Cảnh Tụng Bình tìm một lão tiên sinh xem hoàng lịch, chọn ngày hoàng đạo để mang “thiết bị thanh lọc” ma khí của căn cứ đến đặt ở quảng trường trung tâm Hổ Thành một cách thật long trọng. Ở đó đã dựng sẵn năm sáu mái hiên, rất phù hợp với yêu cầu của đặc phái viên.
Đặc phái viên khảo sát hiện trường xong, tỏ ra vô cùng hài lòng với sắp xếp của bọn họ. Anh ta cảm thán: “Nếu căn cứ Hi Vọng và căn cứ Kỳ Lân cũng có thể tín nhiệm chính phủ bằng một nửa các cậu thì mọi chuyện dễ hơn biết bao nhiêu.”
Mạnh Cẩn cười híp mắt: “Lâu ngày mới hiểu lòng người.”
Đặc phái viên nói: “Chúng tôi cũng đang cố gắng giúp họ thấu hiểu nỗi niềm dụng tâm lương khổ* của chính phủ.”
*muốn tốt cho người mà người nào hay biết =)
Mạnh Cẩn đáp: “Không, ý tôi là vào thời điểm then chốt, hẳn chính phủ đã hiểu rõ chúng tôi mới là những người đáng tin cậy nhất.”
Đặc phái viên: “...”
Cảnh Tụng Bình thở dài: “Lần trước căn cứ Hi Vọng xúi giục Hứa Trường Sinh, lấy đi của chúng tôi không ít vũ khí. Trước mắt, sự an toàn của căn cứ đang tồn tại tai họa ngầm rất nghiêm trọng.”
Mạnh Cẩn tiếp lời: “Dạo gần đây, tôi không cách nào ngủ yên được, chỉ sợ lúc thây ma tấn công, súng của tôi không đủ đạn. Anh biết đấy, tôi không phải dị năng giả, nếu không có vũ khí thì hoàn toàn không thể sống sót trong tận thế.”
“Muốn vũ khí chứ gì?” Đặc phái viên cười u ám.
Mạnh Cẩn chống lại áp lực, mỉm cười ân cần: “Nhờ có sự ủng hộ của chính phủ mà căn cứ Thế Thanh mới có ngày hôm nay. Nếu chính phủ không tiếp tục giúp đỡ, căn cứ Thế Thanh không còn ngày mai nữa.”
“Cũng không phải không thể.” Đặc phái viên thong thả lên tiếng.
Mạnh Cẩn hiểu ý: “Điều kiện xin cứ nói.”
Đặc phái viên bảo: “Tôi biết ba căn cứ lớn thường xuyên tổ chức đại hội trao đổi.”
Mạnh Cẩn đảo tròng mắt: “Anh muốn cái gì?”
“Tôi hi vọng mọi người có thể mang đỉnh... thiết bị thanh lọc phổ biến cho hai căn cứ khác.” Đặc phái viên nói, “Đây là một việc lớn có lợi cho đất nước và nhân dân, rất mong các vị bỏ qua chuyện vặt vãnh, chung sức hợp tác với nhau.”
“Căn cứ Kỳ Lân còn dễ, Thương Lương tên sao người vậy, là một người rất dễ nói chuyện, chỉ cần thêm chút ngon ngọt thích hợp...” Mạnh Cẩn xoa ngón tay, cho anh ta một ánh mắt “anh hiểu mà”, “Còn Ông Vu Kiều của căn cứ Hi Vọng gần đây liên tục có động thái, cứ như mắc chứng ADHD* gặp phải ở tuổi mãn kinh, thật đáng lo.”
*rối loạn tăng động giảm chú ý (tiếng Anh: Attention-deficit hyperactivity disorder – ADHD): là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý
Đặc phái viên nói: “Dưới tiền đề căn cứ Hi Vọng xúi giục Hứa Trường Sinh, hại mọi người tổn thất không ít vũ khí, tôi có nên mang đánh giá của cậu về để xin giảm giá không?”
