại cho người dọn trống hết rồi khóa kỹ. Tế Công bây giờ nhìn lại, vật cũ gợi tình xưa. Nhớ lại ngày nào cha mẹ, trong nhà nhất hô bá ứng, bây giờ còn trơ lại nhà không, tự mình một thân một bóng không khỏi chạnh
lòng! Tế Điên ngước đầu nhìn lên thấy cậu mình là Vương An Sĩ đang đứng
trong cửa nhìn ngẩn ngơ như có tâm sự gì. Tại sao Vương viên ngoại lại
đứng trong cửa vào lúc đó? Nhân vì Hàn viên ngoại đánh lão đạo sĩ một
bạt tai nắm lôi ra cửa, Vương viên ngoại cảm thấy quá hổ thẹn. Khi
HànThành trở vào, Vương An Sĩ nói với Hàn Thành:
- Hàn hiền đệ, việc vừa rồi thật là lỗ mãng đấy! Lão đạo sĩ cùng tôi tới đây là do hảo ý mà hiền đệ lại đối xử thô lỗ quá!
- Tại huynh trưởng không biết thôi! Nó là con dâu của tôi mà ông đạo sĩ
đó ở đâu vô duyên vô cớ lại cầm kiếm hăm dọa nói, thảng như nó sợ hết
hồn rồi làm sao? Cháu anh là Hàn Văn Mỹ lại đang mắc bịnh nữa!
Vương viên ngoại cảm thấy khó nói, rất lấy làm tiếc về việc lo chuyện tào lao nên lập tức cáo từ. Về nhà hỏi bọn gia nhân lão đạo sĩ có trở lại
không. Viên ngoại nghĩ rằng: "Lão đạo sĩ là người có ơn cứu mạng mình,
vì việc này chắc là xấu hổ không trở lại nữa". Vương viên ngoại định tạ
Ơn lão đạo sĩ mấy ngàn lượng bạc mà không biết lão đạo sĩ đi đâu. Chính
ông cũng cảm thấy phiền muộn, lại muốn xin lỗi lão đạo sĩ, cho nên đứng
trông cửa ngóng trông. Vương An Sĩ đang lúc ngẩn ngơ thì Tế Điên bước
vào quỳ dưới đất, nói:
- Thưa cậu ở trên, cháu là Lý Tu Duyên xin hành lễ ra mắt.
Vương An sĩ nhìn thấy trước mặt mình là ông Hòa thượng kiếc, áo quần rách
nát, Lão viên ngoại ngạc nhiên, cũng chưa nhận ra, mới lật đật kêu:
- Bây đâu, lấy ra hai điếu tiền cho vị đại sư phó này để ổng đi đi!
Vương viên ngoại mỗi ngày sớm tối ngóng trông Lý Tu Duyên, hận Lý Tu Duyên
sao không về ngay tức khắc, tại sao gặp Lý Tu Duyên lại cho hai điếu
tiền rồi bảo đỉ Đó là do viên ngoại nhìn không ra. Ngày xưa khi còn ở
nhà, Lý Tu Duyên mặt mày trắng trẻo, ăn mặc theo lối công tử phú hào.
Hiện giờ trước mặt mình là một Hòa thượng mặt dính bùn đất tèm lem, quần áo rách rưới thì làm sao viên ngoại nhìn ra cho được! Vương viên ngoại
cho rằng Hòa thượng này biết tâm sự của ta nên ông cố ý bảo cho hai điếu tiền để Hòa thượng đi cho rồi. Tế Điên vần quỳ khống đứng dậy, nói:
- Cậu không cần phải cho tiền. Cháu thật là Lý Tu Duyên trở về nhà đây!
Vương viên ngoại nghe nói "a" lên một tiếng. Đương lúc còn đang ngạc nhiên
thì Vương Toàn và Lý Phúc cũng vừa về tới. Vương Toàn thấy Hòa thượng
này đang quỳ trước cha mình thì cũng không biết tại làm sao, bèn lật đật bước tới hành lễ, nói:
- Thưa cha ở trên, con xin kính chào.
Hồi ở Phụng Minh cư, Vương Toàn nghe Vương Lộc nói Vương viên ngoại suýt
chết nên không an tâm, lật đật trở về nhà. thấy Vương viên ngoại đang ở
trước của nên bước tới dập đần hành lễ. Vương viên ngoại hỏi:
- À con, con mới về đó à! Con có tìm được em Lý Tu Duyên của con chưa?
- Con chưa tìm được em Lý Tu Duyên, ở huyện Tiên Sơn con bị án mạng oan
khó giải bày, suýt mất tánh mạng. Vì vậy con mới trở về đây.
Vương an Sĩ gật gật đầu. Vương Toàn mới hỏi:
- Vị Hòa thượng này, chúng ta gặp một lần khi đi ra, sao bây giờ lại quỳ ở đây?
Tế Điên nói:
- Anh ơi, anh không nhận ra em sao? Em là Lý Tu Duyên trở về đây mà!
Lý Phúc nhìn lại rồi nói:
- Cái ông Hòa thượng này thiệt là nói bắt quàng, đã ăn của chúng ta một
bữa cơm, bây giờ còn tới giả nhận là tiểu chủ của ta nữa. Công tử nhà ta thì ta phải nhận ra chứ!
Tế Điên nói:
- Anh Lý Phúc ơi, anh không nhận ra tôi à? Để tôi rửa mặt anh sẽ nhận ra ngay.
Vương An Sĩ nghe thế mới nói:
- Được, ngươi hãy vào nhà rửa mặt để ta xem.
Lập tức Tế Điên và mọi người cùng vào thư phòng. Lão viên ngoại kêu gia
nhân đem nước rửa mặt lại. Gia nhân đem nước rửa mặt ra. Tế Điên rửa
sạch hết bùn ghét trên mặt. Vương An Sĩ nhìn xem quả đúng là Lý Tu
Duyên. Vương Toàn thấy vậy mới khóc, nói:
- Em ơi, hồi ở huyện
Tiêu Sơn gặp nhau sao em không nói? Nếu em nói, ta đã đưa quần áo cho em thay đổi rồi, chớ cần gì phải nhọc nhằn khổ sở trên đường đi như vậy!
Lý Phúc thấy đúng là chủ mình mới nói:
- Lão nhân gia ngàn muôn lần đừng nên nổi nóng! Lão nô đây thiệt quá lỗ
mãng, ăn nói quá xúc phạm, mong công tử rộng lòng tha thứ cho!
- Anh không cần phải hành lễ, không biết thì tôi không giận đâu!
Vương An Sĩ thấy cháu mình ở hoàn cảnh đó không khỏi thương tâm, cảm thấy xốn xang, bất giác lệ rơi lã chã, nói:
- Tu Duyên con ơi, tại sao con làm Hòa thượng như vậy? Không tiện nói thiệt, Tế Điên nói:
- Hôm đó ở nhà đi ra, con gặp một ông Hòa thượng kiếc hóa một ít tiền
(duyên), ông ta khuyên con xuất gia. Ông ta nói làm Hòa thượng ăn cơm
khắp thiên hạ, đi đến đâu cũng không cần lệ phí. Con nghe nói cũng hay
nên theo ông xuất gia. Sau đó ông lấy hết y phục của con, gạt con bỏ đi
mất. Con bực quá phát khùng luôn. Nhơn đó con cũng không nghĩ đến việc
về nhà nữa. Hiện tại con ở bên ngoài hóa tiểu duyên, ngao du bốn phương, không câu không thúc, ở đâu cũng là nhà. Người ta thường nói: Một ngày
chỉ có ba nắm gạo, chẳng làm thầy cúng ở nhân gian. Con nghĩ người xuất
gia hay hơn người tại gia, vượt khỏi hồng trần, lặng ngắm nước mây, tiếu ngạo giang hồ, túy lúy càn khôn. Ngày tháng trong hồ rượu, vinh nhục
chẳng để lòng, phước họa nào kể đến. Tuy ở chỗ vắng vẽ mà trong lòng vẫn an vui. Dù chỉ ăn tạm bợ mà tự tại chẳng ai bằng, như con đây:
Chỗ nào có duyên chỗ ấy vui,
Tùy thời tùy phận tùy thời an.
Vương viên ngoại nghe xong, nói:
- Cái thằng nhỏ này thiệt là nói tầm phào không! Trong nhà gia tài vạn
ức, vinh hoa hưởng không hết, sang giàu xài bất tận, nếu con không bỏ đi thì đâu có rơi vào hòan cảnh khốn khổ như vầy! Từ khi ra đời tới giờ,
có bao giờ con mặc rách rưới như thế này? Hồi cha mẹ con còn sống, lúc
còn nhỏ đã định duyên phận cho con xong. Hiện tại Lưu Tố Tố cô nương cha mẹ đã mât, đang ở với cậu là Đổng viên ngoại. Bên ấy cứ thúc ta đi tìm
con về để làm lễ nghinh tân cho con. Việc ra đi của con là do tự ý con
muốn, nhưng con đâu có biết là người ta nói ta vì tham mưu đoạt gia tài
của con mà đuổi con đi khỏi nhà đấy. Con hãy mau cởi bỏ quách bộ đồ giẻ
rách này! Này Vương Hiếu, mi hãy vào trong lấy y phục của công tử mi ra
cho công tử đây thay này!