“Giảm 5% nhé.”
“5% thôi á?”
“Còn chưa ăn tết đâu, đừng đòi hỏi quá đáng.”
Đặc phái viên nói tiếp: “Lập danh sách vũ khí mọi người cần đi. Việc thiết bị thanh lọc xin giao cho các cậu, mức chiết khấu trên danh sách quyết định dựa vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ của mọi người.”
Mạnh Cẩn cười nói: “Quả nhiên rất công bằng.”
Đặc phái viên quay đầu nhìn Trọng Thế Hoàng từ đầu tới đuôi vẫn chưa phát biểu ý kiến: “Trọng tiểu tiên sinh có muốn bổ sung gì không?”
Trọng Thế Hoàng nói: “Cùng ăn bữa cơm được không?”
“... Quả là một đề nghị vừa khéo léo vừa đúng lúc.”
Tại tiệc tối, Mạnh Cẩn cầm rượu Mao Đài trân quý ra, đợi tới lúc đặc phái viên uống đến cao hứng thì lấy ra một xấp danh sách thật dày.
Đặc phái viên: “...”
Mạnh Cẩn nói: “Chữ tôi hơi to.”
Đặc phái viên uống đến mặt mũi đỏ hồng, lật lật danh sách, cười nhạt: “Không ngờ danh sách cậu cầm đến tôi có thể mang về được, tôi còn tưởng phải phái xe tăng tới chở đi ấy chứ.”
Mạnh Cẩn nói: “Săn sóc cũng là ưu điểm của căn cứ Thế Thanh.”
Đặc phái viên nói: “Nếu khống chế được thây ma, trật tự sẽ dần dần khôi phục, sau này mọi người có dự định gì không?”
Mạnh Cẩn nói: “Trước mắt, Mạnh gia có mấy kế hoạch đầu tư đất đai, hi vọng tới lúc đó chính sách có thể rộng rãi hơn một chút.”
Đặc phái viên nhìn Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng nhìn Ôn Cố, dịu dàng nói: “Kết hôn.”
Đặc phái viên nói: “... Chúc mừng.” Lúc về, anh ta có thể khẳng định trăm phần trăm với những người khác là muốn lấy lại căn cứ Thế Thanh hoàn toàn không thành vấn đề. Anh ta cảm thán: “Nhớ năm đó tôi với ông của cậu...”
Cảnh Tụng Bình vỗ một phát vào lưng anh ta, đặc phái viên ngã về đằng trước, mũi dập vào ly rượu.
Mạnh Cẩn nhân cơ hội lướt qua đầu đặc phái viên, gắp chân gà cho Cảnh Tụng Bình.
Đặc phái viên: “...”
Ngoại trừ khúc nhạc đệm ngoài ý muốn này, không khí bữa tiệc nhìn chung vô cùng vui vẻ.
Nhưng Trọng Thế Hoàng rất không hài lòng, ăn có mỗi bữa cơm đơn giản mà ăn tới hơn một tiếng, quả là một chuyện vô cùng lãng phí của đời người. Nghe đặc phái viên uống say nói muốn làm chơi mạt chược cả đêm, hắn liền ra hiệu bằng mắt cho Cảnh Tụng Bình, sau đó lặng lẽ kéo Ôn Cố ra ngoài.
Đặc phái viên nhanh tay nhanh mắt bắt lấy hắn: “Tiểu Trọng! Cậu làm vậy là không được, làm người như thế là không được, mấy khi tôi mới tới căn cứ... căn cứ... gì ấy nhỉ?”
Mạnh Cẩn nói: “Thế Thanh.”
“Căn cứ Thế Thanh, cậu phải ở lại tiếp tôi.”
Trọng Thế Hoàng rút cánh tay khỏi tay anh ta, rồi nhét cánh tay Cảnh Tụng Bình vào, đáp qua loa: “Vâng, anh cứ chơi vui vẻ.”
Đặc phái viên bám lấy Cảnh Tụng Bình không chịu buông.
Cảnh Tụng Bình nói với Trọng Thế Hoàng: “Các cậu bận chuyện gì? Không có việc gì thì cùng chơi mạt chược đi.”
Trọng Thế Hoàng cười đến mờ ám: “Cậu cảm thấy hai chúng tôi về nhà vì chuyện gì?”
Cảnh Tụng Bình hỏi: “Có biết vấn đề của cậu tàn nhẫn biết bao nhiêu đối với một người đàn ông độc thân không?”
Trọng Thế Hoàng vỗ vai: “Mọi đôi tình nhân đều xuất phát từ độc thân. Cứ từ từ bồi dưỡng tình cảm với đặc phái viên.”
“Con gái anh ta tám tuổi rồi.”
“Ý tôi là bồi dưỡng tình cảm với ba vợ.”
“...” Cảnh Tụng Bình nhìn theo Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố đi xa, quay đầu lại, Mạnh Cẩn với Trịnh Thịnh Vũ cũng không còn bóng dáng, Chu Phục Hổ thì hoàn toàn không xuất hiện. Ban đêm vắng vẻ thê lương, chỉ còn hắn và một gã trung niên say xỉn đến mức đứng không vững gắn bó kề cận bên nhau. Hắn đỡ đặc phái viên đang đứng tại chỗ lắc tới lắc lui, rối rắm mấy lần mới do dự hỏi: “Anh có... ảnh chụp của lệnh ái không?”
“Ọe!”
Cảnh Tụng Bình: “...” Cự tuyệt thật dứt khoát.
Lần đầu làm thầy, Trọng Thế Hoàng dạy dỗ vô cùng nghiêm túc, gần như hà khắc, ngay cả tư thế khoanh chân cũng phải sửa đi sửa lại mấy lần, khiến Ôn Cố một lần nữa cảm nhận được sự gian khổ của tu luyện – gặp lôi kiếp cũng không mệt như vậy.
Nhưng phương pháp đã thực hành quả nhiên có hữu hiệu, sau khi tiến vào trạng thái tu luyện, Ôn Cố cũng không ăn không uống hai ngày hai đêm giống y như hắn – đó là theo Trọng Thế Hoàng thấy.
Đến ngày thứ ba, Ôn Cố thừa dịp Trọng Thế Hoàng vắng mặt, “tỉnh dậy”, vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo.
Trọng Thế Hoàng về nhà thấy Ôn Cố ngồi trên sô pha, tâm trạng buồn bực nửa ngày nay rốt cuộc cũng nguôi ngoai. “Tỉnh rồi à, thấy thế nào?”
Ôn Cố: “Tắm xong thật thoải mái.”
Trọng Thế Hoàng ngồi xuống bên cạnh ôm chầm lấy cậu, hôn hôn lên mặt. Sau tu luyện, Trọng Thế Hoàng phát hiện mình đã cởi bỏ được cảm xúc nôn nóng và phẫn nộ trong lòng, tâm trạng lo được lo mất đối với Ôn Cố cũng dịu đi, nhưng phúc lợi ôm một cái hôn hôn vẫn cứ hưởng thụ như thường.
Ôn Cố tập mãi thành quen, không thèm để ý.
Cậu nghĩ, nếu đã quyết định cùng Trọng Thế Hoàng song tu thì không cần xấu hổ nữa, dù sao cũng chỉ là vấn đề sớm muộn. Tuy rằng cậu đã gặp qua rất nhiêu đôi đạo lữ sau khi song tu không khác gì chưa song tu, nhưng cũng có đôi triền miên ân ái, có lẽ cậu và Trọng Thế Hoàng thuộc loại sau cũng không khó tiếp nhận.