Lập tứ gia nhân vâng dạ vào trong lấy
ra một bao quần áo. Tế Điên thay đổi y phục văn sinh công tử rồi đem
chiếc mũ cũ và tăng bào của mình cuộn lại, nói:
- Thưa cậu, ngàn
muôn lần chớ có quăng bỏ bộ y phục rách của con nhé! Quăng đi sẽ mắc tội lớn lắm! Chừng con hoàn tục rồi mới mặc luôn đồ thường phục được.
Vương viên ngoại nghe nói thế, bảo:
- Đã như thế thì hãy đem bộ y phục này vào trong cho thái thái cất giữ.
Đợi ta chọn ngày lành tháng tốt sẽ lên chùa Quốc Thanh làm lễ hoàn tục
cho nó.
Tế Điên gật đầu đồng ý. Lão viên ngoại sai bày tiệc rượu. Gia nhân vâng lời sửa soạn lau dọn bàn ghế thì vú em từ bên trong đi ra nói:
- Thưa lão viên ngoại, lão thái thái bảo kêu Lý công tử và công tử ở nhà vào cho thái thái gặp mặt.
Vương An Sĩ nói:
- Được, con ơi, con và Lý Tu Duyên hãy vào trong gặp mẹ con đi!
Vương Toàn cùng Lý Tu Duyên đi vào nhà trong. Lão thái thái bấy lâu không gặp mặt con, lâu ngày không gặp mặt cháu nên có ý mong đợi. Vương Toàn bước tới làm lễ mẹ trước, Lý Tu Duyên mới làm lễ mợ sau. Vương thái thái
nói:
- Lý Tu Duyên, con hãy ngồi bên cạnh mợ đây. Ta hỏi con, mấy năm nay con ra bên ngoài làm gì?
Lý Tu Duyên không tiện nói thiệt, cũng nói như là đã nói với viên ngoại
cho lão thái thái nghe. Đang nói được mấy câu thì gia nhân vào báo:
- Ngoài thư phòng tiệc đã dọn xong, lão viên ngoại chờ hai vị công tử ra uống rượu.
Lúc đó Vương Toàn và Lý Tu Duyên mới xin phép đứng dậy đi ra bên ngoài. Về
đến thư phòng đã thấy lão viên ngoại ngồi chờ sẵn. Trong nhà đã dọn sẵn
trái cây tươi ngon, thịt nguội xào nóng đều có đủ. Hôm nay Vương An Sĩ
trong lòng rất sung sướng, con đã về nhà cháu cũng đã về, có thể cùng
ngồi một bàn uống rượu, mặc sức chuyện trò. Lão viên ngoại ngồi ở đầu
bàn, kêu Lý Tu Duyên ngồi bên phải, còn Vương Toàn ngồi bên trái, ba
người ăn uống cùng bàn, cậu cháu cha con vừa ăn uống, vừa chuyện trò vui vẻ. Lão viên ngoại muốn hỏi cháu cặn kẽ mấy năm nay sinh sống ra sao,
nào ngờ Lý Tu Duyên không muốn nói thiệt, không chịu nói ra lai lịch đạo đức của mình, trong lời nói đều có ngầm ý khuyên giải viên nggoại. Tế
Điên tính độ thoát cậu mợ xuất gia tu hành, nào ngờ Vương An Sĩ tham
luyến hồng trần, chấp mê không ngộ. Ba người ăn uống xong cơm tối, tiệc
tan dọn trà lên. Vương viên ngoại kêu gia nhân đem mùng mền ra, hôm nay
cùng ngủ lại thư phòng. Gia nhân giăng màn trải nệm xong, lão viên ngoại ngủ riêng một giường, Vương Toàn và Lý Tu Duyên ngủ chung một giường
cho dễ bề tâm sự. Vương An Sĩ sợ con và cháu đi xa mệt nhọc, nói nhiều
tổn thần nên giục đi ngủ sớm. Lão viên ngoại nói:
- Không cần phải nói nhiều, hôm nay ngủ sớm đi, ngày mai hãy nói tiếp.
Lão viên ngoại nói rồi hai mắt nhắm híp. Đang lúc mê mê ly ly hôn hôn trầm
trầm, lão viên ngoại ngước đầu lên sợ mất hết hồn cả hồn vía!
Tế Điên muốn thi triển Phất pháp, đại hiển thần thông ngầm độ cậu mình.