Trọng Thế Hoàng ôm cậu: “Đại hội trao đổi ba ngày sau bắt đầu, tôi muốn ra ngoài một khoảng thời gian.”
Ôn Cố: “Anh?”
“Mạnh Cẩn với Trịnh Thịnh Vũ ở lại giữ nhà.”
Thực ra, trạng thái tinh thần khi ấy của Trọng Thế Hoàng không thích hợp trở thành lãnh đạo căn cứ, tiếc là Mạnh Cẩn có uy vọng nhưng không dị năng, Trịnh Thịnh Vũ và Cảnh Tụng Bình có dị năng nhưng không uy vọng, đều không đủ điều kiện khiến dân chúng phục tùng. Thế nên, Trọng Thế Hoàng đành đảm đương vị trí đứng đầu, Cảnh Tụng Bình với Mạnh Cẩn phụ tá. Sự thật chứng minh, cơ cấu lãnh đạo như vậy lợi lớn hơn hại. Mạnh Cẩn khôn khéo, thành thạo các công việc ngoại giao. Cảnh Tụng Bình thành thục ổn trọng, phối hợp với sức chiến đấu cường hãn của Trọng Thế Hoàng cùng khí thế hung mãnh không sợ chết lúc ấy, ổn định các dị năng giả khác. Ngoại trừ nhân tố bất ổn Hứa Trường Sinh, căn cứ Thế Thanh không còn mối họa nội bộ nào khác. Trọng Thế Hoàng chịu trách nhiệm đối ngoại, Mạnh Cẩn đối nội đã là ước định bất thành văn.
Trước đây hắn không thấy sao, giờ lại ghét phải đi công tác.
Chẳng lẽ đây là bệnh chung của đàn ông đã có gia đình? Trọng Thế Hoàng đắc ý than thở.
Ôn Cố: “Tôi đi với anh.”
“Không được.”
Ôn Cố nhíu mày: “Không được?”
“Không được.”
Trọng Thế Hoàng đứng dậy muốn đi, bị Ôn Cố kéo lại.
Trọng Thế Hoàng thuận thế ôm eo cậu khẽ nhéo: “Lần này không được, lần sau đi. Đại hội trao đổi diễn ra ba tháng một lần, mình còn rất nhiều cơ hội.”
“Tại sao?”
Trọng Thế Hoàngđáp: “Cảnh Tụng Bình lén đưa cậu rời khỏi căn cứ Hi Vọng, Hứa Trường Sinh muốn nương tựa căn cứ Hi Vọng lại bị chúng ta xử lý. Thù mới lại thêm hận cũ, căn cứ Hi Vọng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta, lần đại hội này rất nguy hiểm.”
Ôn Cố: “Vậy tôi càng muốn đi, tôi là dị năng giả hệ trị liệu.”
“Lo lắng cho tôi sao?”
“Ừ.” Ôn Cố thừa nhận không chút e dè.
Không chỉ lo cho an nguy của Trọng Thế Hoàng, mà còn lo hắn không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma. Cho dù đã bước nửa bàn chân vào con đường tu chân, nhưng Trọng Thế Hoàng vẫn còn là người phàm, trong cơ thể lại có ma khí quấy phá, chỉ hơi vô ý liền vĩnh viễn không quay đầu lại được nữa. Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu quyết định chờ hắn phi thăng rồi mới dám nói hết sự thật. Một khi phi thăng thành công, thân xác hóa thành tiên thể, ma khí trong cơ thể tiêu tan. Tới lúc ấy, dù có tức giận, phẫn nộ thế nào, Trọng Thế Hoàng cũng sẽ không nhập ma. Còn trước đó, cậu phải một tấc cũng không rời khỏi hắn.
Trọng Thế Hoàng nói: “Không thì như vậy đi, nếu cậu có thể biến thành Chihuahua (1) để tôi bỏ vào túi áo, tôi sẽ mang cậu đi.”
“...” Tuy việc này không khó, nhưng vẫn chưa đến lúc khoe khoang pháp thuật. Ôn Cố: “Nếu tôi đã muốn đi thì dù thế nào cũng phải đi.”
Trọng Thế Hoàng không giận mà còn cười: “Vậy sao? Lén lút trốn trong cốp xe hả?”
Ôn Cố nhìn thẳng vào hắn: “Tôi nghiêm túc đấy.”
Trọng Thế Hoàng nhìn gần cậu một lúc lâu, nhận thấy trong mắt cậu không có một tia dao động, khẽ thở dài: “Bên ngoài nguy hiểm lắm, ở nhà chờ tôi về không tốt sao?”
Ôn Cố: “Bên ngoài nguy hiểm như vậy, để tôi bảo vệ anh không tốt sao?”
“Cậu bảo vệ tôi?”
“Trọng Thế Hoàng tiên sinh, tôi nhớ... hình như tôi vẫn chưa thôi việc ở công ty bảo vệ.”
Trọng Thế Hoàng cười cười: “Vệ sĩ tiên sinh, tôi đồng ý cho cậu đi theo thì có ích lợi gì?”
“Tôi bảo vệ anh, anh còn muốn ích lợi gì nữa?!”
“Cậu đang năn nỉ tôi đấy nhé.”
“... Anh muốn cái gì?”
Trọng Thế Hoàng khẽ kéo, khiến hai người cách nhau càng gần: “Cậu chưa từng chủ động.”
“Chủ động cái gì?”
“Hôn tôi.”
Ôn Cố: “...”
Trọng Thế Hoàng nói: “Biết cậu muốn đi chung, Mạnh Cẩn với Cảnh Tụng Bình là hai người phản đối dữ nhất, một tên giảo hoạt một tên ngoan cố, thuyết phục họ không dễ đâu. Hơn nữa, tôi gần đây tu luyện nhiều, không kham nổi loại chuyện động não động miệng này, chỉ sợ...”
“Tôi biết rồi.”
“Ừ.” Trọng Thế Hoàng mỉm cười nhắm mắt lại, nâng cằm lên.
Ôn Cố chui khỏi lòng hắn, đi ra ngoài.
Trọng Thế Hoàng nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần: “Cậu đi đâu?”
“Thuyết phục bọn họ.” Ôn Cố quay đầu nói, “Nhờ tu luyện nên đầu óc tôi dạo này tỉnh táo lắm, miệng lưỡi cũng lanh lợi, rất thích hợp với loại tình huống này.”
Trọng Thế Hoàng: “...”
Ôn Cố vs Cảnh Tụng Bình
Cảnh Tụng Bình nói: “Năng lực tự vệ của dị năng giả hệ trị liệu quá yếu, đứng trong căn cứ còn chưa hẳn đã an toàn, ra ngoài càng nguy hiểm.”
Ôn Cố: “Nghe nói có một dị năng giả hệ trị liệu chết trong căn cứ đúng không?”
“Đúng vậy, cậu biết là tốt rồi.”
“Vậy có ai chết bên ngoài không?”
Cảnh Tụng Bình bị chẹn họng: “Đó là vì bọn họ không ra ngoài.”
Ôn Cố: “Tôi không thể để Trọng Thế Hoàng đi một mình, tôi không yên tâm trạng thái tinh thần của anh ấy.”
“Cậu ấy chưa khỏe à?”
“Anh cảm thấy sao?” Ôn Cố chỉ về hướng cửa kính.
Bên ngoài, Trọng Thế Hoàng đang dán sát lên cửa để nhìn vào trong, thấy Cảnh Tụng Bình nhìn ra thì vội vàng vẫy tay rồi đập cửa kính.
“...” Quả thực có chút không khớp với hình tượng trước kia của Trọng Thế Hoàng. Cảnh Tụng Bình hỏi: “Cậu có thể chữa khỏi cho cậu ấy không?”
“Chúng tôi ở chung, đối với cả hai đều tốt.”
Cảnh Tụng Bình trầm ngâm một lát, bảo: “Tôi chỉ lo căn cứ Hi Vọng, bọn họ chưa thấy mặt thật của cậu đúng không?”
“Khi đó trên mặt tôi có vết bỏng, bọn họ không nhận ra đâu.”
“Quên nữa, tôi vẫn chưa biết mặt cậu tại sao lại bị thương.”
Ôn Cố: “Thời điểm tận thế mới bắt đầu, tôi đói bụng, một dị năng giả hệ hỏa khác cũng vậy, thế là... đánh nhau.” Cậu mở tay ra.
“Cậu là hệ trị liệu mà? Vì sao không chữa khỏi? Cậu biết không, lúc mới nhìn thấy cậu, tôi còn tưởng cậu vì tình mà tự làm hại mình nên không dám hỏi nhiều.”
“... Bộ dạng phải khủng bố thì người khác mới không dám chọc tôi.”
Cảnh Tụng Bình cảm thán: “Không ngờ vết sẹo lớn thế mà cậu chữa khỏi nhanh như vậy.”
Ôn Cố đáp qua quýt: “Tốn không ít thời gian.”
“Vì cậu ấy sao?”
Ôn Cố sửng sốt.
“Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, đàn ông cũng vậy, tôi hiểu mà.” Cảnh Tụng Bình nhìn thoáng qua Trọng Thế Hoàng, “Trọng tiểu tiên sinh biết không?”
Ôn Cố: “Ách, anh biết tinh thần anh ấy không ổn định lắm mà.”
Cảnh Tụng Bình nghĩ nghĩ, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: “Tôi cũng không muốn cậu ấy vì vậy mà ôm thù với tất cả dị năng giả hệ hỏa.”
“Không đâu.” Ôn Cố nói xong, phát hiện Cảnh Tụng Bình không đồng tình nhìn cậu, “Không... đúng không?”
“Ai mà biết. Tôi với cậu ấy cùng lớn lên từ nhỏ, cứ nghĩ đã hiểu cậu ấy lắm rồi, sau này mới nhận ra mình chỉ hiểu một Trọng Thế Hoàng vô ưu vô lo.” Cảnh Tụng Bình nói, “Hiện tại, chắc chỉ có cậu mới thực sự biết cậu ấy nghĩ gì.”
Trong lòng Ôn Cố hơi dao động.
Ôn Cố ra khỏi văn phòng của Cảnh Tụng Bình.
Trọng Thế Hoàng làm bộ lơ đãng hỏi: “Thế nào?”
Ôn Cố: “Anh ấy bảo tôi chú ý chăm sóc anh.”
Trọng Thế Hoàng: “...” Thật không có lập trường gì cả.
Cảnh Tụng Bình, bại trận!
Ôn Cố vs Mạnh Cẩn
Mạnh Cẩn nói: “Tôi không phải người dễ bị thuyết phục đâu.”
Ôn Cố: “Cho tôi đi, bằng không tôi lập tức đến căn cứ Hi Vọng.”
Mạnh Cẩn nói tiếp: “... Tôi là người tích cực ủng hộ tự do dân chủ. Dù đang là tận thế, nhưng mọi người vẫn có quyền tự do thân thể.”
Mạnh Cẩn, bại trận!
Trọng Thế Hoàng thấy Ôn Cố vui vẻ bước ra từ biệt thự của Mạnh Cẩn, vừa bực vừa buồn cười ôm lấy cậu: “Không nỡ xa tôi đến thế sao?”
Ôn Cố nhìn mặt hắn, ngắm chuẩn, sau đó in lên một nụ hôn: “Cho tôi đi được không?”
“... Tuyệt đối được.”
Trọng Thế Hoàng, bại trận!